Cuối cùng Tô Mã vẫn bị kéo ra ngoài, bên ngoài gió se lạnh, nàng run lập cập.
Hai thủ hạ kéo nàng ra ngoài, trầm mặc giao nàng cho hai tráng hán.
Hai tráng hán cơ bắp cuồn cuộn, trên người nồng mùi máu tươi ngay cả gió núi quần quật cũng không thổi tan được mùi.
Một người là “Lãng Hồng” nổi danh Giang Nam...lúc làm hải tặc, giết người nhiều đến nổi nhiễm đỏ một vùng nước biển. Một người là “Sơn Bạch” nổi danh phương bắc...lúc làm sơn tặc, đầu người treo khắp núi đồi, hoa râm(tóc) nối thành một mảnh.
Hai tráng hán giữ chặt Tô Mã, nhìn nàng không giống đang nhìn mỹ nhân tuyệt thế, mà như lão bản đang nhìn thịt heo trên thớt.
Giao nàng cho hai người này, ý vị trong đó không cần nói cũng biết.
Hai thủ hạ tiếc nuối liếc nhìn Tô Mã một cái, thổn thức rời đi.
Tô Mã thầm nghĩ Bách Lý Kiêu thật sự muốn giết nàng, trong lòng tức giận, mắng to nói:
- Bách Lý Kiêu! Ngươi là vương bát đản! Ngươi không biết thương hương tiếc ngọc, đáng đời ngươi đến cuối cùng một lão bà cũng chiếm không được.
Các đệ tử trong Vô Thượng Phong nào từng nghe loại lời này, mặt trắng bệch, vội đi nhanh làm bộ không nghe thấy.
Lãng Hồng nói:
- Ngươi có mắng cũng vô dụng. Ở Vô Thượng Phong, người va chạm phong chủ không ai có thể sống.
Sơn Bạch hừ nói:
- Niệm tình ngươi lớn lên mặt mũi không xấu, chúng ta cho ngươi chết toàn thây!
Tô Mã cắn môi không nói.
Nàng bị hai người thô lỗ đẩy đến mảnh đất trống bên huyền nhai, cuồng phong muốn thổi bay nàng. Nói đến cũng lạ, vừa rồi nàng còn tức giận mắng chửi, lúc này đối mặt với vách núi hiểm trở lại trầm mặc không lên tiếng.
Lãng Hồng cùng Sơn Bạch nghĩ nàng bị dọa sợ ngây người, liền cười nhạo một tiếng, đẩy nàng quỳ xuống đất, sau đó rút ra trường đao sau lưng.
Gió núi liệt liệt, trường đao dựng thẳng trong gió, như cắt vỡ vô số oan hồn, đột nhiên phát ra tiếng khóc.
Tô Mã lạnh run quỳ trên mặt đất, cũng bị hình ảnh này dọa cho choáng váng, không hề có sức phản kháng.
Trường đao vung xuống, đang định chặt bỏ, đột nhiên thấy Tô Mã nâng mắt.
Gió ngừng, ánh mắt trong suốt, nước mắt hòa cùng lông mi. Tất cả vạn vật đều không bằng người trước mặt.
“Leng keng” một tiếng, trường đao rơi xuống đất.
_________________________________
Trong phòng, xảy ra chuyện như vậy, không khí có chút giằng co.
Vãn Ngọc liên tiếp tổn hại hai đệ tử, sắc mặt phẫn nộ. Nghĩ mình tới quy phục, không phải đi tìm chết. Ngắn ngủn một ngày tổn thất hai đệ tử, nàng thân là tông chủ biết nói thế nào với chúng đệ tử?
Nàng đang định tiến lên, liền thấy lão giả đang kính rượu Bách Lý Kiêu, đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt khắc sâu vết nhăn dữ tợn, đoản kiếm chợt lóe:
- Bách Lý Kiêu, ta muốn ngươi đền mạng cho nhi tử của ta.
Có người thấy, không khỏi kinh hô:
- Người này chính là Đinh Thiên Hà!
Đinh Thiên Hà? Vãn Ngọc kinh hãi.
Đinh Thiên Hà chính là bảo chủ Phủ Thiên môn. Phủ Thiên môn nhiều thế hệ luôn giao hiệp với Vô Thượng Phong. Nhưng từ lúc Bách Lý Kiêu trở thành tân phong chủ, thấy hắn lực lượng không địch lại chính đạo, Phủ Thiên môn sợ chịu họa lây, vì vậy bày ra thế trung lập.
Nhi tử của Đinh Thiên Hà rất nhát gan, vì thế sau khi nghe phụ thân phân tích tình hình, liền muốn chỉ điểm nơi Vô Thượng Phong cư trụ cho chính đạo đổi lấy ưu việt, lại bị Bách Lý Kiêu phát hiện, nhất kiếm mất mạng.
Đinh Thiên Hà tuổi già nhưng chỉ có một nhi tử, thương tâm quá độ thoái ẩn giang hồ. Không ngờ hắn lại ẩn giấu ở Tà Dương phái, ý đồ ám sát.
Đoản kiếm phá gió mà đến, Đinh Thiên Hà dùng tất cả công lực, tốc độ lên thân kiếm, mũi kiếm không chịu nổi cổ lực lượng này, hơi hơi rung động.
Mọi người đều kinh hãi, còn chưa kịp há mồm, lại có thể cảm thụ hàn khí tận trời, bàn trước mặt Bách Lý Kiêu bị chia năm xẻ bảy, ly rượu văng bốn phía. Gió lạnh bên ngoài thổi quét trong nhất kiếm, cuồng phong nổi lên, nức nở kêu rên.
Chỉ nghe một tiếng thanh thúy nứt vỡ, Bách Lý Kiêu cầm ly rượu, khẽ nâng mắt!
Trong nháy mắt, giống như chuông bạc nứt toạc, thiên địa biến sắc cũng không bằng lạnh lẽo trong mắt hắn. Hắn hơi nâng tay, ly rượu yếu ớt lại có thể chống lại mũi kiếm.
Sau va chạm mãnh liệt, ly rượu hơi rạn nứt, mũi kiếm hơi cong. Đinh Thiên Hà cắn răng khẽ quát một tiếng, vươn tay trái chưởng về phía Bách Lý Kiêu. Một chưởng này như hổ gầm rồng ngâm, chổ bị xẹt qua đều hóa thành bột phấn.
Ánh mắt Bách Lý Kiêu chợt lóe, ném ly rượu về phía trước, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, đột nhiên xoay người bay lên.
Thân hình giống như hùng ưng nhanh nhẹn bay qua rừng núi, huyền y phần phật, cánh tay phải run lên, như có nội lực ngập trời kích động. Như sóng thần mãnh liệt trước biển sâu, không tiếng động lại khiến người không rét mà run.
Đinh Thiên Hà cả kinh, muốn rút lại kiếm, nhưng đã chậm. Chỉ nghe một tiếng trầm thấp vù vù, một cổ mênh mông băng hàn từ tay Bách Lý Kiêu trào ra. Đinh Thiên Hà còn không kịp há mồm, liền cảm giác từng đạo kinh mạch đông lại.
Bách Lý Kiêu xoay người, giơ tay, ly rượu rơi xuống, rượu không vung ra ngoài một giọt.
Đinh Thiên Hà há miệng, đông cứng như băng, ngã xuống đất.
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, châm rơi có thể nghe.
Bách Lý Kiêu chậm rãi uống ly rượu, hỏi:
- Còn việc?
Trong sảnh trầm mặc, có người ngã ngồi trên mặt đất, áp lực hô hấp.
Vãn Ngọc nắm chặt cánh tay của Vãn Nhu, dùng sức đến nổi đầu ngón tay trắng bệch. Nàng đã biết vì sao chính đạo lại sợ Bách Lý Kiêu. Đinh Thiên Hà tu luyện vài thập niên, võ công đạt tới đăng phong tạo cực, vậy mà lại bại dưới tay đối phương còn chưa tới ba chiêu, trên đời này còn ai có thể đánh thắng hắn?
Nghĩ vừa rồi nàng còn định chất vấn đối phương, nhìn thảm cảnh của Đinh Thiên Hà, nàng sợ hãi vô cùng.
Lần này tiến đến quy phục, tuy tổn thất hai đệ tử, nhưng cũng va chạm đối phương hai lần, này đối với Vân Hoan tông mà nói, cũng không biết là phúc hay là họa...
Thấy không có ai lên tiếng, Bách Lý Kiêu nói:
- Nếu không còn việc gì, tan đi.
Hắn buông ly rượu, nhưng vành ly có thể thấy một vệt đỏ. Hương khí chưa tiêu, không khỏi ngẩn ra.
________________________
Tô Mã trốn thoát khỏi huyền nhai, tuy Vô Thượng Phong không lớn, nhưng địa hình đá vực, kiến trúc linh tinh rơi rụng. Nàng đi một đường trở về, cũng không biết đi tới nơi nào.
Nàng ăn mặc đơn bạc, bị gió lạnh thổi đến run rẩy. Đang muốn tìm một chỗ tránh gió, đột nhiên nghe được một thanh âm vang từ mũi. Ánh mắt nàng sáng ngời, đi theo thanh âm, liền nhìn thấy hai con ngựa trắng.
Hai con ngựa đứng trong chuồng ngựa dưới ánh vàng rực rỡ, cúi đầu ăn cỏ khô. Chung quanh khắc lan họa cỏ, đỉnh đầu là một viên dạ minh châu cực đại dùng để chiếu sáng. Nói câu thất lễ, nơi này trình độ xa hoa ngay cả Vân Hoan tông cũng kém xa.
Nàng chỉ có thể nói không hổ là Bách Lý Kiêu.
Tô Mã vừa thấy hai con ngựa này liền vui vô cùng. Nhưng sợ hai con ngựa thấy nàng sẽ hí vang, khiến người khác chú ý. Nàng lén tiến lên hai bước, định vào bên trong tránh gió một lúc. Chỉ là nàng mới vừa động, Truy Thiên liền nhìn lại đây.
Tô Mã nín thở, Truy Thiên ngẩng đầu nhìn nàng một lúc, rồi vui vẻ chạy tới, dùng đầu thân mật cọ người nàng. Truy Thiên lại đây, Trục Địa liền ngẩng đầu, cái mũi vừa động, đá đạp chạy tới, như muốn đẩy ngã Tô Mã.
Tô Mã ôm hai con ngựa, trong lòng vui sướng vô cùng. Nàng không ngờ hai con ngựa này lại nhận ra nàng... So với Bách Lý Kiêu còn có nhân tính hơn nhiều.
Có lẽ tối nay trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng đỏ hốc mắt. Sờ sờ cái này, xoa xoa cái kia:
- Các ngươi có nhớ ta không? Có chịu khổ không? Bách Lý Kiêu có đối xử tối với các ngươi không?
Nói xong, nàng cảm thấy mình hỏi tàn câu vô nghĩa. Nhìn chuồng ngựa này, nhìn dạ minh châu, đãi ngộ có thể không tốt sao?
Trục Địa đặt đầu lên vai nàng, lỗ tai tàn khuyết khẽ giật giật. Tô Mã vuốt đầu nó, thở dài:
- Nếu Bách Lý Kiêu có thể nghe lời giống như các ngươi thì tốt rồi...
Tô Mã ở trong “ cung điện “của hai con ngựa để tránh gió. Nàng tính toán kế tiếp, liền thấy trong bụi cỏ có gì đó động đậy.
Nàng híp mắt nhìn, đột nhiên nhảy ra một bóng đen, là một con lão thử(chuột)!
Tô Mã theo bản năng định la lên, rồi lại vội che miệng lại.
Lão thử giật giật chòm râu:
“Chớ sợ, là ta.”
Tô Mã trợn mắt:
“Ngươi lại tới làm gì?”
“Lần này thấy ngươi tìm được đường sống trong chỗ chết, lòng ta thấp thỏm. Đặc biệt tới hỏi ngươi kế hoạch lần sau.”
Tô Mã nhíu mày.
Lần này nàng tìm được đường sống trong chỗ chết, là ỷ vào thể chất đặc thù của thân thể này, cũng là may mắn, nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy. Dựa theo tính tình của Bách Lý Kiêu, chỉ sợ nàng sống không quá hừng đông.
Nếu lại không công lược được đối phương, lần sau lại không biết là khi nào.
Nàng trầm ngâm một hồi, sắc mặt đổi tới đổi lui. Sau một lúc lâu, như đã hạ quyết định, cắn răng nói:
“Ta đành phải lựa chọn “vạn bất đắc dĩ“.
“Giải thích thế nào?”
Tô Mã dừng một chút. Kéo lại cổ áo, cắn môi nói:
“Lục diệp thành âm”
(ván đã đóng thuyền- gạo nấu thành cơm)
____________________
Bách Lý Kiêu ra đại sảnh, đột nhiên ho khụ một tiếng. Cung thúc lo lắng đi tới:
- Phong chủ?
Bách Lý Kiêu nói:
- Không sao.
Thanh âm trầm thấp, lại khó nén ám ách.
Cung thúc càng thêm lo lắng, chỉ ngại người khác ở đây, không dám hỏi nhiều. Đành nói:
- Đêm nay người hãy nghỉ ngơi thật tốt, chuyện còn lại để lão phu xử lý.
Bách Lý Kiêu gật đầu.
Hắn trở lại phòng, tháo mặt nạ, đổ một ly trà. Vừa muốn uống, lồng ngực đau xót, phun ra một búng máu.
Hắn vô cảm lau đi, biết là vừa rồi vận dụng nội công, hàn độc bộc phát. Ngoài cửa sổ cuồng phong gào thét, song cửa sổ leng keng rung động, hắn vận công áp xuống, sắc mặt càng thêm xanh trắng.
Đêm dài, hắn vừa muốn tắt đèn, nhìn trên bàn còn sót lại tro tàn, đó là trang giấy đêm qua viết về thân thế của Diệp Minh. Không biết nghĩ tới gì đó, ánh mắt đen tối không rõ.
Nhi nữ sinh thần, cũng là ngày mẫu thân chịu khổ.
Thân phận của mẫu thân hắn rất ít tin tức, tất cả mọi người giữ kín như bưng.
Tuy từ nhỏ hắn ít nói, nhưng cũng từng hỏi phụ thân về mẫu thân.
Phụ thân lại không nói một lời, hắn hỏi người khác cũng chỉ nói năng thận trọng.
Đến khi hắn bị phụ thân phạt quỳ, nửa đêm sốt cao mơ màng, lẩm bẩm nói muốn có mẫu thân, lúc này mới nghe Cung thúc đứt quãng nói tới, mẫu thân hắn là một nha hoàn ở Vô Thượng Phong, lúc phụ thân hắn say rượu, trời xui đất khiến mà có hắn.
Nhưng vì khó sinh mà chết, từ nay về sau, Vô Thượng Phong không còn nha hoàn. Nhũ mẫu là do phụ thân không kiên nhẫn với hắn, mới tìm về.
Nhưng hiện giờ, trong phong mênh mang, lưu lại bên người hắn cũng chỉ có Cung thúc.
Hơi thở hỗn loạn dày đặc huyết tinh cùng run rẩy rất nhỏ.
Hắn đứng dậy, đi đến bên kệ sách, trong đám bí tịch võ công thượng thừa, móc ra một cái hộp. Hộp này dài nửa cánh tay, toàn thân đen nhánh, tuy không có trang trí, nhưng lại dùng vật liệu gỗ tốt nhất.
Hắn đặt hộp gỗ lên bàn, cẩn thận mở ra.
Trong hộp gỗ, là một quyển trục. Hắn từ từ mở quyển trục, bên trong họa một nữ nhân... Một nữ nhân không có mặt.
Đối với hắn mẫu thân được miêu tả ít ỏi vài từ, hắn chỉ có thể phụ thuộc đôi câu vài lời, biết mẫu thân là nữ nhân gầy ốm, hắn dựa theo dự đoán đề bút tự họa. Nhưng ở trong mộng từng thấy vô số lần, một nữ nhân có khuôn mặt ôn nhu, lúc ngòi bút rơi xuống, chỉ có khoảng trắng.
Ngoài cửa sổ tiếng gió núi liệt liệt, trong phòng chỉ có ánh đèn ấm áp như xuân.
Phụ thân chưa bao giờ nhắc tới mẫu thân. Trong Vô Thượng Phong lại không có một bức họa, có lẽ trên tay hắn là một bức, là duy nhất một bức lại không phải chân chính là “Bức họa”. . truyện xuyên nhanh
Hắn miễn cưỡng cong khóe môi, vừa định bỏ tranh cuộn vào hộp, lỗ tai vừa động, trong nháy mắt vụt thân tới trước kệ sách, kéo ra một bóng người.
Tay hắn bắt lấy cổ tay thon mềm như không xương, hơi dùng sức, liền nghe một tiếng kêu đau, tiếng kêu kia mềm mại, mang theo oán giận cùng oán trách. Giống như cánh hoa bị đầu ngón tay phất qua, muốn trả thù lại bị bàn tay sương sớm ngắt đi.
Bách Lý Kiêu nhíu mày, kéo người nọ ra ngoài.
Lại không ngờ đối phương thuận thế mềm nhũn như không xương dán vào lòng hắn.