Linh Chi Vương Tử - Thiên Niên Vạn Cửu

Chương 3: Chương 3: Món Đấu Giá Bí Ẩn




Dạo bước rời khỏi đình các, Linh Chi và Nhu nhi đã quay về biệt viện của mình “ oài.... thật mệt mỏi, chỉ là muốn ra ngoài đi dạo, ngồi không hưởng ánh nắng ban mai buổi sáng sớm, mà vừa mới đi ra đã náo nhiệt rồi” mới vào phòng Linh Chi đã nằm ườn ra chiếc giường lảm nhảm gì đó, Nhu nhi chỉ biết lắc đầu nhìn tiểu thư nhà mình nay lại không hề đoan trang trầm ổn như lúc nãy nữa rồi .

Linh Chi sống 18 năm là một mặt lạnh đóng một mặt cười khi giao lưu với giới khảo cổ, tính tình của nàng thay đổi đến chóng mặt là đúng, nhưng nói ra nàng vẫn là giữ trong mình thập phần máu lạnh nhìu hơn bao giờ hết. Nói trắng gọn là đề phòng tỷ ấy thật rất phúc hắc.

Đáng nhẽ ra 18 tuổi nay xuyên qua thân thể 16 tuổi trăng tròn, xương cốt cũng vì bản thể hay thích long nhong mà cũng chắc khỏe hoạt động linh hoạt, là một khuê nữ chỉ có thể ở trong nhà làm nàng một người mới xuyên đến đây cảm thấy khó chịu

Ăn trưa rồi lại ăn chiều, lại nghĩ là phải ở trong nhà ngủ làm nàng chán ngán, trời cũng chập chững tối rồi, nên là ra ngoài thôi.

“ Nhu nhi, chuẩn bị nam trang” Nhu nhi nghe vậy cũng chỉ biết răm rắp làm theo, trước đây tieur thưu cũng hay vận nam trang đi chơi lung tung, đôi khi còn đi vào kĩ viên quậy phá một hồi, nào là thấy nam nhân lăng nhăng đã có lão bà còn hú hí với nữ nhân bên ngoài, không biết là tiểu thư dùng thủ đoạn gì lại lôi được lão bà của nhà ấy đến đạp phá một trận còn tiểu thư thì ngồi xơi bánh uống nước xem kịch hay, thế đấy còn có khi vận nam trang vì quá mức ưu tú làm điên đảo “chúng sinh” nơi hoa lâu làm tiểu thư và Nhu nhi chạy tán loạn. Một hồi kí ức tràn ngập về làm Nhu nhi rùng mình một cái rồi lại canh y cho Linh Chi

“ Nhu nhi à, lấy có bộ nam trang thôi, lâu vậy nhanh nhanh không mấy thì bị nhốt ở nhà đấy” Linh Chi sốt ruột mốn tháy bên ngoài nên thúc giục ( ôi cái tính ham chơi này đâu ra vậy, chị này quá ư thích thay đổi tính cách) -‘ ai nào nhốt dược tiểu thư’ Nhu nhi nghĩ thầm

Hai bóng giáng nam nhân, nhìn ra 1 là thiếu gia 2 là hầu cận, đâu ai xa lạ đó chính là Linh Chi và Nhu nhi cải trang, đào tẩu thành công bằng đường lỗ chó hùi trước bản thể này hay chui trốn thoát khỏi nhà

‘Lướt bộ trên đường phố tấp nập, thật đông đúc, đây chính là gọi đường phố kinh thành cổ đại đó à, oa đúng là cổ kính hấp dẫn thật’ bây giờ là máu khảo cổ lên ngôi, rạo rực trong lòng sãi dài bước chân tiêu sái đến khắp gian hàng trên phố. Nói tuy là 16 tuổi nhưng là một cô gái cao ráo hơn bao người, thân hình mảnh khảnh, mặc nam trang vào đều là toát lên khí phí quý tôn khỏi nói là quá mức ưu tú đi đến đâu cũng có những lão bà liếc trộm, còn có những nữ nhân trong hoa lâu khi đi ngang qua không khỏi kêu gào la hét ( đi đến đâu cũng gây phiền phức)

‘Dừng!! Có người theo dõi’ cảm nhận của nàng không thể sai sót, làm sát thủ thì cảnh giác rất cao, đừng khinh thường nàng mấy hôm nay rảnh rỗi long nhong mà mất đi cảnh giác, lúc nào nàng cũng cảnh giác cao độ, cảm nhận lại 1 lần thì phát hiện ra người ta chỉ là nhìn chằm chằm nàng 1 lúc lâu khi nàng mới vừa đi ra khỏi nhà, không có sát khí nên thôi đi tiếp để xem họ có ý gì

“ Nhu nhi, Tàn hương các dẫn đường” Nhu nhi đi trước dẫn lối, trước kia bản thể này thật ra thì cũng chưa bao giờ đi đến địa điểm bán đấu giá như Tàn hương các, hôm nay có có đấu giá là nàng tình cờ nghe được gia nhân truyền miệng nói nên nàng tò mò ở cổ đại họ đấu giá cái gì.

“ tiểu.... thiếu gia đến rồi ạ” Linh Chi bước vào không khí náo nhiệt còn hơn đường phố ngoài kia, trong Tàn thương các có hẵn 3 lầu.

‘ hẵn là như trong tiểu thuyết rồi, phải có thẻ gì đó mới lên được trên kia’ ôi Linh Chi bị lậm tiểu thuyết xuyên không nhưng hình như nàng đoán đúng 1 phần rồi

“ Nhu nhi em đi hỏi tầng 2 có lên được hay không” nghe là làm Nhu nhi không thắc mắc điều mà tiểu thư sai mình làm

Nhìn xung quanh Tàn thương các, đúng là nơi đấu giá thật nhộn nhịp, mà nhộn nhịp này là nơi nhộn nhịp đầy mùi tiền xung quanh nàng vừa nhìn vào toàn là người quý tộc không cao cũng sang, đôi mắt trong đám đông tỏa ra sắc lạnh không hề hoạt bát như ngày thường, nãy giờ luôn có đôi mắt dõi theo Linh Chi. Cảnh giác đến cao độ cảm nhận sau lưng có người tiếp cận không phải là Nhu nhi mà là người khác, theo bản năng sát thủ nhận biết mùi hương quen biết này không khỏi mỉm cười quay người lại mỉm cười “ thất ca ca dụng tâm gì khi đi theo ta” vâng người theo Linh Chi là Đường Liễu, hắn thấy nàng lại chui từ lỗ chó ra khỏi nhà không khỏi tò mò đi theo, ai ngờ nàng lại mò tới nơi này

“ thiếu gia, tầng 2 lên được ạ, em đã mướn luôn cả 1 gian phòng cho người ạ” vẫn là Nhu nhi chu đáo, Linh Chi nghe xong rồi lại liếc Đường Liễu “ Thế nào thất ca, ca đi với ta luôn không” hiếm khi nàng cởi mở với người khác như vậy, nói chi Đường Liễu này mang lại cho nàng chút an tâm không ái ngại khi bên hắn, bản thể này trước kia thường đi chơi với hắn coi hắn như ca ca ruột của mình, hay đến nhà tặng nàng những đồ tốt, ai ngờ hắn thích nàng, lần đó là cũng nhờ bản thể ham chơi quyết liệt từ chối hôn sự nàng mới vứt xuống gánh nặng suy nghĩ. Chứ không thì mới xuyên đã làm phu nhân nhà người khác rồi .

“ Đệ đã mời thì ta đành đi thôi” Đường Liễu nói cứ như là miễn cưỡng, Linh Chi nghe thì không khỏi giật giật chân lông mày “ Nghe như ai đó đang gần như chê phòng chật”. Lần này đến lượt Liễu vương gia chân chính cau chân mày nhìn nàng ung dung đang đi trên lầu, khi nãy nàng bất chợt quay lại phát hiện hắn đi theo nàng đã làm hắn ngạc nhiên khi nàng phát hiện ra, đến nay nàng chưa bao giờ lộ ra vẻ săc sảo nhạy bén như hôm nay, còn dám móc trả hắn nữa, nàng đến nay mới lộ ra vẻ thú vị.

Các nàng đi đến trên lầu vào gian phòng không có cửa chỉ là một tấm màn che ngoài nhìn vào không được nhưng bên trong nhìn ra lại được, để thuận tiện cho việc nhìn vật đấu giá. Ý vị của các chủ Tàn thương các không nhẹ, nàng nhìn ra cái màng này không đơn thuần như vậy nhưng không biết giải thích không đơn thuần ở chỗ nào.

“ Chi nhi ngồi đi” lần đầu tiên khi xuyên qua đây nàng được nghe Đông Liễu gọi thân mật như vậy, cũng theo bản năng đi dạo đã mệt nên đặt mông ngồi xuống.

Bên ngoài im lặng hẵn, chắc buổi đấu giá bắt đầu. Nàng và Đông Liễu cũng nhàn hạ ngồi phẩm trà, cũng không hấp hối xem ngoài kia có vật gì trân báu như bao người, Đông Liễu ở đây cũng chẳng phải chuyện gì lạ, Thất hoàng tử người được hoàng đế Đông Triều ưu ái nhất, tính ra xâu xa cũng hông xâu lắm nàng là biểu muội của Đông Liễu, mẫu thân nàng vốn là công chúa Đông triều gã cho Phụ thân mình, ở triều đại này không hạn chế phò mã thăng quan tiến chức nên ông vẫn dùng tài năng của mình mà leo lên chức Tể tướng hiện giờ, dưới 1 người trên vạn người. Là thế đó, nhưng biểu ca thích biểu muội là chuyện thường tình trong hoàng cung.

“ bên ngoài vừa im lặng, bây giờ lại là một mảng náo nhiệt rồi, xem ra món đầu tiên đem ra cũng có chút thân thế” Linh Chi cất nhẹ giọng nói khi vừa buông tách trà hoa hồng xuống.

“ hôm nay chỉ đấu giá ba món. Món đầu tiên gọi là vật hiếm thấy cũng đúng là “sâm hạ linh” lâu năm mới tìm được, không chỉ bổ sung sinh khí còn giúp tăng nội lực một cách đáng kể, đấu khí cũng tăng vài phần” vật thượng đẳng đầu tiên được Đông Liễu nói ra đã hết sức kinh ngạc, một món như vậy xuất hiện là đem đến bao nhiêu để ý của người chốn giang hồ, không chỉ thế những nơi có thực lực không kém đào tạo sát thủ hay tự luyện võ cô cho mình cũng chừng dốc hết sức đem tiền đồ mua được vật này. Đấu khí tăng một phần đã là quá đáng kể rồi, đây là tăng vài phần

‘Cho đến bây giờ nàng đến đây đã 4 ngày, việc võ công của nàng chỉ là phần dẻo dai, ám sát cận kề mà thôi, không có đạt trình độ khinh công thượng thừa đến sơ cấp chỉ là vượt qua đôi chút ( có thể nhảy rào) nói chi nội lực là của thân thể này rất kém, cũng không khỏi phải bàn đến việc đấu khí này. Khi xuyên được 2 ngày thật ra nàng có chạy đến thư viện gia tộc mình để coi các loại sách cổ gia phả có đụng đến một quyển võ thuật. Luận về võ thuật, về thuật ám sát nàng tinh thông cấp bậc thượng thừa nhưng ở triều đại này đề cao vẫn là đấu khí, thật hay nàng vốn không hề biết đấu khí là gì, đó chính là vận nội công lên kiếm tạo nên đạo quang kiếm khí mãnh liệt hơn không cần kề cận đối phương cũng làm đối phương không chỉ ngoại thương mà còn nội thương.’ Linh Chi ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn là muốn đạt lấy nhưng lấy cũng lâu lắm mới sử dụng được( sau này nàng mới biết quyết định không tranh giành hôm nay của mình là đúng đắn), lại đem tâm tư hạ xuống suy nghĩ chỉ nên xem thôi

“ vậy món thứ 2 là vật gì Thất ca” Linh Chi vẫn là giữ tâm trạng bình thản nhìn sang Đông Liễu bên cạnh mà hỏi

Đông Liễu nhìn gò má xinh đẹp phảng phất nét mị hoặc không khỏi nhìn sang nơi khác và trả lời “ món thứ 2 là Tương Dương kiếm không biết ra đời khi nào nhưng nó được một đấu khí sư mang cấp bậc Cao thần sử dung, uy lực lớn mạnh, bây giờ đem ra đấu giá có lẽ uy lực cũng chả còn bao nhiêu có thể nói nó chờ chủ nhân. Nếu là một thanh kiếm có uy lực thì Tàn thương các đã giữ chặt lấy không buông rồi” nghe là một thanh kiếm tốt đợi chủ nàng không khỏi tò mò nhìn sang vật thứ 2 đã được bày ra chưa được kéo màn, lại quay sang hỏi Đông Liễu “ vậy còn vật thứ 3 huynh biết rõ không”

Nhìn mặt Đông Liễu nàng đoán ngay là không hề biết, vì trên sàn còn không có bệ đựng thứ 3, nhưng Tàn thương các lại rao tin là có 3 món đồ, ắt hẵn có huyền cơ trong này

Đông Liễu không giấu giếm trả lời “ thật là ta không biết”

“ muội biết” Linh Chi đáp trả như biết câu trả lời của Đông Liễu.quay sang nhìn Đông Liễu rạng rỡ cười một cái, hắn nhìn thấy cũng bàng hoàng “ muội làm ta hơi ngạc nhiên”

Dẹp qua câu nói của Đông Liễu, nàng dồn lực tập trung vào thanh kiếm đã từ khi nào tháo miếng vải che phủ nó đi, một thanh kiếm gọn nhẹ bóng loáng đập vào mắt Linh Chi làm nàng có cảm giác quen thuộc, nàng muốn có nó.

“ bắt đầu đấu giá, khởi điểm 5000 lượng bạc ” người ra giá hô to

Trên đầu Linh Chi xuất hiện mấy vệt hắc tuyến, khởi điểm giá đã cao vậy rồi, nàng là mới xuyên, ăn nhờ ở đậu tiền của phụ mẫu nào có nhiều tiền phòng thâm như thế, mặc dù nhà rất giàu nhưng nàng không muốn lấy số tiền đó. Vẫn là nàng thích lấy tiền người khác hơn, không tiền phụ mẫu thì người thân cũng được vậy, suy nghĩ thấu đáo đảo mắt qua chớp chớp mắt với Đông Liễu. Đông Liễu thấy nhột nhột quay sang ánh mắt đang chớp ấy, lông mày giật giật ‘muội ấy là dùng ánh mắt gì với mình thế này” nghi hoặc nhìn Linh Chi, Linh Chi dùng hành động chớp chớp mắt nhìn xuống thanh kiếm, nhẹ giọng lên tiếng “ thất ca” lại chớp mắt

“ a, thì ra là muốn mua” reo lên làm Linh Chi mở cờ trong bụng

“ thất ca à, nói ra thì nhà huynh cũng không gọi là nghèo, giúp đỡ biểu muội đi nha” quay sang túm lấy tay áo hắn giật giật, may ra nàng chợt nhớ bản thể này trước kia vẫn luôn vòi vĩnh hắn mua đồ cho mình, cho dù mình có tiền, nay lại áp dụng thử nào ( ối tỷ ấy thật nham hiểm, nói rõ ràng là keo kiệt)

“ ôi chao, lại tiêu tiền vào bãi rác rồi” Vụng trộm cười nhìn Linh Vhi trước mắt, rồi lại càng cười to hơn.

Bắt đầu bản tính trẻ con,ở hiện đại trước giờ nàng chưa từng có anh trai,nàng thấy hạnh phúc khi có ba mẹ anh trai khi cuyên về đây, nên không khỏi bắt chước những cử chỉ nũng nịu của nữ tữ để được cảm nhận ấm áp của tình anh em

Bắt đầu làm hành động hờn dỗi, lắng nghe bên ngoài đã lên tới 5 vạn lượng bạc rồi, càng thêm xụ mặt

“ 1000 lượng hoàng kim” giọng Đông Liễu vang lên khiến đám người bu mua, cả giới quý tộc cũng hốt hoảng không thôi, là hoàng kim đó, aiza nên thôi nếu kiếm không nhận chủ thì cũng như cây sắt, mọi người nhận thức được buông bỏ nên

“ 1000 lượng hoàn kim 1 lần”

“ lần 2”

“ lần 3”

“Thanh kiếm này thuộc về vị khách nhân phòng số 3 tầng 2” mọi người nghe cũng có chút tiếc nuối mà thở dài, dù gì cũng là thanh kiếm của Cao thần từng sử dụng, sao khi định thần lại mọi người ai oán nhìn nhau

“ ai da ca ca ra tay hào phóng” nàng vẫn chưa hết bàng hoàng đâu, từ 5 vạn lượng bạc lên 1000 lượng hoàng kim rồi

“ ai da không có chi muội muội à” Đông Liễu cất tiếng cười rạng rỡ theo Linh Chi, một người khen một người thưởng thức, thật bó tay mà

‘Đúng là chỉ thích sài tiền người khác, Linh Chi phúc hắc’ suy nghĩ trong đầu Đông Liễu nhen nhóm ra nhưng lại là mở miệng kêu hạ nhân bên cạnh mình đi thanh toán chi phí “ Lưu Bổ, đi làm thủ tục nhận đồ đấu giá”

“ vâng thưa vương gia” Lưu Bổ cung kính chắp tay lùi bước đi xuống lầu hoàn tất thủ tục

Vẫn là ai oán nhìn ai đó đang sài tiền của mình cười đến hạnh phúc “ ca ca, đừng đăm chiêu nhìn nhan sắc mỹ miều của muội nữa, muội biết muội rất đẹp, cười cũng rất đẹp” dừng lại một chút quay sang Đông Liễu mở nụ cười tự đắc, rồi thoáng xẹt qua trong đầu một tia thắc mắc “ ca ca, món thứ ba vẫn chưa xuất hiện có phải Tàn thương các không đấu giá nữa”

Đông liễu chỉ biết lắc đầu, một bên Nhu nhi vẫn đứng đó châm trà cho tiểu thư nhà mình và vị Vương Gia trước mặt. Bỗng chốc căn phòng lại trở nên im lặng

Đâu đó trên tầng hai một lão già mỉm cười toại nguyện đặt bàn tọa xuống ghế tựa trầm hương của mình, chính là vị các chủ nơi này ( oa gặp boss)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.