Tối đó , Thiên Tâm mệt mỏi ngồi vào bàn làm việc , sáng mai là thứ hai
rồi , cô còn phải lên lớp nữa nên hôm nay phải soạn giáo án thật đầy đủ . Chợt điện thoại cô reo :
>
>
> - Cô ngập ngừng trả lời .
> - Anh biết cô định trả lời điều gì nên nói luôn
> -Cô bất ngờ rồi chạy ra ban công nhìn xuống , đúng là anh ở đó thật .
>
> -Cô tắt điện
thoại rồi chạy một mạch xuống mở cửa cho anh . Sao lại đến vào giờ này
chứ , cũng đã hơn mười giờ tối rồi còn gì nữa ?!
Thoáng thấy bóng lưng anh , Thiên Tâm cất giọng nhẹ nhàng hỏi :
_Giờ này cũng muộn rồi , sao anh còn đến đây làm gì ?!
Anh không nói gì , tiến đến nắm chặt tay cô kéo đi một mạch mặc cho cô í ới . Cô càng cố giật tay ra thì anh lại càng nắm chặt hơn , bức quá cô
đành để vậy đi theo anh luôn .
Vương Nguyên đưa cô đến công viên gần nhà , nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống
chiếc ghế đá gần một cây anh đào lai . Anh không nói gì , cô cũng chỉ
biết cúi gằm mặt . Không khí yên ắng đến phát ngột . Cuối cùng cô không
chịu được nữa mà ngập ngừng lên tiếng :
_Vương Nguyên ... Anh
_Sao ? - Anh quay sang cô cười mỉm
_Có chuyện gì sao ? - Cô nhỏ giọng hỏi .
_Thiên Tâm ! - Đột nhiên anh quay sang nắm chặt vai cô làm cô khẽ nhăn mặt _Anh ... Anh ... Muốn nói rằng ...
_Nguyên Ca ! Anh sao vậy ?! - Cô lo lắng nhìn anh
Vương Nguyên hít một hơi dài , tim đập liên hồi , cô có thể cảm nhận được đôi tay anh đang run .
_Thiên Tâm ! Anh thích em !
_Dạ ?! - Cô ngớ người , đôi mắt chớp nhẹ mấy cái ngạc nhiên .
_Anh nói là anh thích em !
Nguyên Ca nhắc lại một lần nữa , cô như không tin vào tai mình . Lời anh nói như mơ hồ , trái tim cô co từng cơn , đập liên hồi không dứt .
Thiên Tâm như bất động ,Vương Nguyên cúi xuống nhìn cô , khuôn mặt hai
người và khoảng cách môi chỉ cách nhau 2cm , đột nhiên cô đẩy anh ra
nhưng với một cách thật nhẹ nhàng . Khuôn mặt cô đỏ như trái cà chua ,
hơi thở gấp gáp hơn :
_Muộn ...muộn rồi ! Em ...phải về ! - Cô vội vàng đứng lên , định bước
đi thì một lực kéo mạnh khiến cả người cô xoay lại ôm chầm lấy một người . Chính là Vương Nguyên đang ôm cô . Anh siết chặt vòng tay , đầu cúi
xuống vùi vào mái tóc mềm mượt thoảng mùi dâu tây ngọt ngào .
_Đừng về ! Anh chưa nghe câu trả lời mà ! - Anh nói thầm vào tai cô _Em ... Có thích anh không ?!
Thiên Tâm xúc động , đôi vai rung lên , hai tay không chủ động vòng tay
ôm chặt lấy anh . Nước mắt ướt nhoè hai bờ mi vì quá vui mừng , gật đầu
rối rít :
_Em thích ! Em thích ! Em thích lắm !!! Hức ...
_Đừng khóc ! - Vương Nguyên ôn nhu cười nhìn cô , tay vuốt nhẹ mái tóc đen óng của Thiên Tâm .
_Hức ... - Cô sụt sùi nhìn anh _Em ...có mơ không ?!
_Em không mơ đâu ! - Anh cười dịu dàng nhìn cô
_Thật không ?
_Không tin sao ?
_*lắc đầu *
_Để anh chứng minh ! - Nguyên Ca nói rồi cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn , Thiên Tâm mắt mở to hết sức nhưng sau đó từ từ nhắm mắt lại như
đáp trả nụ hôn của anh , nước mắt vẫn lăn dài trên hai gò má , ánh đèn
đường phản chiếu khiến chúng trở nên long lanh hơn . Cô đang khóc , khóc vì quá vui mừng , vì quá xúc động , vì quá bất ngờ hay vì một lý do đơn giản - cô yêu anh ... Nụ hôn đầu cô gìn giữ suốt 23 năm trời cuối cùng
cũng được trao cho người mà cô yêu , yêu rất nhiều ...