Life Don't Like Dream

Chương 48: Chương 48




Cạch - tiếng cửa cũ trên sân thượng được mở ra. Anh quanh đầu lại, 2 đôi mắt nhìn nhau, nhưng chỉ tầm 5 giây sau, cô lại tiến lên phía trước, đứng cạnh anh.

- Em cũng có nhã hứng lên đây sao? - Duy cất tiếng hỏi trước, anh ko thích sự im lặng khi có từ 2 người trở lên

- Ai cũng có thể lên. Tôi cũng giống anh - Lam nói bình thản. Ở con người này, cô cảm thấy mình ko thể giả vờ như đang vui vẻ

- Ừm. Đúng vậy. Chúng ta giống nhau - Duy cười, anh ko thể đáp lại lời của cô

- Chuyện đó anh quên đi.

- Chuyện gì? À. Chuyện em kh.... - Chưa nói hết câu, Lam lấy một ngón tay chặn lại lời nói tiếng theo của Duy

- Anh biết là được. Đừng nói ra

- Tại sao tôi ko được nói ?

- Tôi ko thích cái gọi là thương hại - Lam nói lạnh lùng

- Đừng vơ đũa cả nắm thế, mọi người yêu quý em mới thương cảm chứ ko phải thương hại một người dưng qua đường

- Ừm. Vậy anh có giữ bí mật hay ko?

- Hừm. Tôi sẽ giữ nhưng tôi cần 1 điều kiện

- cái gì?

- Thân phận của em?

- Của tôi? - Lam cười - Một đứa nhè nghèo bị ba bỏ rơi, mẹ mất, nhận học bổng vào trường.

- Thật sự sao? - Duy nhưỡng mày hỏi. Cậu tin, thân phận của Lam ko chỉ như vậy

- Ý anh là gì? - Lam nhướng mày hỏi. ''Con người này quả thật ko đơn giản''

- Một người có thân phận như vậy mà lại quan hệ với 2 tiểu thư tập đoàn Đỗ Thị, nhị tiểu thư tập đoàn Hoa My ; thiếu gia độc nhất của tập đoàn Trương Huỳnh; Hoàng Gia; Nguyễn Gia và đại thiếu gia tập đoàn Vũ Thị?

- Ko ngờ anh lại điều tra được thân phận thật của Hân, Vy và My. 4 người kia chỉ là tôi mới quen

- Đừng đánh trống lảng nữa. Em trả lời câu hỏi của tôi đi

- Tôi là con nuôi của tập đoàn Đỗ Thị và Hoa My. Chỉ thế thôi. Nếu anh điều tra được 2 tập đoàn đó mà ko biết thân phận của tôi sao hacker KW - ĐD ? - Lam nhếch mép

- Em thật ko đơn giản. Ko ngờ cũng có người biết được thân phận của tôi. Nếu em biết được thân phận thật của tôi, tôi nghĩ em ko đơn giản chỉ là con nuôi của 2 tập đoàn đó nhỉ?

- Anh thông mình thật, ko hổ danh là hacker nổi tiếng nhưng bí ẩn. Tôi tin, anh sẽ tìm ra được thân phận thật của tôi. Coi như tôi nợ anh. Tôi chắc chắn sẽ trả. - Nói rồi Lam đi xuống luôn, cô ko lo sợ khi biết Duy điều tra được thân phận của 3 người bạn. Thân phận của cô, sẽ có 1 lúc nào đó, anh sẽ tìm ra. Ko lâu nữa

Duy thì thấy thú vị với cô gái tên Lam kia, thật là bí ẩn, muốn khơi gợi sự tò mò trong anh. Đầu tiên thì là Hoa hồng gai, rồi đến học sinh nhận học bổng, con nuôi tập đoàn Đỗ Thị và Hoa My. Liệu ẩn số còn lại trong cô là gì? Anh phải điều tra. Anh biết điều này rất khó vì cô còn biết được thân phận anh. Cô gái này quả ko đơn giản một chút nào. Nhưng cô nói cô trả nợ anh. Điều đó có nghĩa, chỉ một thời gian ngắn nữa, anh sẽ được biết cô là ai. Giờ anh chỉ cần chờ đến ngày đó mà thôi. Anh cũng quay người và bước xuống lớp

- Các em! - Cô chủ nhiệm nói to để át hết tiếng nói chuyện của lũ học sinh quỷ quyệt ở phía dưới

- Hôm nay lớp ta lại có thêm một bạn mới khác. Nói mới cũng ko phải vì đây là một bạn được chuyển từ lớp 1.2 sang đây.

- Ai thế cô? Trai hay gái ạ? Xinh ko cô - Hàng loạt những câu hỏi được phát ra từ những cái miệng bé bé xinh xinh của các bạn trong lớp. Lớp này tuy ko hám trai hay hết lòng gì gái đẹp như những người khác, nhưng trong lòng thì cũng hơi hơi thích nên biểu lộ ra ngoài dù ko quan tâm mấy cho nó có ''khí thế''

- Các em trật tự - Cô chủ nhiệm quát, đợi lớp im lặng cô cười tươi, quay ra ngoài cửa và bảo - Em vào đi

Bước vào là một chàng trai rất đẹp trai, cao 1m90. Nói đến đẹp trai, chắc hẳn ai cũng biết, đó chính là Kiwosata Đình Duy, vị King thứ 2 của trường. Vậy là lớp 1.1 đã là nơi ''trú ngụ'' của các vị vua và hoàng hậu trong trường.

- Chào. Chắc mọi người cũng biết tôi là ai. Nhưng tôi sẽ nói lại. Tôi là Kiwosata Đình Duy, mọi người có thể gọi tôi là Duy hoặc Kiwo đều được

- Được rồi, Duy ngồi kia nhá - Cô chỉ vào một chiếc bàn màu nâu thẳng hàng với bàn của 4 chàng trai nhưng ở khác dãy - Thôi, lớp trật tự rồi sau đó học anh nhé

Tiết đầu tiên, tiết anh - trôi qua khá là suôn sẻ

Tiếp tiết theo, tiết lịch sự của của một cô khá đứng tuổi và rất rất nghiêm nghị. Cô mày đã tầm hơn 40;41. Tóc búi cao, để mái bằng. Mặt trang điểm hơi đạm, mắt cực kì sắc, cô đeo chiếc kính màu đen, để ở dưới mắt một tẹo, thường hướng đôi mắt sắc lạnh vào lũ học trò phía dưới rồi lấy tay đẩy gọng kính lên. Cô thường mặc một bộ đồ công sở. Áo sơ mi trắng đơn giản, bên ngoài là áo vest nữ màu đen, một chiếc váy cùng bộ đen nốt. Kết hợp với một đôi giày cao gót đen. Trông cực kì nghiêm túc. Lớp này tuy nghịch ngợm quậy phá nhưng ko dám đụng đến bà cô này vì cô ''trả thù'' rất ác độc. Cô như biết được tâm can của mỗi người vậy. Nhưng ko hiểu sao, hôm nay lớp lại có gan để trêu đùa.

- Cộp! Cộp! Cộp - Tiếng đế giày cao gót nện xuống sàn gạch

Cô giáo lịch sử thấy cửa đóng, đẩy gọng kính, nhìn lên, thấy lấp ló miệng chậu nước. tiến đến phía cửa, mở chiếc ô đen luôn mang bên mình ra, mở cô và mở cửa bước vào. Vì là lớp dành cho nhà cực kì giàu nên cửa ra vào tất nhiên là to, thừa cho cô mở cô bước vào. Vừa mới mở cửa thì:

- Ào............Leng keng - Tiếng nước trộn lẫn ít bột mì và ít lông gà đổ ầm xuống chiếc ô của cô. Tiếng chiếc xô nhôm lăn lóc dưới đất. Một bạn nam gần đó ra nhặt, đem đến cuối lớp. Cô ko nói gì, mặt vẫn nghiêm túc, vẫn mở cái ô để ở góc lớp phía trên bục giảng, nhìn xuống chiếc ghế giáo viên. Thấy chiếc ghế trắng có mấy vệt hơi đứt quãng lại hơi có sợi nho nhỏ giống sợi tơ, cô lấy một tờ giấy, quết qua chỗ. Tờ giấy có màu của phấn bảng và hơi màu xanh rất nhạt giống như cọ một cái gì đó vào ghế vậy. Cô biết ngay đây là trò của ai

- Lớp hôm nay giỏi nhỉ? Dám đùa nghịch cơ đấy - Cô cất cái giọng trầm, đanh thép của mình. Phía dưới im re

- Sao thế? Làm mà ko muốn nhận sao? Cô - Cô giáo chỉ tay vào một bạn nữ ngồi ngay bàn đầu - Cô đi rửa lại cái cô cho tôi. Đến lúc nào hết mùi bột mì, mùi lông gà lông vịt thì thôi. Tuyệt đối ko được mua ô mới đến. Tôi có cách kiểm tra của tôi đấy. Còn anh - Cô chỉ tay vào một bạn nam ngồi bên cạnh - Anh đi lấy một cái ghế mới. Dám đổ bột mì, tô phấn lên ghế, bôi mắt mèo lên đó cơ à? Kiếm cái gì khác đi, trò này cũ quá - Nói rồi cô đứng đó, nhìn xuống phía dưới, 17 con người đang cúi gằm mặt (lớp có 18; thêm Duy là 19. 2 bạn đi rửa ô và lấy ghế còn 17). Tầm 15p sau, 2 người vào lớp. Kiểm tra thật kĩ chiếc ghế rồi ngồi xuống

- Kiểm tra 30p. lấy giấy ra làm bài - Một câu nói của cô làm cả lớp choáng váng. Môn này đối với họ là cực hình, đã thế giờ lại kiểm tra chắc ăn trứng ngỗng hết cả lớp mất thôi

Trong lúc cô chép đề bài trên bảng, Vy thay mặt cả lớp chơi trò....ném phấn. Những mẩu phấn dài được bẻ ngắn lại thành nhiều mẩu khác. Và ....viu......phặp - Cứ ném rồi lại bắt, Vy ném, cô sử bắt. Vy ko bỏ cuộc, ném đến hơn chục lần thì cô dừng viết. Lúc đấy, đề bài đã chật kín bảng. 5 bài? trong vòng 30p? Chung quy mỗi bài 6p? Toàn bài kể lại các cuộc chiến tranh đâu đâu mà mọi người ko nhớ cũng có thể ko biết? Cô đúng là giết người rồi

- Trả cho em. Ko nên tiêu hao tiền một cách phung phí như vậy đâu - Cô bước xuống phía cuối lớp, đến bàn của Vy thì đặt bàn tay chứa đầy phấn và thả những viên phấn nhỏ xuống bàn rồi quay lưng bước đi. Kết hoạch thứ nhất đã thành công. Bởi, phấn được bôi mắt mèo. Lớp im lặng........nhìn nhau và chỉ biết lắc đầu, mở cả sách nhưng cũng chẳng thấy đâu, chả hiểu cô cho bài ở đâu đâu ý. Cô thì ngồi trên bảng bỗng thấy lòng bàn tay mình ngưa ngứa, gãi mãi cũng ko thấy hết, ngồi dịch vào phía bên trong, đôi chân chạm vào gầm bàn và cả chân lẫn tay đều ngứa. Cô mới chỉ nhìn ra mắt mèo có ở ghế mà ko biết rằng, lớp còn để cả ở bên trong gầm bàn. Gãi mãi ko thấy hết, cô định cầm cặp lên đi vội ra ngoài nhưng cái cặp nó như ko muốn dời khỏi chiếc bàn thân yêu mang tên giáo viên vậy. Nó cứ dính mãi ko rời, nhấc kiểu gì cũng ko được. Lũ học sinh phía dưới nhìn thấy cô như vậy thì bụm miệng cười, cô tức giận, mặt đỏ bừng, chân tay thì đang ngứa ko chịu nổi bèn bỏ lại chiếc cặp, định xách cái ô, xách lên nhưng nó lại ko dời khỏi bàn tay cô. Quái lạ, sao hôm nay nhiều thứ nó ko muốn dời khỏi nhau thế nhỉ. Lúc đầu muốn cầm nhưng giờ chỉ muốn bỏ phăng cái ô đi chỗ khác nhg ko tài nào bỏ nổi. Tức quá, cô hầm hầm đi ra khỏi cửa, ko chịu chú ý và đã loạng choạng tí ngã vì dấp phải vỏ chuối may mà cô bám vào được thành tường ko thì chắc ngã oạch ra đấy làm trò cười cho lũ nhí nhố bên trong. Nhưng mà chân cô đôi giày cao gót đắt tiền vì bị vậy nên nó đã gãy mất 1 bên. Thế là đi mất đôi giày quý giá ăn mất nửa tháng lương của cô. Thật là tức chết mất.

Cái cặp và cái ô bị vậy là do lớp đã quan sát mấy tiết học và biết cô luôn để cặp ở chỗ đó nên đã đổ nguyên một chai keo 502 vào đúng chỗ cô để cặp và nó thành ra như vậy đó. Cái ô cũng bị tương tự. Lọ keo 502 đổ vào cán ô và cô cầm lên nên nó dính chặt vào tay cô ko buông.

[Mọi người có thể hiểu là đây nếu ko có cái gì chạm vào thì keo vẫn có thể dính, nếu có cái gì chạm vào chúng thì rất khó dứt ra, phải đợi 1 tiếng đồng hồ mới có thể hết dính - hơi hư cấu]

Vậy là nguyên tiết sử đã được trút bỏ. Vì môn sử đã trôi qua đúng như sự mong đợi của mọi người nên nhưng tiết sau trôi qua rất êm ả, ko đùa nghịch tuy trong giờ có mất trật tự và ăn quà vặt khá nhiều. Anh bạn Đình Duy thì ngạc nhiên vì mang tiếng 2 lớp chọn đặc biệt nhất của trường mà lại khác nhau kinh khủng, lớp kia quả thực rất áp lực còn lớp này thì nhí nhảnh, quậy phá nhưng lại rất tự nhiên. Quả thật ko thất vọng khi anh chuyển sang lớp này dù lúc đầu lí do là vì Lam.

Tiết cuối cùng đã đến, đó chính là tiết Sinh hoạt

- Thật là hết nói nổi, tuần nào cũng bị thầy cô phê bình vì tội quậy phá là sao chứ hả? Bạn lớp trưởng trả lời nào ? - Cô chủ nhiệm gắt nhẹ nhưng thật ra là rất muốn cười. Cô chỉ giả bộ vậy thôi

- Tuy quậy phá nhưng chẳng phải chúng em luôn dành điểm cao trong các môn sao ạ - Bạn lớp trưởng nhí nhảnh

- Rồi rồi! Thật là ko nói nổi các em. Cô có một thông báo của nhà trường đây - Cô cười tươi - Nhà trường tổ chức cho các em đi dã ngoại vào 24/12 tức là noen. Các dãy sẽ có những địa điểm đến khác nhau. Chúng ta phải dựng lều trại riêng và đặc biệt là ko ai được mang tiền, chỉ được mang những vận dụng cần thiết. Tiền chi tiêu và ăn uống, mua đồ sẽ trích ra từ khoản tiền mà chúng ta thu được trong lần trước [ngày 20/11]. Chúng ta sẽ đi trong 3 ngày là 23 - 24 - 25 tức là t6; t7; CN. Các em rõ chưa?

- Rồi ạ

- Được rồi, chúng ta có thể về - Rồi cô đi ra phía cửa. Cả lớp cũng vậy. Duy thì có hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nếu là lớp 1.2, chắc chắn ko có gì cũng phải nhện xét mọi thứ, ngồi đến khi nào hết tiết thì thôi. Thật khác biệt

''Một buổi đi chơi ko mang tiền?'' - Thật thú vị. Đối với tập thể lớp 1.1 cũ [ko có Duy], đây là điều bình thường vì lần trước đi chơi chả phải họ đã học được cách mặc cả từ My hay sao? Với lại, lần đó họ mua bao nhiêu đồ mà lại chẳng mất mấy tiền. Chắc lần này cũng vui lắm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.