Chương 8.2: Tình ý nồng đậm
Editor: Nhoc ZauTay
***
Tần Lạc Y nhìn hai người họ một lát rồi quay sang Sơ Tuyết:
“Sơ Tuyết, có phải em bị người ta ép buộc không?”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng thần sắc nàng lại tràn đầy bất an.
Sơ Tuyết dùng sức cắn môi:
“Tiểu thư, em không muốn, nhưng, nhưng...”
“Nhưng sao?”
Ánh mắt Tần Lạc Y vô cùng nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên băng lãnh.
“Nhưng tình ý khiến người ta không rượu mà say!” Thanh âm trầm thấp vang lên.
Dạ Luật Ngạn Thác đến trước mặt Tần Lạc Y, chầm chậm nói.
Đôi mắt thâm sâu giờ khắc này lại ngập đầy tình yêu.
Tần Lạc Y trong lòng hơi run rẩy, Dạ Luật Ngạn Thác nhè nhẹ khiến nàng rung động.
Nhưng lập tức, hai mắt nàng tối sầm lại, khóe môi cũng nở nụ cười tự giễu.
Phải, nàng đâu có có tư cách gì quản chuyện của Sơ Tuyết.
Ngay cả chuyện tình cảm của nàng còn không quyết định được, còn muốn lo cho người khác thế nào đây?
Ngược lại nàng lại ngưỡng mộ Sơ Tuyết, ít nhất con bé còn được yêu hết mình, tình yêu của nó không phải gánh vác tránh nhiệm, không đan xen thù hận trong đó.
Có những lúc nàng tự nhủ, nếu không có chiến tranh giữa hai nước, không có Tang đại ca, làm sao nàng lại thích nam tử trước mặt này.
Dạ Luật Ngạn Thác đau lòng nhìn Tần Lạc Y đang nhíu mày đau khổ, lẽ nào, nàng vẫn không bỏ qua được thù hận giữa hắn và nàng sao?
Tần Lạc Y chìm trong ưu thương hoàn toàn không phát giác ánh mắt yêu thương hướng về phía mình.
Nàng chỉ đi thẳng đến bên Sơ Tuyết, lẳng lặng nhìn con bé.
“Tiểu thư, em xin lỗi người!”
Sơ Tuyết nghẹn ngào nói.
“Tần cô nương, cô nương hẳn cũng đã rõ, chuyện tình cảm là ý trời, cho dù có né tránh, cách trở thế nào đi chăng nữa, có duyên rồi sẽ lại về bên nhau.
Khiêm Ngạo một lời hai ý nói với Tần Lạc Y.
Khi Tần Lạc Y lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Dạ Luật Ngạn Thác, từ trong ánh mắt của hắn Khiêm Ngạo có thể nhìn ra được.Hắn đối với nàng vừa gặp đã yêu.
Khiêm Ngạo vẫn cho rằng Dạ Luật Ngạn Thác tính cách cường ngạnh, Tần Y sẽ nhanh chóng đổ gục dưới tay của hắn, ai biết hai người họ lại ngang trái thế này.
Tần Lạc Y vốn thông minh đương nhiên hiểu những lời Khiêm Ngạo muốn ám chỉ, ánh mắt của nàng có chút bất đắc dĩ, nhàn nhạt mở miệng nói:
“Tướng quân nói phải, chỉ sợ là duyên đến duyên đi, hữu duyên vô phận!”
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng Khiêm Ngạo mà nói.
Nàng đâu hay, những lời này của nàng lại khiến Dạ Luật Ngạn Thác đứng sau lưng ngẩn người.
Ánh mắt Khiêm Ngạo cũng ngơ ngác, hắn không ngờ Tần Lạc Y lại sắt đá như thế.
Không khí như ngưng lại.
Một lúc sau, Tần Lạc Y miễn cưỡng để lộ ra khóe miệng tươi cười, nói với Khiêm Ngạo:
“Sơ Tuyết giao cho ngài, mong ngài hãy đối xử tốt với nàng ấy”
Một câu giao phó của nàng chứa đựng vô vàn chua xót.
“Khiêm mỗ xin lấy tính mạng mình ra đảm bảo!”
Khiêm Ngạo dùng một câu giản đơn để hứa với nàng.
Tần Lạc Y một trận đau đớn, trái tim như bị khoét một góc, nàng theo bản năng lấy tay đè ngực lại.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy mình thật sự cô độc.
Nàng như lời Sơ Tuyết nói, bây giờ cha nuôi đang bị giam trong Đông Lâm Vương Phủ, Tang đại ca vẫn chưa có tin tức gì, mà nàng lại chẳng thể làm gì giúp họ, nàng cảm giác mình như một phế nhân, làm gì cũng vô dụng.
Nhưng nàng không hề nói ra, cũng không thể nói, nàng không thể khiến Sơ Tuyết lo lắng.
“Tiểu thư...”
Sơ Tuyết dường như cũng cảm nhận được nỗi lòng của Tần Lạc Y, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Tần Lạc Y cười vờ như mình mạnh mẽ, nàng nắm lấy tay của Sơ Tuyết nói:
“Đáng tiếc ta không thể thấy ngày Sơ Tuyết gả vào phủ người ta!”
Thanh âm ôn nhu khiến người nghe thấy ấm áp gấp bội.
“Tần cô nương yên tâm, Khiêm mỗ ta sẽ cưới hỏi Sơ Tuyết vào cửa đàng hoàng!”
Khiêm Ngạo nói một cách kiên định.
Tần Lạc Y như đang nghe được trò lố nhất thế gian vậy, nàng ngẩng đầu nhìn Khiêm Ngạo, trong mắt lại tràn ngập kì thị với người Khiết Đan:
“Cưới hỏi đàng hoàng sao?”
Một tiếng tan nát cõi lòng, nàng cười nhạt.
“Ngài hãy nói cho ta biết ngài định cưới hỏi đàng hoàng thế nào đây? Lẽ nào để đất nước lưu vong ta vẫn còn có thể thay mặt cha nuôi đến chúc mừng hôn lễ của hai người sao?”
Chỉ một câu khiến Khiêm Ngạo không biết nói gì, chỉ có thể đứng đó lẳng lặng nhìn Tần Y.
Dạ Luật Ngạn Thác đứng sau lưng nàng lông mày nhíu chặt, đôi con ngươi đen của hắn cũng hằn lên nộ khí.
Hắn sải bước tiến lên, một tay kéo Tần Lạc Y đến trước mặt mình:
“Lẽ nào ta đối xử với nàng vẫn còn chưa đủ tốt?”
Trong giọng nói trầm thấp hàm chức sự tức giận.
Khiêm Ngạo thoáng hoảng hốt, chính mình chơi với Đông Lâm Vương từ nhỏ đến lớn còn chưa hiểu hết về hắn. Chỉ khi hắn gặp Tần Lạc Y, mọi thứ đều thay đổi.
Tần Lạc Y vẻ mặt khinh thường nhìn Dạ Luật Ngạn Thác.
Dạ Luật Ngạn Thác mím chặt môi, nhìn nàng chằm chằm.
Hơi thở ấm nóng ở khoảng cách quá gần phả lên gò má của nàng, Tần Lạc Y bị vẻ mặt của hắn dọa đến không dám thở dốc.
Đột nhiên từ hướng Khiêm Ngạo truyền đến một tràng cười, tiếng cười kia càng giống như một loại châm chọc.
Dạ Luật Ngạn Thác ngẩng đầu, ánh mắt muốn giết người đảo qua Khiêm Ngạo.
Ngay sau đó, bàn tay của hắt rút kiếm đang treo trên tường.
Hắn vung tay lên, một chưởng cực mạnh phóng đi, thanh kiếm lập tức bị lực chưởng mà thoát bao phóng ra, mũi kiếm phóng thẳng về phía Khiêm Ngạo đâm đến.
Khiêm Ngạo lập tức ôm lấy Sơ Tuyết thi triển khinh công, bên tai còn nghe tiếng gió sượt qua, thanh kiếm đâm thẳng vào cây cột chính trong phòng khách.
Sơ Tuyết, Tần Lạc Y và Thái Nam đều sửng sốt.
____________________