Linh Chu​

Chương 1788: Chương 1788: Công bố thiên hạ.




Ba đại thánh thái cổ ra từ nhân tộc?

- Thời kỳ thái cổ nhân tộc từng hưng thịnh hơn rồng, phượng. Vượt qua bất cứ chủng tộc nào trên đại lục?

- Không thể nào! Tuyệt đối không xảy ra được!

Tu sĩ nhân loại xôn xao. Không ai tin đó là sự thật, không phải bọn họ không muốn thấy nhân tộc cường đại mà vì lời Phong Phi Vân nói khác biệt quá lớn với hiện thực, không ai dám tin.

Tu sĩ yêu tộc cười khinh thường, trong mắt tràn đầy mỉa mai.

Nhiều chủng tộc nói mình từng cường đại thế này thế nọ, mỗi chủng tộc đều có hành động khoe khoang đó. Tu vi đến trình độ như bọn họ đã thấy quen mắt.

Hiên Viên Nhất Nhất rất rung động, tiên tâm khó bình tĩnh.

Hiên Viên Nhất Nhất hỏi:

- Ngươi có chứng cớ gì chứng minh trước thái cổ nhân loại là đứng đầu vạn vật?

Phong Phi Vân khom người, cúi đầu với lão nhân bên cạnh mình, mắt quét bốn phương.

Phong Phi Vân nói:

- Thánh linh tuyệt đối không nói dối, các ngươi dám không tin lời của thánh linh?

Đế Trủng đứng im không nhúc nhích như hòn đá, mắt âm u nhìn đất đai mênh mông.

Thủy Nguyệt Thiên Cảnh yên lặng lại, các tu sĩ nhân loại nín thở. Những thủ lĩnh yêu tộc cũng dao động.

Nếu lời này thốt từ miệng thánh linh thì khác hẳn. Lời này truyền ra hôm nay e rằng này mai sẽ chấn động tất cả chủng tộc trên đại lục, nhân tộc sôi trào.

Lời tiểu bối như Phong Phi Vân nói ngay cả tu sĩ nhân loại cũng thấy là nói ngông. Tu sĩ yêu tộc cho rằng Phong Phi Vân lấy le, không ai để bụng.

Nếu thánh linh nhân loại nói thì nhân tộc tin tưởng vững chắc, những tu sĩ yêu tộc cũng sẽ chú trọng hơn.

Bởi vì thánh linh không nói dối

Mọi người nhìn Đế Trủng chằm chằm. Tu sĩ nhân loại tha thiết, kích động, mong chờ. Tu sĩ yêu tộc lạnh lùng, nghi ngờ.

Giọng Đế Trủng khàn khàn nhưng mang theo sức xuyên thấu không thể ngăn cản truyền vào tai mỗi tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

- Lời Phong Phi Vân nói chữ nào cũng thật. Trước thái cổ nhân tộc là đứng đầu vạn vật, trải rộng khắp thiên địa. Tất cả yêu tộc cộng lại mới đối kháng nổi nhân tộc.

- Tiếc rằng cuối thời kỳ thái cổ xảy ra đại kiếp nạn kinh thiên, Cửu Châu sụp đổ, chỉ còn Tây Ngưu Hạ Châu.

Đế Trủng như thánh giả di thế độc lập đang ngâm tụng chân lý đại đạo. Thanh âm thánh tường, tràn ngập thần vận thiên địa đại đạo. Lại như một vị thần sư đang niệm chân quyển thần linh.

- Trận chiến cuối thời kỳ thái cổ cường giả nhân loại chết hết, cuối cùng đánh lui kẻ thù mạnh mẽ, giữ lại mảnh đất sinh tồn một châu cho sinh linh. Sau trận chiến, nhân tộc bởi vì cường giả chết hết mà tụt dốc, vào thời viễn cổ chỉ có thể phụ thuộc vào các đại yêu tộc để sống, huy hoàng ngày xưa . . . Không còn tồn tại.

Đế Trủng dứt lời, thiên địa đìu hiu chỉ còn tiếng gió thổi.

Người nói chuyện là Đế Thánh bội, vì Đế Trủng đã chết.

Phong Phi Vân khiến Đế Trủng nói ra lịch sử chân thật là có mục đích riêng. Sự thật thái cổ bị người vặn vẹo, là ai đứng sau màn?

Muốn tìm ra kẻ đứng sau màn chỉ dựa vào Phong Phi Vân thì không đợc. Có thể tưởng tượng khi Đế Trủng nói ra lịch sử thật, kẻ đứng sau màn sẽ tự tìm bọn họ. Mục đích của Phong Phi Vân là dụ mấy khối u kia ra.

Đế Trủng dứt lời gây ra chấn động lớn. Các tu sĩ nhân loại nỗi lòng kích động, nhiều người quỳ xuống đất dập đầu, mắt ướt lệ hét to:

- Cầu thánh linh cho biết là ai che giấu sự thật?

Một thánh hiền giả nhân tộc tạo buồn ngửa đầu gào thét:

- Tổ tiên nhân tộc dùng máu bảo vệ quê hương cuối cùng cho chúng ta, nhưng sau thời kỳ thái cổ nhân tộc bị yêu tộc khi dễ, thật là buồn cười, thật là buồn cười!

- Ai còn dám nói nhân tộc là chủng tộc thấp hèn thì ta sẽ đánh kẻ đó, dù chết cũng chiến tới cùng!

Một lão nhân tóc bạc phơ quỳ dưới đất, người run rẩy, mắt thê lương hỏi:

- Thi cốt tổ tiên chôn nơi đâu? Lão hủ muốn đi bái tế. Ta muốn dùng thời gian cuối cùng cuộc đời bái tế tổ tiên, tảo mộ, dập đầu . . .

- Đây là sự thật sao? Là kẻ nào mất trí phát cuồng che giấu sự thật? Phượng tộc, thái cổ thánh yêu tộc, là bọn họ, chắc chắn là bọn họ. Nếu không bọn họ đã chẳng chèn ép nhân tộc từ viễn cổ. Bọn họ đang sợ, sợ hãi nhân tộc lại vùng lên.

Không khí cuồng nhiệt, điên cuồng, xao động thái cổ thánh yêu tộc trong tu sĩ nhân loại.

Phong Phi Vân luôn quan sát biểu tình của đám thủ lĩnh yêu tộc, nhưng tu vi của bọn họ cao, trải đời nhiều, che giấu rất kỹ, không thể nhìn ra sơ hở.

Phong Phi Vân không để Đế Trủng nói ra đại kiếp nạn cuối thời kỳ thái cổ cụ thể là gì, không lộ ra diệt thế giả vực ngoại chút nào.

Có hai nguyên nhân. Phong Phi Vân chỉ nghe Phượng Phó nhắc mấy câu về đại kiếp nạn cuối thời kỳ thái cổ. Phượng Phó chỉ còn lại một ý chí, chưa chắc nói chính xác. Phượng Phó không nói nhiều thứ cho Phong Phi Vân, ít nhất Phượng Phó không nói nhân tộc mạnh mẽ, nàng chỉ bảo thái cổ thần phượng cường đại.

Sự thật này rất quan trọng, Phượng Phó không nói đầy đủ cho Phong Phi Vân nên hắn không tùy tiện khai ra hết. Phong Phi Vân mà nói lệch sự thật một chút rất có thể dẫn mọi người đi theo con đường sai lầm.

Phong Phi Vân phải điều tra kỹ sự thật về thái cổ hơn, rồi quyết định thời gian thích hợp, tìm một người thích hợp công bố ra.

Thứ hai, vạn tộc không hòa thuận, diệt thế giả vực ngoại còn trà trộn vào đó. Một khi Phong Phi Vân khiến Đế Trủng lộ tín hiệu quỷ tháp có lẽ nhân tộc sẽ tin nhưng chưa chắc các luân hồi tật tốc yêu tộc tin. Ngược lại bị diệt thế giả vực ngoại bài bố, lập mưu, xúi giục đem đến tai nạn cho nhân tộc.

Đây là lý do tại sao Phong Phi Vân không dám dễ dàng lộ thông tin.

Trước khi có chứng cứ vững chắc nhất nếu Phong Phi Vân nói ra thông tin về diệt thế giả vực ngoại chẳng những vạn tộc không tụ tập lại, còn mang đến tai họa ngập đầu cho mình.

Giờ Đế Trủng nói trước thái cổ nhân tộc là đứng đầu vạn vật, nói cuối thái cổ xảy ra đại kiếp nạn.

Mấy tin tức mơ hồ sẽ khiến những người cầm quyền yêu tộc suy nghĩ sâu sa, bọn họ sẽ chủ động điều tra kỹ đoạn lịch sử bị lãng quên vào cuối thời kỳ thái cổ. Không chừng chính yêu tộc là người tìm ra sự thật trước tiên.

Dù sao là người cầm quyền yêu tộc tất nhiên có hiểu biết về thế giới này, trước thái cổ, cuối thái cổ chắc chắn để lại chút dấu vết. Bọn họ sẽ suy nghĩ, nếu ra kết quả thì không cần Phong Phi Vân đi tìm bọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ chủ động tìm hắn.

Đây là chừng mực làm việc, khi vượt mức dù ngươi làm toàn chuyện đúng nhưng sẽ biến thành sai lầm.

Bây giờ Phong Phi Vân như đi xiếc dây, một mặt hắn muốn dụ diệt thế giả vực ngoại đến, nói sự thật cho các bá chủ vạn tộc. Mặt khác Phong Phi Vân phải ước chừng độ, nếu hắn nói chuyện vượt qua mức độ tiếp thu các bá chủ yêu tộc thì chờ đón hắn là con đường chết.

Lời Đế Trủng nói sau khi truyền ra sẽ chôn hạt giống trong lòng người cầm quyền các yêu tộc, cần chút mưa để hạt giống bén rễ nẩy mầm, thâm căn cố đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.