Thười điểm công tượng chuẩn bị tu kiến huyện mộ, Lý Tu Viễn đi xung quanh xem xét một chút, nhìn cảnh vật xung quanh mộ phần của Thanh Mai, xem có thứ gì ô uế hay không, nếu có sẽ lập tức thay đổi địa điểm.
Cảnh tượng này so với Lan Nhược Tự âm trầm đáng sợ trong phim thì hoàn toàn khác.
Mặc dù là nghĩa địa nhưng cây xanh râm mát, chim hót hoa nở, bảo tự và mộ bia xen vào nhau một cách tinh tế, hiển nhiên có tăng nhân chuyên môn quản lý.
Dạo một vòng, Lý Tu Viễn cũng thấy đây là nơi mai táng không tệ. Có điều hắn quyết định chôn Thanh Mai ở Lan Nhược Tự là có tâm tư riêng, mong ngày sau có thể gặp lại, phải biết đây là thế giới Liêu Trai, người đã chết vẫn còn hồn phách. Này cũng xem như một phần ích kỷ của Lý Tu Viễn.
- Đại thiếu gia, huyệt mộ đã được đào xong, có thể an táng được rồi.
Giọng Thiết Sơn chợt vang lên.
- Ta đã biết.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu, muốn xoay người quay lại.
Có điều khi hắn chuẩn bị dời bước, khóe mắt như thấy gì đó, lại nhìn lên một bia mộ cách đó không xa. Danh tự được khắc trên bia mộ khiến Lý Tu Viễn ngây ngẩn cả người.
- Ái nữ Nhiếp Tiểu Thiến chi mộ.
Nhiếp Tiểu Thiến?
Lúc này sắc mặt Lý Tu Viễn lập tức thay đổi, khi đến gần càng xác định đây là mộ phần của Nhiếp Tiểu Thiến.
Nhiếp Tiểu Thiến là ai?
Nói tới đây, chỉ cần là người xem qua Thiện Nữ U Hồn sẽ không ai không biết, là nữ quỷ si tình nổi tiếng nhất Liêu Trai, diễn một đoạn nhân quỷ chi luyến rung động tâm cam với Ninh Thái Thần.
- Vậy mà Nhiếp Tiểu Thiến đã chết, còn được chôn trong Lan Nhược Tự, này chẳng phải nói những nhân vật chủ yếu đều đã tới đủ.
Lý Tu Viễn bỗng nhiên nhớ Thanh Mai vừa chết.
Quả nhiên, Thanh Mai chính là nữ quỷ hầu hạ yêu thụ gọi là Tiểu Thanh, Nhiếp Tiểu Thiến chính là nữ quỷ gọi Tiểu Thiến.
Về phần yêu thụ ngàn năm, chẳng thể nghi ngờ chính là thần thụ đã đào tẩu, suy đoán trước đó của hắn sẽ không sai.
Vừa nghĩ đến đây, trí óc Lý Tu Viễn lập tức nhao nhao, nhìn phần mộ Nhiếp Tiểu Thiến có chút xuất thần.
- Đại thiếu gia, mộ huyệt đã được lập xong, chỉ chờ đại thiếu gia hạ lệnh an táng.”
Lúc này Thiết Sơn đi tới nói một câu.
Lý Tu Viễn nhất thời không nghe được.
- Ngươi vừa mới nói gì?
Thiết Sơn nói:
- Đại thiếu gia, tiểu nhân nói mộ huyệt đã đào xong, chờ đại thiếu gia hạ lệnh an táng.”
Lý Tu Viễn gật đầu nói:
- Thiết Sơn, ngươi nhớ kỹ mộ phần này, lát nữa sai người tới dọn dẹp, cúng bái một phen, chuẩn bị cả hương nến, tiền giấy nữa. Sau này tới tảo mộ Thanh Mai cũng nhớ nhắc ta cúng mộ phần này một lượt.
- Vâng, tiểu nhân nhớ kỹ, bất quá đại thiếu gia à, đây là mộ của ai lại phiền đại thiếu gia tới tảo mộ.
Thiết Sơn hiếu kì hỏi:
- Mộ thế này chỉ sợ là của nữ tử chết nơi đất khách, loại mộ phần này có không ít trong Lan Nhược Tự.
- Ngươi đừng hỏi nhiều, nhớ nhắc ta là được.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng, tiểu nhân lắm mồm.
Lúc này Thiết Sơn không dám hỏi tiếp.
Đương nhiên hắn không biết mộ phần của Nhiếp Tiểu Thiến đặc biệt hơn của những người khác.
Chỉ có Lý Tu Viễn biết thôi, có điều hiện tại Lan Nhược Tự còn phồn hoa, chưa suy bại, tất nhiên nữ quỷ vẫn chưa xuất hiện, có điều đợi thời cơ tới, tất nhiên Lan Nhược Tự sẽ giống nơi trong ấn tượng của Lý Tu Viễn, đến khi đó...
“Đến khi đó có lẽ ta sẽ gặp lại Thanh Mai.”
Trong lòng Lý Tu Viễn âm thầm suy nghĩ rồi quay người rời đi.
Hắn đi tới trước mộ huyệt của Thanh Mai, hạ táng cho nàng ấy.
Sau một phen sửa chữa, mộ phần và bia mộ của Thanh Mai liền hoàn chỉnh, tiếp đó Lý Tu Viễn cúng bái một phen mới xong.
Khi đêm đến, lúc mặt trời ngã về tây, sau núi Lan Nhược Tự đã có chút âm trầm.
Lúc này Lý Tu Viễn mới mở miệng nói:
- Tiểu Điệp, hậu sự Thanh Mai đã làm xong, ngươi quỳ gối ở đây cũng không để làm gì, cứ tiếp tục thế thân thể ngươi sẽ chịu không nôi, Thanh Mai đã nhập thổ vi an, chúng ta đừng ở đây quấy rầy nàng nghỉ ngơi, bây giờ sắc trời không còn sớm, cũng nên rời Lan Nhược Tự trở về huyện Quách Bắc, lần sau..lần sau cúng bái, ta sẽ dẫn theo ngươi tới tế bái Thanh Mai.
- Vâng.
Vốn Tiểu Điệp vẫn còn thương tâm nên quỳ mãi không thôi, lúc này đem tiền giấy đốt hết, lau nước mắt đáp lời.
Sau khi thu thập một phen, Lý Tu Viễn dẫn theo Tiểu Điệp và vô số gia đinh của Lý phủ cùng nhau rời đi.
Trước lúc rời đi, Lý Tu Viễn nói với Liễu Không đại sư ở sơn môn:
- Liễu Không đại sư, mặc dù thụ tinh ngàn năm đã trốn nhưng rễ nó vẫn ở Lan Nhược Tự, nhất định sẽ trở về, các ngươi nên gia tăng chú ý, nếu đang có chuyện gì hãy tới huyện Quách Bắc tìm ta, ta sẽ giúp đỡ mọi người trừ đi yêu nghiệt này, giúp bản tự lấy lại thanh tịnh.
- A di đà phật ~!
Liễu Không đại sư chắp tay trước ngực, niệm phật, cũng không trả lời.
- Nói đến đây thôi, Liễu Không đại sư, tại hạ cáo từ.
Lý Tu Viễn chắp tay, ra hiệu:
- Chúng ta đi.
Lúc này, hơn một trăm kỵ cùng rất nhiều xe ngựa lũ lượt rời đi Lan Nhược Tự, đi về phía huyện Quách Bắc.
Đi đến nơi xa phía sau, Lý Tu Viễn mới quay đầu nhìn Lan Nhược Tự thật sâu. Nếu hết thảy diễn ra đúng như câu chuyện, như vậy thảm kịch trong Lan Nhược Tự vẫn sẽ phát sinh, kết cục của tăng nhân kia sẽ thê thảm vô cùng. Trước mắt dù Lý Tu Viễn muốn giúp đỡ cũng giúp không được, chỉ có thể nhắc nhở mà thôi. Hắn không có khả năng ở lại Lan Nhược Tự trông coi yêu thụ ngàn năm.
Lúc mặt trời sắp lặn xong, đám người Lý Tu Viễn đã tiến vào bên trong huyện Quách Bắc, mà lúc này sắc trời cũng triệt để mờ tối, coi như đã về đêm.
Ở chỗ sâu trong mảnh rừng của Lan Nhược tự, đột nhiên nổi lên từng đợt quái phong.
Dưới mặt đất như có thứ gì vừa ghé qua khiến bùn đất bị thỏi bay, lưu lại một vết tích, vết tích này lít nha lít nhít bao phù một vùng lớn sâu trong núi, trông chẳng khác nào mạng nhện, khiến người ta nhìn vào cảm thấy quái dị không chịu nổi.
“Oanh ~!”
Đột nhiên ở giữa mạng nhện dày đặc, mặt đất hở ra và nổ tung, một đoạn vỏ cây đột nhiên vọt ra.
Vỏ cây mơ hồ hiện thành hình người có tay có chân, phía trên là khuôn mặt già nua không phân biệt được nam nữ, phảng phức như một bức tượng được điêu khắc thành, khiến cho da đầu người ta càng thêm tê dại là mộc điêu kia không phải tử vật mà là vật sống.
Giờ này trên khuôn mặt già nua kia lộ lên thần sắc phẫn nộ và oán hận, giọng điệu già nua phát ra:
- Lý… Lý Tu Viễn, ngươi phá gốc rễ của ta, thù này ta nhất định phải trả.
“Tốc tốc ~!”
Trong rừng cây, một con con nai bị âm thanh này kinh động, vô cùng cảnh giác quay đầu chạy mất. Có điều ngay sau đó, trễ cây già nua đột nhiên xông ra khỏi mặt đất, trực tiếp đâm xuyên qua con nai muốn trốn rồi mút mát thỏa thích, con nai béo tốt cứ thế hóa thành bộ xương khô.
Sau khi uống hết máu con nuôi, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của thụ nhân tựa hồ giảm bớt.
- Vẫn chưa đủ.
Thanh âm khàn khàn phiêu đãng phát ra, thụ tinh ngàn năm lần nữa chìm sâu vào lòng đất, rất nhanh liền biến mất vô tung vô ảnh.