Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Chương 38: Chương 38: Mãnh Hổ Tấn Công




Thông qua chứng cứ Từ bộ đầu đưa tới, Lý Tu Viễn có thể khẳng định hung thủ chính là bà đồng Vương.

Hắn liếc mắt nhìn bọc đồ trước mặt, chẳng có chút hứng thứ nào với mấy thiên binh bằng bạc mà bị thu hút bởi mấy cuốn sách cổ.

Âm Thần Tu Luyện Pháp, Thần Quỷ Bàn Vận Pháp, Âm Hồn Nhập Mộng Pháp.

Ba quyền sách cổ có một cuốn là đạo thuật, hai cuốn còn lại là công pháp tu luyện âm thần.

Âm thần là cách gọi khác của nguyên thần, một người có ba hồn bảy phách, mỗi người tu đạo nào cũng có.

Vì thế Âm Thần Tu Luyện Pháp là môn tu đạo nhập môn cơ bản.

Lý Tu Viễn có chút tò mò, muốn xem thử cuốn công pháp này, dù sao từ khi tới thế giới Liêu Trai hắn vẫn luôn chuyên tâm tập võ, chưa từng tiếp xúc tới việc tu đạo, chỉ nghe sư phụ từng giảng giải ra một chút về đạo thuật, yêu tinh và quỷ quái. Trừ cái đó ra hắn chỉ từng thấy sư phụ vẽ linh phù mấy lần mà thôi. Còn những cái khác hoàn toàn không biết.

Mà Âm Thần Tu Luyện Pháp này là công pháp tu đạo đường đường chính chính. Hẳn Vương bà kia không giống các đạo sĩ danh môn chính phái mà là giữa đường tu tập, dù chỉ vậy, bà ta cũng đủ khả năng âm hồn xuất khiếu, dễ dàng dùng đạo thuật cướp hai mươi vạn lượng của Lý gia. Đổi thành một người bình thường khác, dù là cao thủ võ lâm đi nữa, hai mươi vạn lượng bạc đủ đề chết người, làm sao dễ dàng khiêng đi được.

Lúc này Lý Tu Viễn cất mấy cuốn sách cổ vào, muốn tu luyện vẫn phải hỏi sư phụ một phen, không thể tự tiện mà làm. Hắn muốn tu đạo cũng phải nhờ sư phụ chỉ điểm, không thể tu luyện lung tung, giống như tỷ võ vậy, hít thở cũng cần phương pháp, tùy tiện luyện sẽ tổn hại thân thể.

Có điều nghĩ tới bản thân có thể tu đạo, Lý Tu Viễn không khỏi nôn nóng, chẳng chút chần chờ muốn tìm hiểu ngay.

- Phụ thân, ngày mai nhi tử muốn quay lại đạo quán, hỏi sư phụ chút chuyện, có lẽ ông ấy sẽ biết một chút, thuận tiện xin sư phụ vào đạo linh phù trấn phủ.

Lý Tu Viễn nói.

- Cũng tốt, xem ra việc này vẫn nên hỏi đạo trưởng một phen, ngài ấy là cao nhân đắc đạo, nhất định có thể bảo hộ Lý gia chu toàn, về chuyện học con cứ thư thả một thời gian. Dù sao nhi tử của ta cũng là đồng sinh có công danh, học thức không cạn, nghỉ vài buổi cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.

Lý Đại Phú gật đầu đồng ý.

Nghe xong, Lý Tu Viễn đáp một lời, dự định ngày mai trời vừa sáng liền xuất phát.

Ban đêm, Tiểu Điệp vẫn chui vào chăn Lý Tu Viễn như trước, từ từ chìm vào giấc ngủ.

- Tiểu Điệp, mấy ngày nay ngươi ở trong phủ đợi, ta đi Hạ Hà thôn tìm ta sư phụ thỉnh giáo chút việc, nếu gặp phiền toái cứ tới nhờ phụ thân ta giải quyết, mặc dù hai ngày này tính tình phụ thân không tốt nhưng ta biết ông vẫn yêu thích ngươi.

Lý Tu Viễn ôm Tiểu Điệp, mở miệng nói ra.

- Ừm. Nô tỳ đã biết.

Tiểu Điệp nhẹ gật đầu.

- Ngủ đi.

Lý Tu Viễn nói, không khác gì hai ngày trước, cứ thế ôm nhau mà ngủ.

Tiểu Điệp cũng quen với việc ngủ trong ngực Lý Tu Viễn, nàng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, chẳng chút kiêng kỵ, dù sao nàng đã là người của Lý Tu Viễn.

Sáng hôm sau, Lý Tu Viễn cưỡi Dạ Chiếu Ngọc Sư, dẫn theo mấy hộ vệ đi tới Hạ Hà thôn.

Bởi vì sợ gặp phải nguy hiểm gì nên lần này hắn không chỉ đem theo Hổ Khẩu Thôn Kim thương, còn có Kim Nhạn cung nữa, có thể nói là vũ trang đầy đủ, dù là hộ vệ, gia đinh cũng mang theo đao. Chứng kiến chuyện đã xảy ra, hắn không thể không cẩn thận.

Rời khỏi huyện, Lý Tu Viễn và đám hộ vệ lập tức phi ngựa nước đại, tới Hạ Hà thôn bằng tốc độ nhanh nhất.

Thời điểm tới đường nhỏ trong thôn, đột nhiên thiên lý câu hí một tiếng dài rồi thắng gấp, xao động bất an.

- Đại thiếu gia, làm sao vậy? Có phải Dạ Chiếu Ngọc Sư dẫm lên đá nên bị đau không?

Hộ vệ nhanh chóng đuổi tới, trái phải vây quanh sợ Lý Tu Viễn ngã xuống.

Từ nhỏ Lý Tu Viễn đã bắt đầu học cưỡi ngựa, hiện tại là cao thủ lão làng, sao bị rơi dễ thế được. Bấy giờ hắn ổn định thân hình, tay giữ chặt dây cương, xoa diệu thiên lý câu.

- Không phải, Dạ Chiếu Ngọc Sư cảm thấy phía trước có nguy hiểm nên dừng lại.

Lý Tu Viễn quan sát một chút, hắn phát hiện gót sắt bạch mã vẫn đảo quanh, không dám tiến tới, liên tục hí lên, mặt hướng về phía rừng cây nhỏ. Hiển nhiên trong đó có thứ gì nguy hiểm khiến bảo mã không dám vào.

- Đại thiếu gia, nơi này vô cùng bình thường, không có gì nguy hiểm.

Hộ vệ quan sát tả hữu, tay đặt hờ lên đao vắt ở thắt lunwg, sau khi tuần tra một vòng không phát hiện được gì.

- Có khả năng bên kia rừng cây có gì đó, hai người tới xem một chút đi.

Lý Tu Viễn nói.

- Vâng, đại thiếu gia.

Hai hộ vệ đáp một tiếng, giục ngựa đi qua.

Lý Tu Viễn nhắc nhở:

- Coi chừng nguy hiểm, nếu có gì bất thường lập tức rút lui.

Hai người này nhẹ gật đầu, thần sắc có chút ngưng trọng, cả hai cưỡi ngựa tới kiểm tra chỗ Lý Tu Viễn nói, có điều vẫn chẳng phát hiện có gì bất thường.

Vốn tính tuần tra thêm một vòng nữa nhưng vừa vào rừng, một hộ vệ kinh hô:

- Trong rừng có cọp...

“Rống ~!”

Âm thanh còn chưa dứt thì một con hổ vọt ra từ trong rừng, rít lên một tiếng bén nhọn, thân hình nhảy lên một cái, tính vồ chết một tên hộ vệ. Tốc độ nhanh tới mất mắt thường khó thấy kịp.

Lúc này chiến mã kinh hãi dựng người lên hất hộ vệ xuống đất, nó không ngừng hí vang như muốn dọa lui con hổ kia. Có điều mãnh hổ không vồ được hộ về liên đổi mục tiêu sang chiến mã, vồ con ngựa nằm xuống đất, há mồm cắn xé. Chiến mã gào thét một hồi thì bị cắn chết.

Hộ vệ bị hất rơi xuống đất quá mức sợ hãi, chạy trốn khỏi rừng cây, mà sắc mặt người còn lại cũng tái nhợt, cưỡi ngựa chạy nhanh.

- Đừng sợ, chỉ là con hổ thôi.

Tròng mắt Lý Tu Viễn hơi híp, lấy Kim Nhạn cung ra, kéo cung bắn tên.

Kình cung nặng ba cân phối hợp với mũi tên làm từ tinh thép, đừng nói một đầu mãnh hỏ, ngay cả voi cũng có thể bắn chết.

“Hưu ~!”

Mũi tên phá không bay thẳng tới mãnh hổ.

Dường như mãnh hổ này cảm giác được nguy hiểm, nhanh chóng xoay người tránh thoát.

- Ừm?

Lý Tu Viễn hơi kinh ngạc.

Con súc sinh này né tránh nhanh nhẹn như vậy, có thể tránh thoát một tiễn của hắn. Phải biết tài bắn cung của Lý Tu Viễn thuộc hàng nhất lưu, trong năm mươi bước muốn trúng hồng tâm thì dễ như trở bàn tay. Huống hồ gì hắn cách mãnh hổ chưa tới năm mươi bước.

“Rống ~!”

Lúc này, hổ dữ đã để mắt tới Lý Tu Viễn, nó gào một tiếng rồi lao về hắn.

- Đại thiếu gia coi chừng.

Lúc này bọn hộ vệ gầm lên rút yêu đao lao đến, muốn chém chết mãnh hổ.

Trước đó họ bị dọa nên lùi một chút, tính quay người bỏ chạy, có điều hiện tại đã bình tĩnh hơn, cùng nhau bảo vệ Lý Tu Viễn.

Dường như mãnh hổ đã quyết tâm tập kích Lý Tu Viễn, thấy hộ vệ chuẩn bị tới, nó bỗng nhảy lên, há mồm nhào tới.

Giờ phút này, Lý Tu Viễn gặp không không loạn, vươn tay lấy đại thương từ trên lưng ngựa, sau đó đâm tới.

Tốc độ nhanh như thiểm điện, tàn nhẫn đâm thẳng.

“Xùy ~!”

Hổ Khẩu Thôn Kim thương đâm xuyên qua mãnh hổ, máu tươi bắn ra khắp nơi

Vô cùng sắc bén Hổ Khẩu Thôn Kim thương lập tức liền đâm xuyên qua vồ giết mà đến mãnh hổ, trực tiếp đem nó đâm xuyên qua, máu tươi lập tức bắn tung tóe ra.

“Rống ~!”

Mãnh hổ vẫn chưa chết, nó không ngừng quơ lợi trảo về phía trước như muốn cào nát Lý Tu Viễn, nhưng vô luận nó cào thế nào đi nữa cũng chẳng đụng được tới Lý Tu Viễn ở ngay trước mắt.

Lý Tu Viễn thấy được đôi mắt mãnh hổ không phải màu vàng mà là màu đen.

“Đây không phải mãnh hổ bình thường.”

Hắn phát hiện ra có gì đó không đúng.

Ngay sau đó Lý Tu Viễn hất đại thương lên, mãnh hổ thoi thóp rơi xuống đất, nằm bệt ra không dậy được nữa.

- Đêm nó về phủ, lột da là một tấm thảm lót trên lưng thiên lý câu.

Lý Tu Viễn thản nhiên nói.

- Đại thiếu gia dũng mãnh phi thường.

Bọn hộ vệ tán dương.

Chỉ một thương liền đánh chết mãnh hổ, chuyện này đã đủ để mọi người tán thưởng.

- Tiếp tục lên đường.

Lý Tu Viễn đáp.

May mà lần tập kích này không ai bị thương, chỉ chết một con ngựa mà thôi. Lý gia có chuồng ngựa, một con ngựa chết cũng không tính là gì.

Có điều vì sao phụ cận huyện Quách Bắc lại xuất hiện mãnh hổ?

Trong nhất thời, Lý Tu Viễn tràn đầy nghi hoặc.

Thời điểm hắn chuẩn bị lên đường, ở nơi mãnh hổ xuất hiện có một gò núi nhỏ, trên gò núi đó là một tượng điêu khắc đá đen có hình dánh mãnh hổ, trông rất xưa cũ, không khác gì bảo vật tiền triều, nhìn rất giống kiểu cách của thời Tần Hán.

Mà hổ đá kia chẳng phải vậy chết, nó là vật sống, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn đám người Lý Tu Viễn rời đi.

Đợi khi Lý Tu Viễn đi rồi, thân thể nó mới khẽ động, xoay người biến mất trong rừng cây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.