Chương 8.1: Tình ý nồng đậm
Editor: Nhoc ZauTay
***
Bích đào cánh rải khắp đất trời
Chẳng phải người thường đếm hoa rơi
Thâm sơn cùng cốc tình xa cách
Chỉ tiếc hoa kia chẳng nỡ rời
Gió mưa chẳng ngăn nổi đôi mình
Xuân thời vẫn đến khúc điêu linh
Khiến vua say mê mà đâu biết
Tỉnh mộng chia phôi cạn nghĩa tình.
***
Khi Tần Lạc Y còn mang theo vẻ mặt nghi ngờ đi theo Dạ Luật Ngạn Thác đến phòng khách, lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc ở đó.
“Tiểu thư...Tiểu thư!”
Sơ Tuyết vừa nhìn thấy Tần Lạc Y, kích động đến mức lập tức chạy lên ôm lấy nàng thật chặt không rời.
Tần Lạc Y cũng vô cùng kích động, đôi mắt đẹp của nàng nhất thời ầng ậc nước, đôi tay nhỏ nhắn khẽ vuốt đầu Sơ Tuyết.
“Sơ Tuyết? Là em thật sao?”
Giọng nói vốn nhẹ nhàng của Tần Lạc Y vì xúc động mà ngữ điệu hơi run rẩy, nàng vẫn chưa thể tin người mình vừa nhìn thấy.
“Tiểu thư, là Sơ Tuyết, là em Sơ Tuyết đây! Em còn tưởng đời này không bao giờ được gặp tiểu thư nữa!”
Sơ Tuyết vừa khóc vừa nói, đôi tay gầy tong teo càng kéo áo Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y từ từ kéo Sơ Tuyết từ trong lòng ra, nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn thân thuộc của Sơ Tuyết, vì khóc mà hốc mắt đỏ cả lên, trên mặt liền nở nụ cười vui vẻ.
“Là Sơ Tuyết, đúng là Sơ Tuyết rồi, ta không hề nhìn lầm!”
Khiêm Ngạo lắc đầu cười khổ, đi đến bên Dạ Luật Ngạn Thác, ngữ khí nhàn nhạt:
“Sao tự nhiên ta thấy có cảm giác tội ác ở đây vậy?”
Dạ Luật Ngạn Thác giương đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo lên nhìn khuôn mặt đang tỏ vẻ chế nhạo mình.
Tội ác? Nhìn bộ dạng của hắn cũng đâu giống kẻ ác!
Hắn hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Khiêm Ngạo không hề sợ hãi gương mặt lạnh lùng của Dạ Luật Ngạn Thác, hắn lấy cùi trỏ huých Dạ Luật Ngạn Thác một cái.
Dạ Luật Ngạn Thác không nhịn được cau mày nhìn Khiêm Ngạo.
“Có vẻ huynh và Tần Lạc Y vẫn chưa có tiến triển gì thì phải!”
Khiêm Ngạo cười tà tà nói.
Chớp mắt, Dạ Luật Ngạn Thác cho Khiêm Ngạo một cú thúc xuống bộ hạ.
“Ôi...”
Khiêm Ngạo cố ý bày ra vẻ mặt thống khổ.
“Huynh lại không có chỗ trút giận đấy à?”
Hắn nói như hét lên
Động tác của hai người đàn ông thu hút sự chú ý của Tần Lạc Y và Sơ Tuyết.
Điều khiến Tần Lạc Y không ngờ đến là, Sơ Tuyết vừa đó đã chạy đến bên Khiêm Ngạo.
“Chàng có sao không?”
Khuôn mặt tỏ vẻ quan tâm và lo lắng.
Tần Lạc Y trong lòng chấn động, tỏ vẻ không thể tin được kinh ngạc nhìn Sơ Tuyết.
Khiêm Ngạo được người đẹp quan tâm, vui mừng không thôi.Hắn liền đứng thẳng người, hướng khuôn mặt tràn đầy nhu tình về phía Sơ Tuyết.
“Ta không sao, được gặp Đông Lâm Vương ta mừng quá mà thôi!”
Giọng nói ôn nhu của hắn có cả sự cưng chiều Sơ Tuyết trong đó.
Sơ Tuyết nhếch chân mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc.
Phấn khích thì cũng không cần thể hiện như vậy chứ?
Dạ Luật Ngạn Thác trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Lập tức khóe miệng hắn nhếch lên, nhẹ nhàng để tay lên trán, cúi đầu cười yếu ớt.
“Sơ Tuyết!”
Thanh âm từ hướng Tần Lạc Y vang lên.
Nàng đứng ở đó, liên tục kinh ngạc nhìn Sơ Tuyết và Khiêm Ngạo.
Nhìn hai người họ cử chỉ thân mật, chẳng lẽ Sơ Tuyết và người đó đã...
Tần Lạc Y trong lòng cả kinh, mà lúc này nàng mới nhìn rõ y phục trên người Sơ Tuyết là trang phục của tộc Khiết Đan.
Sao con bé có được nó?
Trời ạ!
Sơ Tuyết hiển nhiên cũng nhìn thấy nghi vấn và sự khó hiểu của Tần Lạc Y
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cẩn thận đến trước mặt Tần Lạc Y.
“Tiểu thư...”
Nàng cúi thấp đầu đến mức không thể thấp hơn được nữa.
“Sơ Tuyết, em...”
Tần Lạc Y cảm giác ngực tê rần, không nói nên lời.
Mà nước mắt lại như từng hạt ngọc rơi xuống.
“Tiểu thư...”
“Chủ tử...”
Hai âm thanh đồng loạt vang lên.
Sơ Tuyết và Thái Nam đứng sau lưng Tần Lạc Y cùng giật mình, tiến lên đỡ lấy Tần Lạc Y.
“Này, ngươi không được đụng vào chủ tử, đều tại ngươi khiến chủ tử phải khóc!”
Thái Nam thấy chủ tử rơi lệ, tức giận đến mức đẩy Sơ Tuyết ra mắng.
“Chủ tử? Chủ tử cái gì? Người là tiểu thư nhà ta, không phải chủ tử của ngươi!”
Sơ Tuyết cũng không tỏ ra yếu kém.
Chỉ thấy khuôn mặt ương ngạnh của nàng, thân thể nho nhỏ đẩy Thái Nam một cái.
“Ầm ĩ đủ chưa!”
Tần Lạc Y trách mắng hai người
Sơ Tuyết và Thái Nam đều lập tức yên tĩnh, nhưng ai nấy đều tức muốn nổ đom đóm, trừng mắt lớn mắt nhỏ lườm nhau.
“Sơ Tuyết, hãy nói cho ta biết, em và người đó có quan hệ gì?”
Tần Lạc Y một tay ôm ngực, một tay chỉ vào Khiêm Ngạo đứng bên cạnh hỏi.
“Tiểu thư...”
Sơ Tuyết nấc lên một tiếng quỳ dưới chân Tần Lạc Y.
Nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
Nàng thực sự không biết phải nói với Tiểu thư thế nào, nàng biết dù mình có nói gì thì Tiểu thư vẫn rất đau lòng.
“Tần cô nương, cô muốn trách thì cứ trách Khiêm mỗ đây, là ta dụ dỗ Sơ Tuyết trước!”
Khiêm Ngạo vẻ mặt nghiêm túc đến bên Tần Lạc Y nói.
Ngay sau đó, hắn đau lòng kéo Sơ Tuyết đứng lên.
____________________