Linh Chi nhìn Nhu nhi một cách kì lạ ‘ chẳng lẽ thân thể này trước kia
không thích uống thuốc, sao mình không nhớ nhỉ’ (không nhớ là đúng vì kí ức chỉ là những phần quan trọng, vì thân thể này ít khi bệnh nhưng mỗi
lần bệnh lại ghét uống thuốc đến tột cùng, chhir là do hùi nãy kí ức có
chút phai nhạt)
‘ có nên uống không nhỉ ,.... à’ suy ngẫm hồi lâu
Linh Chi kêu lên tiếng “ Nhu nhi em mang mứt hoa đào sang đây, ta nghĩ
em nên nhớ chứ”
Nhu nhi giật mình, chạy sang lấy hủ mứt hoa đào mà
nàng thường hay thích ăn khi uống trà đọc sách. Dích một chút bỏ vào
miệng, uống từng ngụm thuốc, thấy thân thể đã đỡ hơn nên muốn ra ngoài
đi dạo quanh nơi này
“ Nhu nhi, ra ngoài hít không khí” thánh thót hạ giọng ra lệnh
“ vẫn là .... vẫn là tiểu thư nên tịnh dưỡng đi ạ” Nhu nhi cúi đầu nói
nhỏ như sợ nàng nghe sẽ giận, ‘thân thể này trước kia vẫn là luôn đối
tốt với Nhu nhi mà, chắc hẵn là do mẫu thân nàng căn dặn bắt nàng ở
trong này nên Nhu nhi nói ra vừa sợ ta buồn, nếu để nàng đi Nhu nhi sẽ
bị phạt’ Linh Chi vừa suy nghĩ xong liền cất tiếng “ Ta ở trong phòng
mãi đọng khí, không thông thoáng sẽ dễ bệnh, Nhu nhi em yên tâm” Nhu nhi nghe nàng nói cũng buông vài phần lo sợ trong lòng xuống, chạy lại
trang điểm nhẹ cho Linh Chi
Lâu lắm rồi Linh Chi mới nhìn mình ở
trong gương, vẫn khuôn mặt này ‘ kì thật, nếu là xuyên sao khuôn mặt lại giống hệt nhau, còn giống cả tên’ khuôn mặt lộ ra vài phần suy tư nhưng vẫn là thập phần kiều mị xinh đpẹ phản chiếu trong gương
“ tiểu
thư, xong rồi ạ” Nhu nhi cất tiếng khi thấy nàng cứ mãi ngẩn ngơ, đập
tân nghi hoặc trước mắt nhìn vào trong gương không khỏi kinh ngạc vì từ
hiện đại đến giờ nàng chưa từng trang điểm cùng lắm là điểm thêm chút
son lên đôi môi anh đào đỏ mọng của mình. Hôm nay có vài phần kinh ngạc
tuy chỉ là phủ ít phấn hồng, tô son nhẹ nhưng làm nổi bật lên khuôn mặt, không biết Nhu nhi vấn tóc kiểu gì nhưng nhìn rất đẹp và hài hòa với
khuôn mặt
Trước mắt nàng bây giờ là những hòn non bộ đẹp mắt
cách nhau xa xa ... muốn đi lại phải đi qua những câu cầu tinh xảo, hồ
nước đầy ắp hoa sen nàng thích, hương sen thoang thoảng bao quanh lấy
mũi nàng làm nàng hít thở dễ chịu hơn là ở trong phòng
Đảo mắt
qua đình các bên cạnh, thấy địa hình có vẻ mát mẻ. “ Nhu nhi chúng ta
qua kia ngồi nghỉ, nãy giờ hình như chúng ta dạo cũng đủ rồi, mà còn có
thể ta có khách vãn lai đó”
Nhu nhi nhìn tiểu thư nhà mình hôm
nay trầm ổn đến kì lạ, không ồn ào náo nhiệt như mọi hôm mà hôm nay là
một vẻ tiểu thư đài các đoan trang hiền thục người thấy người thích, nhớ lại câu nói của tiểu thư nhìn xung quanh kiếm vị khách mà tiểu thư nhắc tới, đảo mắt liền thấy một bóng hồng một bóng xanh uyển chuyển lại gần
đình các mà các nàng định tới
Vừa đặt mông ngồi xuống ghế là Linh Chi đã nghe giọng réo rắt, muốn có bao nhiu chua chát liền có bấy nhiêu chua chát
“ Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư” Nhu nhi khẽ cuối mình chào 2 vị vừa mới đến
2 người 1 lớn 1 nhỏ vẫn là bỏ qua sự hiện diện của Nhu nhi mà nhìn sang
vị đại tỷ ngốc ngếch đã nhảy sông của nàng đang ung dung uống trà mà gia nhân đã chuẩn bị, hương trà thoảng lên mũi dễ chịu một mùi hoa hồng mà
Linh Chi đã dặn quản gia tìm khắp phố.
‘ mới xuyên mà đã gặp oan gia
của thân thể này rồi’ Linh Chi nghĩ thầm không khỏi thở dài. “ hai muội
muội rảnh rỗi” vẫn là điệu bộ ung dung thưởng thức trà và đem theo tiếng nói du dương mà phát ra
Nhìn vị đại tỷ coi như là xinh đẹp trong mắt mọi người ung dung tự tại luôn được phụ thân yêu quí hết mực, còn vì
nàng mà bẩm lên hoàng thượng ‘vì hài nữ còn nhỏ tuổi ham chơi không hiểu sự đời làm mất mặt hoàng gia’ nên xin hoàng thượng hủy bỏ hôn ước gần
như được ban xuống.
‘Coi như cũng được, không có tỷ ấy ta có thể
giành lấy Thất ca ca” cái vị suy nghĩ hão huyền này là tam tiểu thư một
thân sắc hồng quyến rũ xinh đẹp muốn to chỗ nào thì to muốn nhỏ chỗ nào
thì nhỏ, đúng là cái dòng Lạc gia rất kiều mị, khuê danh là Lạc Thù
Linh, đứng bên cạnh là tứ tiểu thư-Lạc Thục Nhi là 2 chị em cùng phụ mẫu nhưng khác mẫu thân với Linh Chi
Vẫn giữ trên môi nụ cười tuyệt sắc Thù Linh lanh miệng nói “ Tỷ tỷ, 2 tỷ muội chúng em nào có rảnh
rỗi, vì tỷ tỷ chúng muội mang ít điểm tâm mới làm sang đây cùng bồi
chuyện giải sầu với tỷ, may mắn gặp được tỷ bên hồ gió mát thế này, thật hợp phong cảnh”
“ Linh tỷ, lại đây ngồi cùng tỷ tỷ đi, lâu rồi chúng ta không chơi đùa, trò chuyện với nhau rồi” vẫn là Thục Nhi hoạt bát,
thông minh dẫn lối cho tỷ tỷ nhà mình và Linh Chi
‘ nói ra thì 2 tỷ
muội nhà này cũng chả phải oan gia gì với thân thể này lắm, chỉ là tam
muội hay đố kị với mình một chút, thôi thì mình cũng nên hoạt bát với
bọn họ vậy’ suy nghĩ hồi lâu Linh Chi vẫn là quyết định quay về thành
con người giống với bản thể trước đây cho khỏi ai nghi ngờ.
“ nào
ngồi xuống đây cùng ăn điểm tâm mà bọn muội đem tới đi, một mình ta ngồi đây cũng thấy thật buồn” ( phá nát khung cảnh êm đềm của ta thì có
)Linh Chi mỉm môi nhẹ rồi nói
“ tỷ tỷ, thân thể tỷ thật tốt chưa
vậy, hôm đó nghe tỷ trượt xuống sông làm bọn muội thật hoảng hốt” – “
đúng vậy bọn muội thật lo lắng” cả 2 đồng thanh hòa miệng nói vào làm
lòng Linh Chi dù biết 10 phần cũng chỉ thật được 3 phần, nhưng mà có
lòng nói thì nghe vậy đâu chết chóc.
“ thật là làm bọn muội lo âu
rồi, ta vẫn là hơi ham chơi chạy nhảy lung tung trượt chân té sông hù
dọa phụ mẫu lo lắng” vẫn là nụ cười đoan trang tuyệt sắc đính trên môi
nàng không rời
Mặt Thù Linh không khỏi biến sắc khi nghe câu nói của Linh Chi ‘ vào miệng tỷ ấy thì lại thành tỷ ấy ham chơi, không liên quan gì tới chuyện hôn sự’ còn Thục Nhi vẫn một mặt kệ 2 tỷ tỷ trước
mặt mình nói chuyện gì đó chỉ cắm đầu ngồi ăn ‘ đôi khi thì không có nên xen vào đám gai nhọn này’ đó là suy nghĩ bây giờ của Tứ tiểu thư chúng
ta.
Từ xa một bóng nam đang ngây ngốc nhìn các vị bên đình các
này, trong đình các nhiều hơn một nữ tử xinh đẹp nhưng vị nam nhân này
chỉ duy nhất đặt lên ngũ quan tinh xảo đôi mũi cao cao cong vút, mắt
phượng lấp lánh cuốn hút, đôi chân mày lá liểu, làn da tựa pha sương
lóng lánh ngũ sắc tỏa sáng, đôi môi nho nhỏ căng mọng như quả anh đào
đầu mùa, vẻ đẹp tinh khôi đến sắc sảo làm mê luyến lòng người của Linh
Chi vẫn là làm điên đảo chúng sinh ngoài kia và làm cả vị đang đứng ngây ngốc tại đây nữa, đúng chính là vị Thất hoàng tử bị Linh Chi tỷ tỷ một
mực ruồng bỏ đòi nhảy sông tự vẫn
“ vẫn là nàng ham chơi, hay là có ý đồ khác” tiến lại gàn các nàng một chút, Thất Hoàng tử - Đông Liễu động nhẹ mũi tham lam hít nhẹ mùi hoa sem đặc trưng trên người Linh
Chi, chỉ mình nàng có dù đứng có xa hắn vẫn ngửi thoang thoảng hương
thơm dịu nhẹ đó
“ nô tì bái kiến Vương gia” Nhu nhi hạ mình bái kiến
“ thất ca ca, bái kiến” Thù Linh và Thục Nhi cùng nói
Đông Liễu gật đầu miễn lễ , tiếp tục nhìn bóng dáng xinh đẹp tinh khôi trước mắt mình làm nàng cũng bát chợt nổi da gà đáp lại
“ Thất ca là ta ham chơi, là ta ham chơi hì hì” Linh Chi ngượng ngùng học theo cách nói của bản thể trước kia, nói ra thì đúng thật là do nàng
ham chơi không thích bị ràng buộc và cũng chỉ xem Đông Liễu là ca ca của chính mình
Nghe hai từ Thất ca ngọt nào vẫn là 1 người Thù Linh
không thải mái, còn Thục Nhi vẫn là ngây ngơ cầm điểm tâm đưa vào miệng
ăn tiếp. Còn bàn về tâm tình Đông Liễu thì tốt hơn chút xíu khi nghe
nàng nhảy song vì chuyện hôn sự này.
“ Thất ca ca, tỷ tỷ vẫn là tuổi
còn hơi nhỏ ham chơi trượt chân té sông, chứ không hề có bất kì ý định
từ chối nào đâu ạ” nói xong Thù Linh vẫn không quên giả bộ đưa bàn tay
mảnh khảnh che đôi môi đỏ son của mình lại làm như mình lỡ lời
“ hì
hì” Linh Chi nghe xong vẫn là biết cười và rồi nhìn người trước mặt vẫn
biến sắc ‘ hay lắm, hay cho một Thù Linh lời nói gió reo dễ nghe, nghe
như bênh vực nàng nhưng nghe sâu hơn là đang cố ý tố cáo nàng từ chối
hôn ước đây mà’ gậm gừ trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn là thái độ ung
dung, khoa thai, bình thản
“ Ta có đem vài thang thuốc bổ, vài cây
nhân sâm sang cho nàng tẩm bổ, vẫn là nên tẩm bổ cho nhiều vào” nghe
tiếng cười của nàng là hài lòng rồi. Cũng vẫn là hắn đơn phương nàng,
xin phụ hoàng ban hôn vẫn là nên xem ý nàng trước, xíu nữa là ta hại
nàng rồi.
Thù Linh phuẫn uất không thể ngồi xem nơi này tình chàng ý thiếp được đành cất tiếng “ Thất ca, muội xin về phòng nghỉ ngơi trước
đại tỷ và thất ca vẫn là nên tâm sự đi” kéo tay Thục Nhi cáo từ, Thục
Nhi nói với theo “ thất ca ca, tạm biệt hẹn gặp lại”
Đông Liễu cũng chỉ nhìn theo họ rồi gật đầu, quay sang nhìn nàng
Linh Chi cảm thấy không khí vẫn là có chút không quen, không quen còn hơn là tiếp chuyện với Thù Linh
“ Thất ca, muội cũng xin mạn phép cáo từ về phòng nghỉ ngơi” nhìn thảng
vào ánh mắt Đông Liễu chờ đợi câu trả lời cuối cùng hắn cũng mở giọng “ ừ nàng nên về tịnh dưỡng”
“ Nhu nhi, chúng ta đi” Linh Chi cất bước, Đông Liễu vẫn đứng đó ngây ngốc nhìn đến khi nàng khuất dạng
thuộc hạ của Đông Liễu đi theo nãy giờ, bây giờ mới cất tiếng “ Vương Gia chúng ta là nên....”
“ Về”
“ vâng ạ”