Tông chủ đưa quyển tâm kinh cho Tô Mã, nàng cũng chẳng liếc nhìn một lần. Nực cười, hiện tại thân thể này luận về “Câu dẫn” đã tương đương với cấp đại thần, không đáng tốn thời gian cố sức học bài của học sinh tiểu học.
Hiện tại thứ duy nhất có thể khiến nàng bận tâm... Tháng sau là sinh thần của Bách Lý Kiêu.
Nói thì chậm đến thì nhanh. Nàng chỉ mới ngủ một giấc, hắn đã lên làm phong chủ Vô Thượng Phong. Lúc này Vô Thượng Phong đã như dệt hoa trên gấm, lửa đổ thêm dầu, ngắn ngủn ba tháng đã là xưa đâu bằng nay.
Buổi tối, các đệ tử của Vân Hoan tông đang nằm trên giường, nghe nói đại sư tỷ sắp về tới, không khỏi cảm thán:
- Có thể thấy sư phụ rất coi trọng sinh thần của vị phong chủ Vô Thượng Phong, nên mới gọi đại sư tỷ trở về.
Một thanh âm khác nhỏ giọng nói:
- Có thể không coi trọng sao. Lần này Vô Thượng Phong đổi phong chủ, hắn ta tính cách lạnh nhạt, làm việc lại như sấm rền gió cuốn, ngắn ngủn ba tháng đã thôn tính các môn phái, dần dần có địa vị ngang với chính đạo. Vân Hoan tông chúng ta không chính không tà, nhưng nếu lúc này không quy phục, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hai mặt tấn công sao?
Tô Mã mở mắt ra, lẳng lặng nghe mấy nàng nói, cảm thán vài câu, không trách được phải gọi đại sư tỷ trở về.
- Ta thấy sư phụ cố ý gọi sư tỷ trở về, còn không phải là muốn hiến nàng cho phong chủ...
Vừa nói đến chuyện phong nguyệt, mấy cô nương còn chưa tu luyện xong hô hấp có chút thô nặng, áp lực hưng phấn cười nhạo vài tiếng. Có nàng nói:
- Có gì lạ đâu. Vân Hoan tông chúng ta không phải là vì tìm nam nhân sao. Đại sư tỷ mị thái thiên thành, là mị thể kỳ tài khó gặp. Thay vì bị sư phụ đưa cho lão quái nhân có võ công cao siêu nào đó, chi bằng đưa cho phong chủ tuổi trẻ anh tuấn bất phàm.
Có người hỏi:
- Nghe đồn vị tân phong chủ vẫn luôn mang mặt nạ, sao ngươi biết hắn lớn lên anh tuấn?
- Đương nhiên có người thấy được a.
Người nọ như biết các cô nương này kiến thức hạn hẹp, thanh âm hơi lớn chút:
- Chuyện này đều truyền khắp giang hồ. Ba tháng trước tân phong chủ từng khiến các đại môn phái thương tổn nặng nề, dù bị vạch trần thân phận vẫn lấy thần kiếm lấy một địch trăm, đám người chính đạo mắt cao hơn đầu lại như chó nhà có tang, không dám tiến lên. Ta từng thông đồng với một đệ tử Tiêu sơn, đối phương nhắc tới ngày đó trong lòng còn sợ hãi, còn nói phong chủ có khuôn mặt băng lãnh, giống như tiên nhân, nhưng lúc nhấc kiếm giết người, lại như sát thần. Thật sự là một người đáng sợ.
Mấy vị nữ tử như rơi vào ảo tưởng, trong phòng liền an tĩnh.
Tô Mã rũ mi, che khuất ánh mắt gợn sóng.
Sau một lúc lâu, có cô nương mềm giọng nói:
- Cũng không biết hắn có coi trọng sư tỷ hay không. Nếu sư tỷ thành công, Vân Hoan tông chúng ta có Vô Thượng Phong làm hậu thuẫn, liền có hi vọng lớn mạnh.
- Sao có thể chướng mắt?
Có người nửa ghen tỵ, nửa cảm thán:
- Ta đã thấy sư tỷ, là cô nương xinh đẹp nhất...
Lời còn chưa dứt, có người đánh gãy:
- Trước kia là vậy, hiện tại còn chưa chắc...
Trong không khí vang lên vài thanh âm giấu đầu lòi đuôi, Tô Mã cảm giác có vài tầm mắt sau lưng nàng. Nàng tỏ vẻ vô tình trở mình, vài người giống như chim tước bị bóp cổ, lập tức yên lặng.
Khóe miệng nàng mơ hồ cong lên, tiếp tục giả bộ ngủ.
Một lát, thấy nàng không có động tĩnh. Có người trộm nói:
- Nghe nói Bách Lý phong chủ tính tình lạnh nhạt, các môn phái dâng lên mỹ nhân hoặc là bị hắn làm lơ, hoặc là bị hắn đưa cho người khác. Cũng không biết lần này sư tỷ có thể thành công hay không.
- Yên tâm đi, sư tỷ mị công đã luyện đến tầng tối cao. Đối phó nam nhân chỉ cần một tay, Bách Lý Kiêu sẽ không chạy thoát khỏi bàn tay nàng.
Trong phòng từ từ an tĩnh, dần dần vang lên tiếng ngáy, Tô Mã mở mắt.
Cái gì mà đối phó với nam nhân chỉ cần một tay, có thể có nhiều tay hơn nàng sao? Nàng còn chết ba lần? Nàng ta có biết Bách Lý Kiêu tính cách lạnh nhạt cỡ nào? Có biết Bách Lý Kiêu tàn nhẫn độc ác ra sao?
Có biết Bách Lý Kiêu trông như thế nào? Có biết hắn có hai thần mã? Có biết hắn thích ăn điểm tâm ngọt?
Biết hắn...Tâm, là cục đá sao...
Tô Mã hung hăng nắm chặt đệm chăn, nhịn không được hừ một tiếng.
___________________________
Đại sư tỷ danh là Vãn Mị, sáng sớm Tô Mã tới chổ tông chủ nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ, nhìn mới biết. Thì ra là người quen.
Ở Phái thành nàng từng thấy Vãn Mị, còn không phải là hoa khôi có ý định câu dẫn Đới Nguyên sao?
Tông chủ nói:
- Lần này kêu ngươi trở về, là vì nửa tháng sau là sinh thần của Bách Lý Kiêu. Nếu ngươi có thể khiến hắn quỳ dưới làn váy, đối với Vân Hoan tông chúng ta mà nói sẽ là đại lợi ích.
Vãn Mị nói:
- Đệ tử nghe nói Bách Lý Kiêu tâm chí lãnh ngạnh, không thể dễ dàng mị hoặc.
- Ngươi đã luyện thành thần công, không cần lo lắng.
Vãn Mị hơi phúc thân:
- Đệ tử sẽ tận lực.
Sắc mặt nàng bình đạm, nhưng ánh mắt hiện lên một tia đắc ý.
Xoay người lại, thấy một nữ tử mặc bộ tố y, dựa vào bên cửa ngủ gà ngủ gật. Người nọ không giống người trong tông mặc lụa mỏng phúc thể, mà mặc đồ kín mít thân thể, lại khó nén dáng người quyến rũ. Người nọ hơi cúi đầu không thấy rõ tướng mạo, nhưng tóc đen rơi rụng, vành tai như trân châu, khiến người khác nhìn thấy liền muốn thân cận.
Nàng chưa từng gặp loại người tản mạn thế này, mày nhíu lại, đang muốn đi ngang qua, lại thấy người nọ đột nhiên ngẩng đầu nâng mắt, nhìn nàng hơi mỉm cười.
Này cười, đuôi mắt như lá liễu hóa thành, cùng hàng mi dài cong như cánh bướm, đôi môi không điểm mà đỏ, khẽ cười hé môi càng hiện rõ phong tình, da trắng hơn tuyết, tóc mai đen nhánh. Phảng phất trên đời này tất cả nhan sắc đều tụ trên gương mặt này, nếu không phải mặt trời ngoài cửa sổ đang chiếu sáng, thì giống như yêu trong họa (yêu quái trong tranh), phá cảnh mà ra.
Vãn Mị hô hấp cứng lại:
- Ngươi chính là Tô Yêu?
Tô Mã cười nhìn nàng:
- Ta nghe đại danh sư tỷ như sấm bên tai.
Vãn Mị quay đầu, sắc mặt lạnh băng lướt qua nàng.
Tô Mã thở dài một hơi, nhan sắc quá ưu tú sẽ khiến người ghen ghét. Nàng chỉ là muốn câu dẫn một người nam nhân, lại phải xử rất nhiều nữ nhân?
Nàng hỏi:
- Sư phụ, người nói sinh thần gì đó, ta cũng muốn gặp việc đời. Có thể mang theo ta?
Tông chủ nói:
- Vô Thượng Phong hàng năm lạnh lẽo, cho dù là hạ tầng dựa vào tu vi của ngươi sẽ chịu không nổi. An tâm đợi ở đây đi.
Tô Mã cũng không vội vàng, nàng nâng mắt. Ánh mắt như cam hồng, như ánh sáng mặt trời phủ kín mặt biển, liễm diễm trong sáng:
- Sư phụ, cầu người.
Tông chủ bỗng nhiên hoảng hốt, không khỏi nói:
- Chỉ một lần này, không có lần sau.
Tô Mã khẽ cong khóe môi.
Đợi lấy lại tinh thần, tông chủ hơi giật mình, khẽ nói:
- Ta mệt mỏi, các ngươi tự tu luyện đi.
Đi ra ngoài cửa, Vãn Nhu liếc mắt nhìn nàng:
- Thế nào, ngươi cũng muốn đi Vô Thượng Phong? Chẳng lẽ là động tâm tư không nên có, mơ ước đến người không nên mơ ước?
Tô Mã tiến lên một bước.
Vãn Nhu lui một bước:
- Ngươi muốn làm gì?
Tô Mã cười nhìn nàng, mị sóng mọc lan tràn, Vãn Nhu nói:
- Xem ra ngươi là thẹn quá hóa giận, ta khuyên ngươi chớ có kiêu ngạo, sư phụ còn ở bên trong.
Tô Mã hơi nghiêng đầu, nói
- Ai mơ ước ai còn không biết đâu.
Vãn Nhu định phản bác, nhưng thấy đối phương tới gần, trên người một mảnh mềm ấm, giống như bị một tầng mây mù bao lại, hoảng sợ hỏi:
- Có ý gì?
Tô Mã nhẹ giọng nói:
- Ngươi đoán xem, là Vãn Mị đè Bách Lý Kiêu xuống, hay là Bách Lý Kiêu đè ta xuống?
Thanh âm nàng kéo dài, giống như bọc mật. Mang theo ý hơi thở thơm mát, nhắm thẳng vào lòng người.
Sắc mặt Vãn Nhu đỏ lên, nói:
- Ngươi, ngươi vô sỉ!
Tô Mã cười, nhẹ nhàng rời đi.
Vãn Nhu thấy nàng rời đi, đột nhiên che mặt lại. Nhớ lời vừa rồi Tô Mã nói, có chút lo sợ.
Ở trong lòng nàng cho tới nay đại sư tỷ là đệ tử lợi hại nhất. Đối phương là người tu luyện võ công nhanh nhất trong tông, luôn được tông chủ coi trọng. Nhưng từ lúc “Tô Yêu” đến đây hết thảy đều bị đánh vỡ.
Nếu Tô Yêu thật sự muốn câu dẫn Bách Lý Kiêu, nói không chừng có thể thành công.
Nàng có dự cảm, hành trình tới Vô Thượng Phong, sẽ không dễ dàng như vậy...
Lúc thời tiết chuyển lạnh, Vân Hoan tông còn ăn mặc y phục khinh bạc( mỏng nhẹ). Tô Mã vẫn mặc tố y kín mít, độc lai độc vãng.
Ngày mai sắp tới Vô Thượng Phong, mọi người đều nghỉ ngơi dưỡng sức, ngủ có chút sớm.
Nửa đêm, trời đổ mưa to.
Tô Mã ngủ được một nửa, đột nhiên bừng tỉnh. Trong phòng có cô nương bị đánh thức, khẽ nói:
- Tô Yêu, đã hơn nửa đêm ngươi không ngủ còn làm gì?
Tô Mã lười biếng xuống giường, thanh âm mang theo giọng mũi hơi mơ hồ:
- Trời mưa, ta phải nấu dược.
- Nấu dược?
Người nọ sửng sốt một chút hỏi:
- Ngươi sinh bệnh sao? Vì sao nửa đêm còn nấu dược?
Phòng trong lập tức yên tĩnh.
Cô nương có chút bất an hỏi:
- Tô Yêu?
- Ngươi nói đúng.
Tô Mã khẽ cười một tiếng, thanh âm trong yên tĩnh có chút đột ngột:
- Ta nấu cho ai đây?
________________________
Vô Thượng Phong.
Trung tầng, mưa to theo gió núi càng thêm cuồng bạo.
Bách Lý Kiêu ngồi trước bàn, chậm rãi chà lau trường kiếm.
Từ nhỏ hắn đã dùng kiếm này để luyện tập, toàn thân đen nhánh, không có tên. Ba tháng nay dính máu vô số, ở dưới ánh nến ẩn hiện màu đỏ tươi.
Cửa sổ đột nhiên bị gió thổi toang, hắn nâng mắt, sắc mặt lãnh ngạnh.
Có người nhẹ chân tiến đến, mang theo một hương dược nồng đậm.
Hắn buông trường kiếm, thuận miệng nói:
- Đặt ở đó là được. Đã trễ thế này không cần cố ý nấu dược cho ta, ngươi thân hình đơn bạc...
Vừa nâng mắt, lại dừng lại.
Cung thúc không nghe được thanh âm, có chút thấp thỏm:
- Công tử, làm sao vậy?
Bách Lý Kiêu chớp mắt, sắc mặt bình tĩnh:
- Không có việc gì. Cung thúc, ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Cung thúc bỏ chén dược xuống bàn, định rời đi, chỉ là có cảm giác không đúng.
Trước giờ thiếu chủ nói chuyện với hắn đều là khách khí cung kính, chưa bao giờ như lúc này, tựa như mây mù dày đặc, bên trong xa cách mơ hồ mang theo mềm nhẹ. Chẳng lẽ là... Vừa rồi nghĩ mình là người khác?