Life Don't Like Dream

Chương 37: Chương 37




Nốt cháp nè

- Chào mừng các em đến với phần thi cuối do nhà trường đặt ra, đó chính là phần thi hỏi đáp

- Theo thứ tự, mời em Phạm Thanh My lớp 1.1

- Em đã sẵn sang chưa?

- Thưa thầy, em đã sẵn sàng

- Theo em, tình yêu tuổi học trò, nhất là trong năm học cấp ba có nên hay ko? Em hãy nêu lí do cho câu trả lời của mình - Một câu hỏi khá nhảy cảm đối với học sinh. Chắc chắn ông thầy này đã phải suy nghĩ nát óc mới ra một câu hỏi như vậy dành cho cô để đuổi cô ra khỏi trường. Nhưng hình như ông ta đã lầm, cô là một người chuộng tiểu thuyết nên đối với cô, câu hỏi này ko làm khó được bản thân

- Thưa thầy, theo em, tùy vào từng kiểu thích nhau của học sinh, chúng ta phải suy nghĩ thật kĩ mới đưa ra được kết quả có nên để chúng tiếp tục hay ko

- Ý em là gì?

- Chúng ta cần phải xem xét kĩ xem tình yêu đó có gây hại hay ko. Vì đây là một môi trường rất quan trọng nên ko thể lơ là việc học. Tuy nhiên, có nhiều bạn yêu nhau nhưng lại ko bị ảnh hưởng tới việc học nên cũng ko cần cấm đoán họ. Chỉ là chúng ta cần ngăn chặn khi họ đi quá xa mà thôi [ẩn ý nhá, ns vậy cho lịch sự]. Nếu họ thật lòng yêu nhau thì ko nên cấm đoán họ

- Vậy còn những người yêu nhau mà lại có ảnh hưởng xấu với những vấn đề khác - Ông thầy này cố hỏi đến tận cùng, moi móc tất cả mọi thứ

- Giả sử họ ảnh hưởng đến việc học thì càng ko nên ngăn chặn vì nếu cấm đoán như ko đk gặp nhau, nếu gặp hay qua lại thì sẽ ko được đi học nữa hay cấm ko được đi đâu. Vì như vậy chính chúng ta gián tiếp loại bỏ một tương lai tốt đẹp cho họ. Chi bằng cho họ gặp nhau, bảo 2 người cố gắng hỗ trợ cho nhau vào việc học, cho 2 người học cùng nhau, là những người hiểu nhau như vậy họ sẽ giúp nhau học tập tốt hơn hay sao. Còn nếu yêu nhau mà ko tốt thì chúng ta nên giải thích với họ, căn giặn họ. Theo em, phải tùy từng trường hợp mà suy xét. Em xin hết - Câu trả lời của My rất rõ ràng, lấy đi sự nghi ngờ, ko đồng ý trong tình yêu tuổi học trò. Phải chăng, mọi người đang suy nghĩ về những hành động của mình khi cấm đoán giới trẻ yêu nhau?

- Em bị loại - Thầy giáo thẳng thừng tuyên bố làm mọi người rơi vào trạng thái shock toàn tập, chẳng phải My nói rất đúng hay sao?

- Thầy có thể cho em biết lí do

- Tôi nói loại là loại, ko cần lí do lí trấu gì ở đây - Ông ta đang làm theo lệnh của ông thầy hiệu trưởng và phu nhân tập đoàn Vũ Thị

- Thầy hình như rất ko công bằng. Thử hỏi ở đây, những ai đánh trượt em. Thưa các thầy cô ban giám khảo, mọi người có ko đồng tình với câu trả lời của em ko?

- Ko hề / câu trả lời rành mạch , rất tốt / Tôi thấy con bé nói đúng đó/ Nó rất giỏi khi giải đáp tâm tư mọi người - Các thầy cô đều đồng tình với câu trả lời của My

- Thầy thấy đó, ko phải mọi người đều nói tốt hay sao?

- Ừm. Thì..... - Thầy đỏ mặt tía tai, định làm quê cô ta theo lệnh của thầy hiệu trưởng mà giờ... Đúng thầy là gậy ông đập lưng ông - Em đỗ - Rồi thầy quay người đi đâu đó luôn

- Cảm ơn thầy - Một nụ cười thỏa mãn nở trên cánh môi hồng của My cũng như Hân và Vy. Còn Lam, một nụ cười đầy ẩn ý mà ko ai thấy được ngoài........[tác giả - đùa thui].........Duy - Chàng hotboy mới nổi

- Rồi, giờ mời em Vũ Kiều Ân, lớp 1.2

- Cô muốn hỏi gì em ạ?

- Theo em, những điều cần thiết mà học sinh cần làm trong một ngôi trường quý tộc là gì? - Câu này quá dễ, có một sự phân biệt đối sử của cô mới chuyển vào chỗ ông thầy kia

- Thưa cô, một ngôi trường quý tộc rất danh tiếng, cần phải có những tôn ti trật tự. Học sinh, phải toát lên vẻ sang trọng mới xứng với ngôi trường đó [ý chỉ những đứa nhà nghèo nhận học bổng thật ko xứng khi đặt chân vào trường]. Phải ăn nói lễ phép, nhẹ nhàng. Những điều cần thiết chính là những yêu cầu của những con người quý tộc cần có - Câu trả lời rất nhanh và ....ngắn gọn, xúc tích. Tuy nhiên

- Em trả lời rất đúng. Em được chọn - Mọi người thì khá bình thường vì họ tin chắc là cô được chọn bởi lẽ cô năm ngoái cũng đạt danh hiệu hotgirl số 1 của trường mà. Còn Hân, Vy và My ko lên tiếng vì Lam cũng chả có phản ứng gì. Lam ko làm gì vì cô muốn vào đến vòng cuối, Ân sẽ định trổ tài năng gì đây. Vả lại, đến vòng cuối đoạt lấy chiếc vương miệng của cô ta cũng chưa có muộn.

............

- Đến lượt các bạn nam, mời bạn Vũ Minh Quân lớp 1.1

- Dạ

- Theo em, một gia đình hạnh phúc là như thế nào? - Cô này thật là biết động chạm vào nối đau của người khác

-Gia đình? Hạnh phúc? - Quân bất cần, phớt lơ các vấn đề này - Tôi ko biết và tôi chưa từng trải qua. - Một thái độ ko coi ai ra gì - À ko, đã trải qua rồi. Nhưng đã xảy ra cách đây 1 thời gian dài, chỉ còn lưu lại một số cảm xúc thật nhẹ nhàng, vui vẻ - Giờ thì là một ánh nhìn dịu dàng, yêu thương khi tưởng nhớ lại quá khứ , khoảng thời gian khi được sinh ra đến khi học tiểu học, tất cả chỉ vỏn vẹn trong vòng gần 7 năm. Thời gian trôi qua nhiều quá, lúc ấy mình thật bé, liệu có đủ trí nhớ để mà ghi nhớ hay ko?

- Mà thôi, để tôi kể rõ hơn về ''khoảng thời gian'' đó nhé - Quân nhếch mép, nhấn mạnh 3 từ ''khoảng thời gian''. - Sao nhỉ? Một ngôi nhà, ko - chính xác hơn là một căn biệt thự rất to, rất đẹp, đầy đủ tiện nghi. Tuy to lớn như vậy nhưng lại rất ấm cúng, vui vẻ và đầy ắp tiếng người. Mọi người gọi đó là một ngôi nhà hạnh phúc, ngôi nhà chỉ có tiếng cười mà thôi. Gia đình ấy có một ông bố nghiêm khắc, lạnh lùng nhưng lại rất ấm áp và yêu thương người vợ và 2 đứa con nhỏ. Một người mẹ hiền lành, tốt tính, luôn yêu thương gia đình. Hai đứa trẻ bằng tuổi nhạu, đó là 2 anh em sinh đôi, một trai và 1 gái. Đứa em hiền lành nhút nhát, người anh thì lại rất mạnh mẽ, luôn bảo vệ em, rất yêu quý em gái của mình. Xem em gái như một món bảo bối vô giá ko có gì sánh bằng. Căn nhà rất vui vẻ nhưng rồi một ngày đã ập đến và tử thần đã...

- Quân. Con thôi đi - Ông Tuấn nói vào mic. Đôi mắt ông đỏ hoe. Từ trước đến nay, ông vẫn bị ám ảnh vì sự việc đó, người đàn bà ấy - vợ ông - người ông vô cùng yêu thương lại bỏ đi cùng một người con trai khác ko rõ lai lịch. Đã vậy còn mang theo đứa con gái ông yêu quý vô cùng. Mặc dù ông luôn bảo phải tin vào cô ấy, cô ấy ko phải người như vậy nhưng chính vì thế đã làm ông ám ảnh đến bây giờ. Còn 2 mẹ con Kiều Ân thì vô cùng tức giận vì cậu ta - Minh Quân, đứa con trai duy nhất của dòng họ đang kể về quá khứ của cậu ta khi cô ta - Tuyết Lan còn sống. Họ ko chấp nhận nhưng vì cậu ta là đứa cháu trai duy nhất, được yêu quý nhất nên họ chẳng dám làm gì. Còn Lam, cô đang rất buồn vì người anh trai mình yêu quý đang kể về những ngày tháng đẹp đẽ của cô, chân cô bước đi vô thức, đôi mắt ngấn lệ nhưng chưa rơi một giọt nào, bước chân tự đi về một khoảng ko vô định nào đó mà mình chưa biết nó sẽ đi về đâu. Nhưng giờ cô ko biết, có một người đang đi theo cô từ lúc nào.

- Hức Hức - Những tiếng nấc bắt đầu phát ra, cô ngồi vào một chiếc ghế đá dài trước hồ bơi của nhà trường. Vì giờ mọi người đang tham sự cuộc thi nên chẳng có ai ở đây cả. Vì vậy cô đã bật khóc, những tiếng nấc bị kìm nén lại giờ vô thức phát ra. Cô nhớ mẹ, nhớ anh nhưng cô rất giận ông, người bố yêu quý của cô. Ông đã ko tin tưởng mẹ cô, một mực tin vào bà ta, người đã hãm hại 2 mẹ con cô để rồi cô sống chết thế nào ông cũng ko biết, ko quan tâm. Bà ta, cô căm thù bà ta. Vì bà ta mà mẹ cô phải chết, hại cô suýt nữa mất mạng vì rơi xuống suối. Vì ông trời thương cô mới cho cô gặp được 2 chị em Hoa My và được cứu sống. Nhưng tại sao ông trời lại ko giúp mẹ cô thêm lần nữa, hại cô mất mẹ chỉ bằng một vụ tai nạn do bà ta dàn xếp. Cô căm thù bà ta, hận bà ta hàng trăm hàng vạn lần. Cô nhất định phải làm cho 2 mẹ con họ sống ko bằng chết, hối hận ko kịp vì đã hạm hãi 2 mẹ con cô. [có dã man quá ko ạ?]

- Em sao thế? - Duy tiến đến hỏi Lam. Anh ko hiểu tại sao cô lại khóc sau khi nghe xong câu chuyện của Quân. Anh nghĩ cô có lẽ là cảm động nhưng cảm động có cần phải sướt mướt như vậy ko? Nên anh nghĩ là cô có liên quan gì đó vì thông tin của cô anh vẫn ko biết tí gì. Là anh thiếu mất sự tài giỏi hay vì người lập ra màng bảo vệ đó quá đại tài? Cũng vì vậy mà anh quyết định ko điều tra về cô nữa, để tự cô nói ra [nhỡ đâu cô ko nói với anh thì sao?]. Nhưng những thông tin mà người của anh điều tra được thì anh lại nghĩ cô như vậy thì quan hệ gì với tập đoàn Vũ Thị? Thật điên đầu khi nghĩ đến cô. Anh đã nghĩ ra rằng : Cô - là một người gì đó biết về cuộc sống hạnh phúc của họ nhưng một ngày cô chứng kiến được họ bị tai nạn mà chết nên ất buồn dù là một người ngoài cuộc.

- Tôi ko sao cả - Lam lạnh nhạt vì cô ko muốn người khác nhìn thấy cô khóc

- Nếu em buồn, em hãy khóc to lên, nó sẽ giúp em vơi đi sự buồn phiền đấy

- Tôi ko muốn

- Đừng cứng đầu nữa, hôm nay, tôi sẽ cho em mượn bờ vai này để em có thể gục xuống mà khóc

Lam nhìn Duy thật lâu [5p thôi ạ], người con trai mới quen này thật lạ. Cũng đẹp trai thật, có gì đó hơn anh cô nhưng hình như vẫn kém Phong 1 tẹo [??????] Thật lạ. Nhưng rồi....

1 giọt

2 giọt

3 giọt

rồi vô vàn những hạt pha lê chảy xuống từ đôi mắt to tròn kia, xuống gò má trắng mịn và đến cằm thì rời xuống. Duy nhẹ nhàng lấy bàn tay mình đặt đầu cô vào vai anh, cánh tay vỗ lưng cô nhè nhẹ. Thật ra, anh ko muốn nhìn cô khóc, nhưng thấy cô buồn, giấu kín nỗi đâu của mình vào bên trong thì anh lại càng ko muốn hơn. Anh muốn cô khóc thật nhiều để nó như dòng nước kia, chảy ra khỏi người cô, rơi xuống đất, vỡ tan. Như vậy, cô sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

2 người chỉ ngồi im, một người ngắm trăng, một người gục bên vai và khóc. Họ đâu biết rằng có một ánh mắt dõi theo họ từ phía xa. Anh thấy 2 người, 1 trai, 1 gái đang ôm nhau. Người con gái tựa đầu vào người con trai như đang ngủ. Đôi vai gầy bé nhỏ lại run run như đang cười rất thú vị. Người con trai thì đang ôm cô ấy, như họ đang yêu nhau vậy. Ko hiểu sao, trong lòng anh lại quặn đau và có gì đó ghen tị đối với người con trai kia. Anh vội bước đi nhanh như muốn trốn tránh cái gì đó - trốn thứ mà mình đang nhìn thấy. Đó chính là Thanh Phong. Sau khi câu chuyện của Quân được kể ra, mọi người thì biết đó là gia đình trước đây của cậu. Tuy nhiên, có người lại nghĩ đó là gia đình như vậy giờ vì họ ko hiểu chuyện. Chẳng phải bây giờ gia đình họ cũng có 1 ông bố, 1 bà mẹ và 2 đứa con hay sao? Mọi người xì xầm bàn tán và Quân cũng đã giúp các chàng trai lớp mình lọt vào vòng sau. Phong thì ko thấy Lam đâu thì đâm ra lo lắng, anh vội vã đi tìm. Đôi chân anh ko tự chủ bỗng bước về phía hồ bời của trường. Và anh thấy 2 người. Anh ko biết rằng sau khi anh đi, người con gái đó ngồi dậy nói một lời cảm ơn với chàng trai kia

- Đình Duy. Cảm ơn you. You là người nam bạn đầu tiên tôi chia sẻ cảm xúc đó

- Vậy sao?Thật vinh hạnh cho tôi quá - Nhưng tôi ko muốn làm bạn của em, tôi muốn làm bạn trai của em. Tất nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ trong đầu. Bước một làm bạn với Lam là ngoài sự tưởng tượng của cậu rồi.

- Chúng ta quay vào trong đó thôi

- Ừm

Phong đã ko thấy được, Lam chỉ coi Duy là MỘT NGƯỜI BẠN.

- Chúng tôi đã có kết quả. Lớp được chọn đó là 1.1; 1.2; 2.5. Như vậy chúng ta chọn được 8 bạn nữ của 2 lớp, 7 bạn nam của 3 lớp. Chúng ta được nghỉ 30p. Sau đó sẽ là phần thi tài năng. Cac em có thể làm gì tùy thích trong 30p này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.