- --
Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com
Dịch: Bánh Bao
- --
Tới ngày thứ hai, nhạc dành cho tang sự nổi lên, tiền vàng bay lả tả.
Bốn quan tượng khiêng quan tài thở từng hơi nặng nề, hướng về phía Lan Nhược Tự mà đi, phía sau còn có chừng trăm vị hộ vệ của Lý gia.
Trên tay hộ về cột lụa trắng, đại biểu cho việc cung tiễn người chết.
Lý Tu Viễn muốn dựa vào di nguyện của Thanh Mai để an táng nàng trong Lan Nhược Tự, bất quá nói thật hắn cũng không muốn an táng Thanh mai ở đây mà muốn để nàng ấy ở Lý gia, việc này cho thấy Thanh Mai sinh là người của Lý gia, chết là quỷ của Lý gia. Có điều hắn không làm vậy ngoại trừ vì nguyện bọng của Thanh Mai còn có nguyên nhân chủ yếu khác, chính là Lan Nhược Tự đặc biệt, ngày sau còn có thể gặp lại.
Mặc dù khả năng rất ít nhưng vẫn phải hi vọng một chút.
Vì thế thời điểm độ ngũ đưa tang tới Đại Hùng bảo điện, Liễu Không đại sư cùng chúng tăng đã có mặt.
- Lý thí chủ muốn hạ táng cho thí chủ Thanh Mai?
Liễu Không đại sư hỏi.
- Đúng vậy, vốn trước đó muốn chào hỏi Liễu Không đại sư, mượn một mảnh đất sau núi của quý tự để an táng Thanh Mai, có lẽ vì tại hạ quá mức bận rộn duyên cớ nên quên mất, hi vọng Liễu Không đừng trách.
Lý Tu Viễn nói.
Liễu Không đại sư trả lời:
- Người xuất gia tâm vì chúng sinh, thí chủ Thanh Mai chết trong Lan Nhược Tự, lão tăng cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, nếu Lý thí chủ không chê, chẳng bằng để lão tăng dẫn đường, vì kiếm một mảnh đất tốt cho thí chủ Thanh Mai.
- Vậy làm phiền đại sư.
Lý Tu Viễn nói.
- Chư vị, xin đi cùng lão tăng.
Liễu Không đại sư chắp tay trước ngực rồi lách qua Đại Hùng bảo điện, đi tới sau núi.
Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua:
- Hình như đại sư đi nhầm đường rồi, bên kia mới là sau núi.
- Nếu đã an táng thì địa thế bên này tương đối cao, tốt hơn bên kia.
Liễu Không đại sư giải thích.
Lý Tu Viễn lắc đầu:
- Nhưng ta còn chuyện muốn làm, xin nhận lĩnh hảo ý của đại sư.
Nói xong liền phất tay, dẫn đội ngũ đi về phía bên kia.
Thấy Lý Tu Viễn rời đi, Liễu Không đại sư bất đắc dĩ hô một tiếng a di đà phật, lắc đầu dạo bước đi theo.
Sau khi đi tới phía sau núi, đại thụ ngàn năm vẫn đứng sừng sững trước mắt, tán cây xỏe um tùm ché khuất bầu trời tựa như một rừng cây nhỏ khiến người ta tấm tắc kỳ lạ.
- Yêu thụ ngàn năm, chúng ta lại gặp nhau.
Lý Tu Viễn bước về phía trước, đứng nhìn cổ thụ, ánh mắt lộ ra một tia lãnh ý.
- Hôm qua vì ta không đành lòng để Thanh Mai cô nương phơi thây nơi hoang dã nên không hề rời đi, để ngươi sống thêm một ngày, có điều hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi kiếp nạn. Lý Tu Viễn ta muốn ở trước quan tài Thanh Mai, chặt yêu thụ ngàn năm như ngươi, ta không tin lúc đấy ngươi còn có thể thi triển thần thông gì nữa.
Lý Tu Viễn tự mình lẩm bẩm, cuối cùng đột nhiên quát:
- Gia đinh của Lý gia đâu?
- Ở đây.
Hơn trăm người cùng đáp.
Giọng nói chỉnh tề như được huấn luyện nghiêm chỉnh.
- Cầm búa, chặt cây đa này đi.
Lý Tu Viễn lạnh lùng hạ lệnh.
- Vâng, đại thiếu gia.
Cả đám người cùng hô.
Cùng lúc đó, hơn trăm gia đinh cởi búa bên hông xuống, thân thủ mạnh mẽ, nhanh chân vọt tới bên cạnh cây đa, chẳng chút do dự giơ búa lên chặt xuống.
“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”
Lưỡi búa sắc bén rơi lên thân cây, trực tiếp lưu lại một vết chặt sâu. Tình cảnh như ngày hôm qua không còn xảy ra, thậm chí không khí xung quanh cũng không có gì thay đổi, cây đa cũng chẳng không gió tự rung, hết thảy đều vô cùng bình thường.
Thấy vậy, Lý Tu Viễn khẽ nhíu mày nhìn thân cây không ngừng bị chặt thành lỗ hổng, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng.
Hôm qua yêu thụ còn làm ra dị tượng, có điều hôm nay lại chẳng khác nào một gốc cây bình thường, không giống tí nào.
Trăm gia đinh chặt cây vô cùng thuận lợi, không tới nửa khắc thân cây đã bị chặt thành một lỗ lớn, dựa theo tốc độ này, không tới một canh giờ yêu thụ sẽ bị đốn ngã.
- Đến cùng thì chỗ nào không thích hợp.
Lý Tu Viễn bình tĩnh nhìn cây đa khổng lồ, cảm thấy yêu thụ có thể uể oải hơn, cứ như chẳng còn sức sống.
- Đại thiếu gia, cây đa có gì đó lạ lắm.
Chợt có một gia đinh hô to.
- Cổ quái chỗ nào?
Lý Tu Viễn sải bước đi qua.
Gia đinh chỉ và vết chém của mình.
- Đại thiếu gia, người xem này, bên trong cây đa rỗng tuếch.
Lý Tu Viễn nhìn vào nơi gia đinh chỉ, thấy rõ bên trong thân cây chẳng có gì, chỉ có một tầng vỏ cây bên ngoài mà thôi.
- Đại thiếu gia, nơi này cũng vậy.
Một gia đinh khác cũng lên tiếng.
- Nơi này cũng thế.
- Ở đây nữa.
Lúc này Lý Tu Viễn biến sắc:
- Không có khả năng, thụ yêu sinh trưởng ngàn năm, sau trong ruôt lại rỗng được.
Có điều vừa nói xong lời này, Lý Tu Viễn như nhận ra điều gì đó, nhìn về phía Liễu Không đại sư đứng cách đó không xa.
Giờ phút này, Liễu Không đại sư mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, vuốt vuốt phật châu, miệng đọc lấy kinh văn, dường như cũng không biết khung cảnh cổ quái trước mặt.
- Tiếp tục chặt.
Lý Tu Viễn quát.
Đám người kia đáp một tiếng rồi tiếp theo chặt cây.
Chỉ chốc lát sau, đại thụ liền lung lay sắp đổ.
- Mau tránh ra, cây sắp đổ.
- Hướng bên trái đổ, mọi người coi chừng.
Kèm theo tiếng đại thụ đổ ngã là nhánh cây đứt đoạn, cây cỏ gãy nát, cổ thụ sinh trường ngàn năm, hưởng qua vô số nhang đèn cung phụng đã đổ xuống ngay ngày hôm nay, không còn khả năng sống sót.
Sau khi cây đa ngàn năm ngã xuống, đám người kia cũng ngạc nhiên phát hiện bên trong cây đa trống tuếch thành cái động lớn, có thể giấu được mấy chục người.
- Đại thiếu gia, có phải cây này đã bị sâu ăn rồi không?
Một vị gia đinh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Ánh mắt Lý Tu Viễn khẽ nhúc nhích, lạnh lùng cười một tiếng:
- Làm gì có vết tích bị sâu ăn, rõ ràng thụ yêu dùng kế ve sầu thoát xác.
Nói xong hắn vờ ý nhìn thoáng qua Liễu Không đại sư.
- Thụ yêu dọn nhà, không có khả năng một điểm động tĩnh cũng không có, nghe nói cả đêm hôm qua chúng tăng trong chùa thay nhau niệm kinh, giọng đọc hùng vĩ truyền tới khắp nơi trong tự, không biết Liễu Không đại sư nói sao về chuyện này?
Lúc này Liễu Không đại sư không giả bộ được nữa, chắp tay trước ngực nói:
- A di đà phật, trời cao có đức hiếu sinh, thần thụ này sống ở đây từ trước khi Lan Nhược Tự được xây nên, che chở bản tự mấy chục năm, bây giờ Lý công tử khăng khăng muốn chặt, bản tự há có thể để yên, bây giờ thần thụ đã đi, xin Lý công tử bỏ lòng oán hận xuống, chấm dứt trận ân oán tại đây, có câu, bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật.
- Ta còn chưa cầm đồ đao, sao lại buông xuống được.
Lý Tu Viễn nói:
- Chỉ sự hành động hôm nay của đại sư sẽ gây họa cho mai này.
- Xin Lý thí chủ khai thông.
Liễu Không đại sư nói.
Lý Tu Viễn nói:
- Có câu cây dời hẳn phải chết, yêu thụ ngàn năm dám dùng kế ve sầu lột xác nói lên nó muốn bất tử, nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn kế đạt được mục đích, thời điểm vì mạng sống sẽ gây nên tai họa một phương, một khi đại yêu làm vậy sẽ triệt để sa vào ma đạo, yêu ma làm loạn chẳng phải là mối họa lớn? Chẳng biết đến ngày Liễu Không đại sư làm sao hóa giải kiếp nạn này?
- Đến ngày đó, hẳn lão tăng đã viên tịch, chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở Lý thí chủ.
Liễu Không đại sư chắp tay trước ngực, mặt mũi tràn đầy từ bi, khó khăn mà nói.
Lý Tu Viễn nghe vậy trong lòng vừa tức vừa buồn bực, có điều hắn không thể phát tiết với Liễu Không đại sư tuổi đã cao được.
Bất quá Liễu Không đại sư nghĩ thật hay, sau này này thụ yêu ngàn năm làm loạn, còn hi vọng hắn ngăn nó.
Thế nhưng trải qua chuyện mấy hôm nay, Lý Tu Viễn có thể khẳng định cây đa ngàn năm này chính là mỗ yêu tương lai, đến đúng thời điểm, nó sẽ gây tai họa một phương, giết người vô số.
Có điều chuyện đã xảy ra, muốn tìm giết yêu thụ lần nữa cũng không dễ.
Cuối cùng Lý Tu Viễn đành bất đắc dĩ phất phất tay:
- Đốt sạch mấy thứ này đi, không lưu lại chỉ là một cành cây.
- Vâng, đại thiếu gia.
Chúng gia đinh cùng đáp, bắt đầu chuẩn nhóm lửa thiêu hủy cây đa.
Lúc này Lý Tu Viễn không tính ở lại nữa, yêu thụ ngàn năm đã trốn thoát, trước mắt chỉ là cái xác không hồn, dù hắn rời đi cũng chẳng có vấn đề gì. Lý Tu Viễn muốn để Thanh Mai yên nghĩ.
Lúc này, hắn phân phó một tiếng rồi dẫn theo đội ngũ, nhấc quan tài tìm một chỗ an tĩnh sau núi
Nơi này là nghĩa địa của Lan Nhược Tự, tăng nhân hay người qua đường mất tại Lan Nhược Tự đều sẽ chôn ở chỗ này.
- Chọn chỗ này đi.
Lý Tu Viễn chỉ vào một nơi tương đối cao, đối mặt gò núi sáng sủa mà nói.
Nếu sư phụ ở đây hẳn cũng nhận ra mảnh đât là một vùng bảo địa. Bất quá Lý Tu Viễn không biết nhiều về phong thủy, chỉ biết chọn một nơi tương đối sạch sẽ, thuận mắt để hạ táng Thanh Mai.
Lúc này, công tượng lập tức dùng sắt, cuốc đào mộ lập bia, chuẩn bị an táng.