Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Chương 57: Chương 57: Vô Thượng Phong




Mưa đánh vào song cửa sổ, bên ngoài thê lãnh ầm ĩ, phòng trong an tĩnh trầm thấp.

Cung thúc đi đóng cửa sổ, lúc quay đầu lại khẽ giật khóe môi, vẫn nuốt xuống lời muốn dò hỏi. Hắn sờ cạnh bàn, cẩn thận ngồi xuống:

- Công...Phong chủ, ngày mai chính là sinh thần của người, hiện giờ tứ phương tới đây. Ngư long hỗn tạp, khó tránh khỏi sẽ có người lòng mang ý xấu, người nhất định phải cẩn thận.

Bách Lý Kiêu để kiếm vào bao, nói:

- Sinh thần không khác gì ngày thường, không cần phân biệt.

Cung thúc sửng sốt, nhớ tới ba tháng nay phát sinh đủ chuyện, khẽ thở dài một hơi.

Từ lúc Bách Lý Kiêu từ Lạc thành trở về, lão phong chủ đột nhiên muốn bế quan, đem chủ vị Vô Thượng Phong truyền cho Bách Lý Kiêu. Vô Thượng Phong trên dưới đại loạn, toàn phong lo lắng sợ có đại sự phát sinh, vì sao Bách Lý Nhất Hải muốn bế quan, chẳng lẽ là vì chuẩn bị phản công chính đạo?

Ngay lúc lo sợ không yên, Bách Lý Kiêu bình tĩnh tiếp nhận vị trí này. Lấy thủ đoạn thiết huyết ngăn chặn thế lực nội bộ vẫn luôn ngo ngoe rục rịch. Không giống Bách Lý Nhất Hải ẩn nhẫn ngủ đông, tuy hắn tính tình nội liễm, nhưng tác phong cuồng tứ bá đạo.

Ngắn ngủn mấy tháng thu nạp không ít môn phái trung lập, khiến chính đạo không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng lúc Vô Thượng Phong điên cuồng khuếch trương thế lực, cũng là lúc hoàn toàn bại lộ bản thân với võ lâm, Bách Lý Kiêu thân là tân phong chủ, liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Có người lòng dạ khó lường, hấp thu ích lợi, giống như dòi trong xương, lẳng lặng ẩn núp tại Vô Thượng Phong. Mỗi ngày Cung thúc đều nơm nớp lo sợ, sợ Bách Lý Kiêu có gì bất trắc.

Chỉ là đối với Bách Lý Kiêu mà nói, thương tổn này đó hoàn toàn không để vào mắt, hắn chỉ để ý nội lực phản phệ.

Bách Lý Kiêu uống một hơi cạn sạch chén thuốc, đợi nội lực bình phục, hỏi:

- Ngày ấy hắc y nhân bao vây trên tường có tra được?

Cung thúc thở dài:

- Một chút cũng không ra. Những người đó tới vô ảnh đi vô tung, chỉ xuất hiện trong hội quán Lạc thành, rồi như biến mất khỏi nhân gian. Thật khiến người kinh ngạc.

Bách Lý Kiêu nhíu mày, Cung thúc niệm mấy môn phái nổi danh trên giang hồ, kinh ngạc:

- Theo lão phu biết, có thể trong hội quán, thần không biết quỷ không hay mà giấu kín thuốc nổ, thân thủ phải cao siêu, môn phái như vậy đã ít ỏi còn không có mấy. Huống chi lần này lại nhằm vào Ma giáo mà đến...

Cung thúc “hừ” một tiếng:

- Chẳng lẽ là có lực lượng bí ẩn nào đó, muốn khơi mào tranh chấp trong giang hồ, muốn làm ngư ông đắc lợi?

Ngoài cửa sổ cuồng phong chợt tới, thổi quét cửa sổ rung động, gió lạnh theo mưa tiến vào.

Trong phòng tối đen trong chớp mắt.

Cung thúc nói:

- Cũng không biết người đứng sau màn, rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng cường đại, lại có thể tìm được thế hệ thần trộm. Ta còn nhớ sư phụ của Đới Nguyên là Đới Ký lúc còn tuổi trẻ, cũng là nhân vật có tên tuổi trong giang hồ, không ngờ đồ đệ của hắn lại không được như thế, cam nguyện sa đọa làm ra chuyện hãm hại.

Bách Lý Kiêu hơi nhấc tay áo, cửa sổ không gió tự động. Ánh nến nhảy lên:

- Lập ra kế hoạch như thế, lại liên lụy đến nhiều người, tất nhiên không phải là chuyện một sớm một chiều. Bắt đầu từ lúc thần kiếm bị trộm đi, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết, nếu muốn điều tra, cần tra ngay từ đầu.

Cung thúc gật đầu.

Hai người nhàn thoại một lát, Bách Lý Kiêu đưa Cung thúc trở về nghỉ ngơi.

Xoay người, phòng trong an tĩnh, đột nhiên nói:

- Tra được gì?

Từ trên nóc nhà rơi xuống một hắc ảnh, quỳ một gối xuống đất:

- Hồi bẩm phong chủ. Sau khi Diệp Minh có được thần kiếm, liền trở về Liệt Hỏa sơn trang. Võ lâm các phái ngo ngoe rục rịch, muốn sơn trang giao ra thần kiếm. Nhưng có Diệp Chấn Thiên trấn thủ, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bách Lý Kiêu đi đến trước cửa sổ, mặt mày giấu trong bóng tối:

- Thân thế của Diệp Minh có điều tra rõ?

Mặc ảnh cung kính dâng lên một xấp giấy. Bách Lý Kiêu nương ánh đèn, ánh mắt hơi lóe.

Thân thế của Diệp Minh rất bình phàm, nhưng cũng không tầm thường. Hai mươi năm trước, Diệp phu nhân Tang Trúc Vân dẫn theo gia nhân(người ở) đến chùa cầu phúc cảm nghiệp, trên đường đi gặp phải sơn tặc. Đang lúc mưa to, Tang Trúc Vân bị kinh hách, thấy sắp lâm bồn, vẫn cố kiên trì xuông dưới chân núi, tìm căn nhà gỗ một mình sinh sản.

Vì phòng ngừa sơn tặc đuổi theo, nàng cắn răng nhịn đau, không hừ một tiếng, sinh sôi cắn nát đầu lưỡi, mới sinh ra Diệp Minh. Lại sức cùng lực kiệt, hôn mê bất tỉnh.

Trước khi Tang Trúc Vân mất ý thức, còn lo sợ hài tử khóc kêu sẽ bị bại lộ, nhưng theo lời gia đinh may mắn sống sót nói, trước khi vọt vào căn nhà gỗ, cũng không nghe được một chút động tĩnh. Sau khi vọt vào nhà, bế lên hài tử máu tươi đầm đìa, lúc này mới nghe một tiếng khóc to lớn vang dội.

Diệp trang chủ lớn tiếng tán thưởng hài nhi là trời giáng điềm lành, không khóc vì bảo vệ mạng của bản thân cùng mẫu thân. Không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là nhất minh kinh nhân, vì thế ban danh “Diệp Minh”.

( Yul: nhất minh kinh nhân nghĩa là bổng nhiên nổi tiếng, nói một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.)

Bách Lý Kiêu buông lỏng tờ giấy, ánh mắt hơi lóe.

Mặc kệ là người phương nào, vô tình hay cố ý đều giống nhau.

Ngoài cửa sổ trời đã tạnh mưa, hơi ẩm nhè nhẹ từng đợt từng đợt chui vào trong phòng, ngay cả ánh nến cũng ảm đạm không ít.

Bách Lý Kiêu trầm mặc một chút, đem tờ giấy đặt lên ánh nến, sau khi ngọn lửa thổi quét chữ viết, trong mắt càng thêm đen tối.

Ba tháng trước, phụ thân từng hỏi hắn vì sao đưa Huyền Vụ kiếm cho Diệp Minh. Hắn đáp là vì khiến giang hồ phân tranh. Này cũng là một phần nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn nữa là...Hắn hoài nghi Diệp Minh.

Tuy hắn nội liễm, đối với mọi người hờ hững, nhưng cũng không phải không có cảm giác.

Lần đầu hắn gặp được Đới Siêu, hắn đã nhìn thấy thân kiếm của Diệp Minh toát ra ánh lửa. Ánh lửa kia cương liệt bá đạo, sau khi hắn biết đối phương rơi xuống huyền nhai đã gặp kỳ ngộ, nên không để bụng.

Nhưng đến lúc hắn đụng phải Huyền Vụ.

Hắn phát hiện lực lượng này cùng Diệp Minh không sai biệt lắm.

Cho nên, rốt cuộc Huyền Vụ cùng Diệp Minh có quan hệ gì? Có phải đối phương cũng giống hắn, cũng mang một tầng mặt nạ, những hiệp can nghĩa đảm này đó, những chính trực thiện lương đều là ngụy trang?

Hoặc là, đối phương cũng không biết gì, cũng chỉ là quân cờ trong kế hoạch?

Mặc kệ như thế nào, nếu hắn không cầm được Huyền Vụ, không bằng thuận nước đẩy thuyền, đưa Huyền Vụ kiếm cho Diệp Minh.

Nếu người phía sau màn muốn tọa sơn quan hổ đấu, hắn cũng không ngại trộn lẫn vào hồ nước đục này.

( Yul: “Tọa sơn quan hổ đấu” có nghĩa: ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau).

Hiện giờ hắn điều tra thân phận của Diệp Minh, chưa tra ra gì kỳ lạ. Chỉ có thể chờ đợi thời cơ. Vô Thượng Phong luôn dùng thái độ khác thường nghênh địch, thế không thể đỡ, khiến đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn thu liễm cảm xúc, nói:

- Tiếp tục theo dõi hắn.

Lời vừa nói xong, thấy ngoài cửa sổ trời hơi sáng, ngữ khí hơi hàn:

- Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà tới. Thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà về. Những người đó án binh bất động, chỉ vì thần kiếm mang đến ưu việt nhưng không đủ để trả giá sinh mệnh, nếu tăng thêm một tầng ích lợi...

Mặc ảnh sửng sốt, lập tức lĩnh hội:

- Thuộc hạ hiểu rõ.

Hắn khẽ nâng đầu ngón tay, ánh nến chợt lóe, phòng trong lập tức lạnh lẽo. Bách Lý Kiêu nhìn mặt trời sắp lên.

Quay đầu nhìn chén dược trên bàn, mặt mày vừa động.

Ánh mắt hắn như nhiễm lạnh lẽo, trong suốt sáng trong.

Nội thương đã khỏi hẳn, chén dược này không phải trị liệu nội thương.

Hắn từng hỏi phụ thân, vì sao hắn bị Huyền Sương Cấm Quyết phản phệ, hay là công pháp có gì không ổn.

Sắc mặt Bách Lý Nhất Hải không hề dao động, nói hắn luyện công nóng vội, nên mới bị phản phệ, là tự hắn rước lấy.

Nhưng Bách Lý Kiêu biết rõ, tuy hắn luyện công chưa từng chậm trễ, nhưng cũng không tham mau liều lĩnh, chứ đừng nói tới nóng vội.

Chỉ là từ lúc hắn hồi giáo, lúc nào Vu Vân cũng đưa thuốc bổ tới. Cũng nói cho hắn biết nếu muốn khang phục, cần tạm hoãn luyện công, cần phải tĩnh dưỡng.

Hắn phát hiện ra không đúng, vẫn mãi ép hỏi, đối phương thở dài một hơi, nói hắn nội lực có tật, chính là vì từ nhỏ lớn lên ở trên đỉnh núi Vô Thượng Phong, cả ngày lẫn đêm ngược gió mạo tuyết luyện công không ngừng, dẫn tới tuổi còn nhỏ đã bị hàn khí nhập thể.

Huyền Sương Cấm Quyết là công pháp vô cùng lạnh lẽo.

Hắn luyện cấm quyết một ngày, hàn độc trên người càng trọng một phần.

Hắn dùng cấm quyết một lần, nội thương trên người càng trọng một tầng.

Hàn độc này âm tà bá đạo, tương khắc với Huyền Vụ kiếm liệt hỏa, cũng là tình lý bên trong.

Công lực càng cao, hàn độc càng nặng. Khi nội công bị va chạm, nhẹ thì mất đi thần chí, nặng thì kinh mạch đông lại, suy kiệt mà chết.

Nếu muốn khống chế thương thế, trừ phi đình trệ không luyện, hoặc là...Tự phế võ công.

Cho nên, chén dược này Vu Vân muốn giúp hắn khống chế hàn khí trong thân thể, nhưng ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới nội công.

Ngoài cửa có thuộc hạ nhẹ nhàng gõ cửa, Bách Lý Kiêu nâng đầu ngón tay điểm ở giữa ngực, nước thuốc lập tức bị phun ra.

Hắn lau khóe miệng, nói:

- Vào đi.

Thuộc hạ ăn mặc xiêm y mới tinh, tuy sắc mặt tự giữ, nhưng vẫn ngăn không được ánh mắt chứa đầy không khí vui mừng:

- Phong chủ, hôm nay là sinh thần của người, bên ngoài đã chuẩn bị xong. Thuộc hạ hầu hạ người rửa mặt.

Bách Lý Kiêu đẩy ra cửa sổ, thấy ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời như lửa. Nhưng gió cuốn mây trôi, gió núi hơi lạnh.

Hắn khẽ cong khóe môi, cũng không biết hôm nay sẽ có ai nhảy ra, diễn cho hắn xem một vở tuồng.

_

______________________

Tô Mã đi theo mọi người cùng lên đường. Đêm qua nàng trằn trọc cả đêm, trời hơi sáng mới ngủ, không ngờ còn chưa tiến vào mộng đẹp, đã bị nhét vào trong xe ngựa.

Trong xe ngựa đều là hoa đoàn cẩm thốc, lụa mỏng làm mành, có thể ngồi được bốn người.

Trước kia, tông chủ mang theo Vãn Mị cùng Vãn Nhu, hôm nay cũng không biết làm sao, đột nhiên cho Tô Mã ngồi vào. Bởi vậy vừa lên xe, Vãn Nhu liền không cho nàng sắc mặt tốt.

Tô Mã cũng không thèm để ý đến tiểu nha đầu này, nàng chóng mặt nhức đầu, cảm giác mí mắt muốn đánh nhau, không tự giác mơ màng sắp ngủ. Đầu nghiêng về một phía, liền ngã lên vai Vãn Nhu.

Vãn Nhu nhíu chặt mày liễu, đang định tức giận.

Nhưng nhìn nàng một cái, không biết làm sao, miễn cưỡng nuốt xuống lửa giận, cứng đờ bất động.

Tông chủ nhắm mắt dưỡng thần. Theo thân xe đong đưa cảm giác nhiệt độ chung quanh dần thấp, vì thế nói:

- Lần này ta mang các ngươi đi đến Vô Thượng Phong. Cũng không phải đi du ngoạn tiêu khiển. Vô Thượng Phong là nơi bí ẩn, chính là tử địch của võ lâm chính đạo. Đệ tử bên trong đều là đại ác trên giang hồ vô cùng hung tàn, giết người như ma. Nếu đã vào Vô Thượng Phong, nhất định phải cẩn thận cảnh giác. Chớ có phạm vào kiêng kị, bị chết như thế nào cũng không biết.

Mấy người cẩn thận đáp ứng, Tô Mã lười biếng hừ nhẹ.

Tông chủ quay đầu lại, thấy Vãn Mị mặc một bộ váy đỏ, da thịt trắng như tuyết, đoạt tâm đoạt phách, liền vừa lòng gật đầu.

- Mị nhi, nếu ngươi gặp Bách Lý Kiêu, không thể liều lĩnh. Tuy hắn mới làm phong chủ chỉ có mấy tháng, nhưng thủ đoạn không thua phụ thân hắn. Ngắn ngủn ba tháng đã khuếch trương Vô Thượng Phong gấp mấy lần, đạt địa vị ngang bằng chính đạo, hắn không phải như những tiểu tử trước kia mà ngươi từng đối phó.

Vãn Mị gật đầu, nói:

- Người yên tâm đi, sư phụ. Lúc đồ nhi ở Phái thành đã từng gặp hắn. Lúc ấy cũng chỉ nghĩ hắn là hiệp khách bình thường, vẫn chưa suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng lần này đồ nhi đã chuẩn bị chu toàn, đồ nhi đã nắm giữ mỗi tiếng nói cử động của Bách Lý Kiêu, nhiệm vụ lần này tuyệt đối sẽ không thất thủ.

( Yul: đúng là nghé con chưa biết sự đời)

Tô Mã hơi hé mắt, tuy khuôn mặt Vãn Mị thanh lãnh, nhưng ánh mắt tràn ngập đắc ý, nàng cảm giác khác thường.

Khác thường này mơ hồ thật sự, khiến người nhìn không thấu. Nàng không kịp suy tư, đã bị cơn buồn ngủ đánh bại.

Thôi, ngủ trước rồi tính, đến Vô Thượng Phong còn có một trận đánh ác liệt cần phải đánh.

Nàng nhắm mắt lại, mơ màng thiếp đi, cảm thụ nhiệt độ quanh mình càng ngày càng thấp, khẽ giật mình. Vừa mở mắt, Vãn Nhu nhíu mi đẩy nàng ra:

- Tới rồi.

Nàng xoa xoa đôi mắt, thu người lại, khẽ nói:

- Nơi này thật lạnh.

Vãn Nhu nói:

- Nơi này là Vô Thượng Phong, sao có thể không lạnh. Huống chi lúc này chỉ ở chân núi, nếu tới sườn núi, chẳng phải ngươi sẽ bị đông chết?

Tô Mã cong mắt cười:

- Vậy sao ngươi lại ăn mặc khinh bạc như thế?

Vãn Nhu không được tự nhiên kéo vạc áo, hừ nói:

- Ta có nội công hộ thể, ngươi tự quản thân mình đi.

Hai người xuống xe, thấy một loạt ngọn núi cùng rừng cây ở đối diện. Mọi người không biết cái nào là Vô Thượng Phong.

Nhưng Tô Mã biết, chính giữa là nó. Xa xa nhìn lại, giống như một cây băng lăng cắm thẳng tận trời, trên đỉnh núi tuyết trắng xóa, mây mù che giấu, giống như tiên cảnh.

Giữa sườn núi là rừng rậm, phân cách ngọn núi cùng bình nguyên, suối nước róc rách, mát lạnh lạnh lẽo.

Tô Mã nhướng mày, thầm nghĩ rất giống một cây kem. Bách Lý Kiêu là mật ngọt trên cây “Kem” này. Nàng nheo mắt lại, đợi nàng đi lên sẽ một ngụm ăn sạch hắn.

Vãn Nhu thấy nàng cong khóe môi, gương mặt ửng đỏ, không khỏi hỏi:

- Ngươi nghĩ gì mà ngây người?

Tô Mã liếc nhìn nàng:

- Thân là người Vân Hoan tông, còn có thể nghĩ cái gì?

Tuy là một đệ tử đã biết sự đời, Vãn Nhu vẫn không nhịn được mặt đỏ lên, tức giận nói:

- Ngừng ảo tưởng đi, nếu ngươi vẫn như thế, lúc mất đi tính mạng, xuống địa phủ chớ có kêu oan.

Tô Mã thấy nơi xa có người chèo thuyền đến, nàng lười biếng đứng dậy:

- Ngươi yên tâm, nếu người trong phong thấy ta, đừng nói là người, ngay cả lưỡi dao cũng sẽ mềm thành một bãi nước.

Vãn Nhu á khẩu không trả lời được, hoàn toàn câm miệng.

Người tới đúng là đệ tử trong Vô Thượng Phong. Hắn phân cho mọi người mỗi người một cái hắc sa. Hắc sa che mắt, rồi ngồi trên thuyền gỗ, hoàn toàn đem tánh mạng giao thác cho hắn. Tông chủ Vân Hoan tông có thể hạ quyết tâm này, mạo hiểm lớn như vậy, chính là thực sự tin tưởng Bách Lý Kiêu, không hề nghi ngờ.

Mấy người lên thuyền. Qua một trận xóc nảy nhộn nhạo, lại bị đỡ lên xe ngựa. Tô Mã không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận rẽ trái rẽ phải, đến khi nàng sắp phun ra, rốt cuộc, xe ngựa ngừng.

Hắc sa bị bóc xuống.

Lọt vào trong tầm mắt, là kiến trúc làm từ gỗ rất bình thường, đệ tử lui tới Vô Thượng Phong trừ có chút trầm mặc cùng hung thần ra, cũng không có gì khác với người trong giang hồ. Nàng có chút thất vọng, còn tưởng nơi này giống địa ngục trần gian.

Nhưng đáng sợ nhất chính là đỉnh núi. Trừ người được phong chủ chỉ định ra, không ai dám đi lên.

Mấy người vừa xuống xe, liền nghe cách vách có người hùng hùng hổ hổ:

- Mẹ nó! Tham gia sinh thần lại phiền toái như thế, đổi tới đổi lui xoay chuyển lão tử, đau đầu muốn hôn mê!

Vừa dứt lời, liền có người sắc mặt trắng bệch, nhìn trái nhìn phải dặn đại hán kia ăn nói cẩn thận.

Đại hán kia như nhớ tới sự lợi hại của Bách Lý Kiêu, cánh môi run lên, xoay chuyện:

- Nhưng vì Bách Lý phong chủ, ta sẽ vui vẻ chịu đựng.

Tô Mã cười thầm.

Có đệ tử dẫn mọi người đi đến phòng nghỉ ngơi, Vãn Nhu nhìn xung quanh, đột nhiên nói:

- Ai, nơi đó có hoa lê!

Tô Mã sửng sốt, nàng nâng mắt nhìn lên, thấy ở sau tầng tầng kiến trúc, có một cành hoa lê dò ra đầu tường, ở trong gió khẽ run.

Trắng đến loá mắt, phấn nộn đến mềm tâm.

Vãn Mị nói:

- Xem ra Bách Lý phong chủ cũng là người phong nhã.

Vãn Nhu nói:

- Thời tiết này còn có hoa lê, có lẽ do trên núi lạnh lẽo, thật đúng là thú vui tao nhã.

Tô Mã quay đầu, không thú vị nói:

- Chỉ là một cây lê mà thôi, có gì đại kinh tiểu quái.

( Yul: “ đại kinh tiểu quái” nghĩa đen là sợ lớn hãi nhỏ, nghĩa bóng hiểu biết ít nên dễ kinh ngạc.)

Vãn Nhu vừa định tức giận, tông chủ liền nói:

- Chớ có lưu lại, mau đi cùng nhau.

Mấy người vội đi theo sau đệ tử của Vô Thượng Phong, ven đường thu hoạch vô số ánh mắt. Đợi đi vào một gian phòng, đệ tử nói:

- Vài vị tiên tử tạm thời nghỉ ngơi. Nếu yến hội bắt đầu tiểu nhân sẽ kịp thời thông tri.

Tông chủ gật đầu, sau khi chỉ còn bốn người, Vãn Nhu ngồi xuống thở phào một hơi:

- Nơi này thật quá áp lực, ngay cả một tên đệ tử dẫn đường cũng không có sắc mặt tốt, kém xa Vân Hoan tông.

Tông chủ nói:

- Đừng nghĩ người nơi này đều là đệ tử bình thường, tùy tiện đặt một người ra bên ngoài sẽ khiến cho giang hồ tinh phong huyết vũ. Người dẫn đường vừa rồi, đừng nhìn hắn lớn lên thấp bé, ngươi có biết hắn là ai?

Tô Mã nâng mắt, Vãn Nhu hỏi:

- Là ai?

Tông chủ trầm giọng:

- Chính là mười năm trước, nổi danh Giang Nam là ác tặc ăn thịt người, Uông Tam Phương.

- Ăn, ăn thịt người?

Sắc mặt Vãn Nhu trắng bệch.

- Tóm lại.

Tông chủ nhắc nhở lần nữa:

- Ở chỗ này phải cẩn thận thật cẩn thận. Không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Mấy người gật đầu. Tô Mã muốn đứng dậy, tông chủ lập tức đè nàng lại:

- Tô Yêu, ngươi muốn đi đâu?

Tô Mã nói:

- Sư phụ.

Tô Mã mềm giọng:

- Ta đi nhà xí. Còn có thể đi đâu.

Tông chủ nói:

- Kia không phải là hướng nhà xí.

Tô Mã bất đắc dĩ nhíu mi.

Vãn Nhu tiến đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói:

- Ngươi đừng nghĩ chuồn ra ngoài câu dẫn người khác. Muốn nhìn thấy Bách Lý Kiêu, kiếp sau đi.

Tô Mã hơi mỉm cười, nói:

- Sao ngươi lại nghĩ ta như vậy. Nếu không tin theo ta đi nhà xí đi.

Vãn Nhu bực mình.

Yến hội bắt đầu vào buổi tối, có người đưa tới một ít điểm tâm lót dạ, Tô Mã ăn no rồi nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, vừa mở mắt liền thấy trong phòng chỉ còn lại hai người, Vãn Mị không biết đã đi đâu.

Tô Mã nhíu mày:

- Sư tỷ đi đâu vậy?

Vãn Nhu cười ý vị thâm trường:

- Đương nhiên là đi hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao cho.

Sắc mặt Tô Mã biến đổi, nàng không nhanh không chậm mà rời giường, hỏi:

- Sư tỷ có nói sẽ làm như thế nào tiếp cận đối phương? Dựa theo tính tình của Bách Lý Kiêu, chỉ sợ nàng vừa xuất hiện, sẽ khiến đối phương cảnh giác.

- Ngươi yên tâm, nàng nói đã sớm có biện pháp.

Nói xong, Vãn Nhu nhíu mi:

- Nói đến cũng kỳ quái. Trước kia sư tỷ đi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ thay váy đỏ mê người nhất, yêu dã minh diễm. Nhưng lần này nàng lại tìm một kiện váy kín mít, lại là màu sắc mà nàng không thích nhất....hoàng y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.