Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Chương 39: Chương 39: Không Ổn Rồi




Trải qua việc vừa rồi, trên đường đi Lý Tu Viễn cẩn thận hơn nhiều. Trong lòng hắn nảy lên nghi hoặc, vì sao phụ cận Quách Bắc huyện lại có mãnh hổ?

Trong vòng mười mấy năm nay, không có tin tức gì về việc hổ đả thương người, vậy mà hiện tại, hắn lại đụng phải mãnh hổ trong rừng nhỏ, mắt hổ lại màu đen, trông chẳng giống lão hổ thông thường chút nào.

Lý Tu Viễn quyết định sẽ hỏi sư phụ mình một phen.

Chỉ chốc lát sau, đoàn người đã tới Hạ Hà thôn, đang đi trên đường núi nhỏ để tới đạo quán.

- Là đại thiếu gia? Sao ngài ấy về sớm như vậy, chưa tới mười ngày mà.

- Đại thiếu gia hảo.

- A, đại thiếu gia thật uy phong, từ đâu săn được một đầu hổ kia kìa.

Thời điểm đi ngang qua thôn, thôn dân tranh thủ hỏi vài câu, Lý Tu Viễn cũng chỉ gật đầu xem như đáp lễ.

Thười điểm đi tới một căn nhà nhỏ, hắn gặp được Đỗ quả phụ từng được mình cứu kia, nàng đang ngồi trước nhà phơi nắng, thuê thùa với vài phụ nhân khác.

Thấy Đỗ quả phụ, hắn không khỏi nhớ tới tiên nữ chân trần mình từng gặp ở Lan Nhược Tự.

- Đúng là giống thật.

Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua gương mặt trắng nõn của Đỗ quả phụ, so sánh với tiên nữ lúc trước cũng chẳng kém là bao, chỉ là khí chất có khác biệt lớn, xem ra huyễn tượng đều sinh ra từ tâm trí của người lâm vào đấy.

Có điều, chẳng lẽ tiên nữ chân trần chính là Đỗ quả phụ trong tiềm thức của hắn?

Ngay lúc này, Đỗ quả phụ nghe thấy tiếng ngựa vàng liền nhìn ra ngoài cửa theo bản năng, đúng lúc lại đối diện với ánh mắt của Lý Tu Viễn. Bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ có tình cảm lưu luyến.

Đỗ quả phụ né tránh ánh mắt đối phương, trên mặt hiện lên thần sắc xấu hổ, không dám nhìn thẳng Lý Tu Viễn.

Sau đó nàng lấy lại dũng khí, ánh mắt mang theo vài phần động lòng, khi nhìn về phía Lý Tu Viễn đã thấy hắn cưỡi thiên lý câu rời đi cùng hộ vệ, chạy về phía đạo quán trên núi.

- Nhìn đi, nhìn đi, đại thiếu gia vừa nhìn ngươi đấy.

Một phụ nhân ngồi bên cạnh trêu ghẹo:

- Ngươi còn nói đại thiếu gia không để ý ngươi, ta thấy rõ ngài ấy có ý với ngươi đó, bằng không sao mỗi lần đi ngang qua cũng nhìn ngươi chứ.

Khuôn mặt Đỗ quả phụ có chút đỏ, nàng không hề phản bác, vừa thêu vừa nói:

- Ta còn có việc, không bồi các người nữa.

Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Đợi Đỗ quả phụ khuất dạng, chúng phụ nhân vừa cười vừa nghị luận:

- Ta thấy Đỗ quả phụ đã nghĩ tới chuyện sẽ hầu hạ đại thiếu gia rồi, chỉ chờ ngài ấy gật đầu thôi.

- Chẳng phải sao, tâm tư của nàng dù có mắt mù cũng nhìn ra, lại nói, gia thế đại thiếu gia hiển hách như vậy, tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự, có nữ nhi gia mà không động tâm, đừng nói Đỗ quả phụ, nếu ta trẻ lại mười mấy tuổi, chỉ sợ cũng khăng khăng một mực đi theo ngài ấy.

- Ha hả, lúc ngươi trẻ lại, chỉ sợ đại thiếu gia còn đang bú sữa.

Một phụ nhân ngồi bên cạnh cười nói.

Giờ phút này, Lý Tu Viễn đã tới trước đạo quán.

- Các người hộ tống tới đây là được rồi, không cần đợi ở chỗ này chờ ta, về phủ trước đi.

- Thế nhưng nếu đại thiếu gia gặp nguy hiểm gì thì sao?

Hộ vệ thầm nghĩ:

- Hình như gần đây có chút không yên, vẫn nên giữ lại vài người bảo hộ đại thiếu gia đi.

- Không cần, sư phụ muốn thanh tu, các ngươi ở chỗ này sẽ nháo tới ông ấy.

Lý Tu Viễn:

- Lại nói, mãnh hổ đã giết chết, còn cái gì có thể uy hiếp được ta, các ngươi không cần lo lắng, về phục mệnh với phụ thân ta đi.

Bọn hộ vệ do dự một chút, chỉ đành chắp tay cáo lui.

Cùng lúc đó tiếng vó ngựa cũng vang lên, hộ vệ dọc theo đường cũ trở về.

- Sư phụ, ta về rồi.

Lý Tu Viễn vừa vào đạo quán liền mở miệng nói.

- A, sư phụ, người thăng thiên rồi?

Lý Tu Viễn dạo một vòng trong đạo quán, phát hiện phía trên không có một lão đạo mặc đạo bào vớ vẩn cưỡi trên tiên hạc phi hành, tiêc hạc cũng chẳng phải vật sống là tạo thành từ lá sen. Dường như được thi triển đạo thuật nên có thể nâng một người bay lên.

- Sư phụ, ngươi tu luyện mấy chục năm cũng rồi.

Lý Tu Viễn có chút mừng rỡ hô.

Xem ra cũng không phải sư phụ không có bản lãnh.

Đạo nhân mù nghe Lý Tu Viễn hô liền lảo đảo một chút, suýt nữa thì đạo tâm không ổn định mà ngã từ trên cao xuống.

- Đồ nhi ngoan, con muốn mưu hại sư phụ à, đột ngột hô lớn như vậy, xém chút nữa phá hư đạo thuật của sư phụ.

Đạo nhân mù lau mồ hôi lạnh trên trán, ra lệnh cho tiên hạc chậm rãi bay xuống.

Có điều khi đạo nhân mù bay xuống tới hiên nhà thì tiên hạc đột nhiên rời rạc, háo thành từng tán lá sen rơi xuống, đạo nhân mù kinh hô, rớt cái độp xuống đất.

- Sư phụ, đạo thuật của người tu luyện không tới nơi tới chốn, mất linh rồi.

Lý Tu Viễn vội vàng tới đỡ đạo nhân mù.

Đạo nhân mù vịn eo nói:

- Đánh rắm a, sao đạo thuật của vi sư mất linh được, là đến gần ngươi nên không dùng được nữa, ngươi mới đi được mấy ngày đã về, vi sư còn muốn thanh tịnh thêm vài hôm nữa.

- Là thế này, trong phủ con gặp chút chuyện lạ, muốn hỏi sư phụ một phen.

Lý Tu Viễn nói.

- Có chuyện gì lại muốn hỏi ta?

Đạo nhân mù lắc lư đi tới ghế nằm, thở một hơi dài rồi nhẹ nhõm ngồi xuống.

Lúc này Lý Tu Viễn mới thuật lại hai chuyện vừa xảy ra trong phủ.

- Chuyện bạch thử không tính, chỉ là yêu quá có chút dạo hạnh, thả con mèo ra là dọa được nó rồi.

Dừng một chút, đạo nhân mù nói tiếp:

- Còn về bà đồng Vương, bà ta cũng có chút năng lực, có thể âm thần xuất khiếu, nhập và thế thân để du tẩu, còn thi triển Thần Quỷ Bàn Vận Pháp, đạo này cũng không tầm thường. Chỉ sợ bà đồng Vương gặp được cơ duyên gì đó, bằng không sao tu luyện nhanh thế được.

- Sư phụ nói đạo hạnh bà đồng không cạn, hẳn sẽ làm thêm chuyện gì đó đúng không? Con cũng không thể ở phủ mỗi ngày để trông bà ta được.

- Việc này cũng đơn giản thôi, bắt bà ta, đoạt đi pháp khí, giam vào tù vài tháng, không để bà ta bồi dưỡng, dùng khí dơ trong phòng giam phá rối âm thần bà đồng Vương, vậy bà ta sẽ không thành pháp được, khi ấy đừng nói thi triển Thần Quỷ Bàn Vận Pháp, muốn xuất khiếu cũng khó.

Đạo nhân mù nói.

- Chỉ đơn giản như vậy?

Lý Tu Viễn ngây ra một lúc.

Đạo nhân mù tức giận:

- Không như con nghĩ đâu, người tu đạo có nhiều nơi không thể tới, tùy tiện thi pháp sẽ làm ảnh hưởng căn cơ, nếu không sao vi không ở Lý phủ cho tiện, lại phải tới đạo quán nhỏ ở Hạ Hà thôn thanh tu?

- Mặc dù phương pháp này tốt nhưng đêm qua bà ta đã chạy trốn rồi, giờ chẳng biết tìm ở đâu.

Lý Tu Viễn nói:

- Không phải sư phụ được gọi là thần toán thiên hạ à, có thể tính toán được vị trí của bà đồng Vương không?

- Ha ha, việc này cũng đơn giản thôi, cuối cùng đồ nhi cũng nhớ tới vi sư có bản lĩnh gì rồi, nếu con có việc muốn nhờ, hôm nay vi sư liền triển lộ một chút bản lĩnh, để con biết tên tuổi ta không phải hư danh.

Đạo nhân mù cười ha ha một tiếng, giống như thần côn ven đường mà bấm tay tính toán, thỉnh thoảng còn ồ lên một tiếng nghi hoặc, lúc thì khuôn mặt chợt kinh ngạc.

Thấy bộ dáng sư phụ nhà mình như thế, trong lòng Lý Tu Viễn có cảm giác như bị lừa.

“Chờ một lúc nữa có khi nào sư phụ vỗ đùi kinh hô một tiếng, hỏng bét hoặc không ổn không? Sau đó lại bắt đầu lừa gạt tiền tài.”

Lý Tu Viễn âm thầm suy nghĩ.

Hắn chưa kịp nghĩ xong thì đạo nhân mù chợt vỗ đùi, hoảng sợ hô:

- Không ổn, rất không ổn.

- ...

Lý Tu Viễn bó tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.