Linh Chu​

Chương 1789: Chương 1789: Thánh thần trở về. (1)




Long Kiệt từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh bây giờ hừ lạnh một tiếng:

- Nói nhảm nhí. Đứng đầu vạn tộc là long tộc, nhân tộc nhỏ yếu hèn mọn, dù là thời kỳ thái cổ cũng chỉ là con kiến. Trên đời có một số người tự cho rằng thành thánh linh thì thứ mình nói là chân lý.

- Hôm nay để ta cho các ngươi biết thánh linh nhân tộc không chịu nổi một kích. Sau khi ta dánh bại thánh linh nhân tộc, các ngươi sẽ phát hiện hắn chỉ là một con người, lời hắn nói không thể tin, hắn cũng chỉ là con kiến!

Long Kiệt nâng luyện tiên thạch, tay kia nâng một đoàn thánh hỏa, khí thế trên người càng lúc càng sắc bén, khí thánh linh lấp đầy thiên địa.

Giọng nữ thần thánh trong trẻo vang lên trên bầu trời:

- Long Kiệt, nếu ngươi muốn chiến thì ta sẽ chơi với ngươi!

Bầu trời rắc hoa bạc, không khí sinh thánh quang, đất tỏa tường thụy.

Từng ánh sáng thần hà trắng ngà sinh ra tịnh hóa yêu khí trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, phát ra thánh quang đậm đặc mà tinh thuần.

Sát khí, lệ khí, huyết khí trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh lúc này Đột nhiên biến mất. Một số người sắp chết bỗng lành vết thương nhờ thần hà, tiếp tục đứng dậy.

Thần hao từ trên trời giáng xuống, thanh âm như tiếng trời vang vọng không dứt.

Linh tuyền vốn bị nhuộm đỏ như máu nhạt dần, lại thành nước suối trong vắt ngọt lành.

Đất khét lại nhú mầm, rất nhanh biến thành chim hót véo von, thánh thổ.

Bốn người thủ hộ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh bay tới trước.

Một thanh chiến kiếm to lớn cổ sơ bay qua. Kiếm dài ba ngàn tám trăm thước, rộng bốn trăm năm mươi bốn thước. Thanh kiếm như ngọn núi đen, một nam nhân vạm vỡ uy nghiêm đứng trên thân kiếm, đó là Đại Càn Khôn Kiếm Đế.

Một hướng khác phật quang vạn trượng, phạn âm vang bốn phương, các đóa sen vàng nở rộ trong không trung. Một lão phật mặc áo cà sa vàng từ chân trời bước chậm đến.

Đại Phổ Độ Phật.

- Ta đã về!

Đại Hỗn Loạn Quân Vương xé mở giam cầm hư không, một tòa pháp tướng cao hơn năm trước thước dựng ở chân trời, kèm theo khí hỗn loạn. Gió lốc bay quanh Đại Hỗn Loạn Quân Vương, không thấy rõ hình dạng.

Đại Sinh Mệnh Nữ Vương thánh khiết vô song, cao quý trang nhã, áo xanh lất phất, tay cầm thần thụ bảy sắc vung hướng mặt đất. Chiến tranh làm mảnh đất tiêu điều nhanh chóng phục hồi sức sống.

Bốn người thủ hộ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh quay về.

Quá kích động lòng người. Bốn người thủ hộ chưa chết, thế thì Thủy Nguyệt thánh thần chắc chắn còn sống. Nhiều tu sĩ nhân loại kích động bật khóc.

Hai tay Phong Phi Vân siết chặt, nhìn chằm chằm vạch trắng mỏng manh trên bầu trời. Khi vạch trắng đến gần Thủy Nguyệt Thiên Cảnh mới biết đó không thấy vạch trắng mà là thiên hà.

Thiên hà bay đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Một nữ nhân áo trắng đứng trên thiên hà. Tóc dài đen nhánh, sóng mắt dịu dàng, tựa như vị tiên từ chín tầng trời giáng xuống.

Nàng có vẻ đẹp mà nữ nhân trần thế không có, không thuộc về nhân gian, chỉ có thể là tiên trên trời.

Nữ nhân đứng trên thiên hạ toát ra khuynh thành thánh thần không thể miêu tả. Vô hà vô cấu, tuyệt đại phong hoa, không có bất cứ từ ngữ trau chuốt nào hình dung được nàng.

Nàng chính là Thủy Nguyệt Đình. Chủ nhân của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, danh diệu thánh thần.

Thánh giả vô hà, thần giả vô địch.

Nàng đại biểu cho hai chữ này.

Các tu sĩ lại quỳ xuống, quỳ càng thành kính hơn.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm nữ nhân như thần thánh cao cao tại thượng đứng trên thiên hà, người căng cứng, nắm tay siết chặt, nghiến răng ken két.

Phong Phi Vân thầm nghĩ:

- Quả nhiên nàng không hết, vẫn còn sống. Ta biết ngay nàng sẽ không chết dễ như vậy!

Phong Phi Vân không chỉ một lần tưởng tượng cảnh gặp lại Thủy Nguyệt Đình, suy nghĩ sau khi gặp mặt hắn sẽ nói câu đầu tiên như thế nào? Phong Phi Vân luôn tự hỏi có khi nào hắn sẽ vội vã xông lên hỏi Thủy Nguyệt Đình lý do không?

Hắn có lẽ sẽ rút chiến kiếm chỉ vào cổ Thủy Nguyệt Đình, nói với nàng:

- Ta lại trở về, hôm nay là ngày chết của ngươi!

Nhưng khi Phong Phi Vân thấy Thủy Nguyệt Đình, nhìn nàng cao cao tại thượng, siêu thoát mọi thứ trên đời, không thèm nhìn thẳng vào hắn.

Thủy Nguyệt Đình quay về khiến các tu sĩ yêu tộc khủng hoảng, nôn nóng bất an. Nếu Long Kiệt không đứng đó chưa biết chừng tu sĩ yêu tộc đã teo tin.

Long Kiệt nhíu mày hỏi:

- Sao có thể như vậy? Ngươi không chết trong thiên hà?

Rõ ràng có ba thánh linh đi chém Thủy Nguyệt Đình, là ván cờ chết chắc, tại sao nàng lành lặn còn sống?

Nhiều tu sĩ nhân loại rất hưng phấn. Hai thánh linh nhân tộc cùng xuất hiện tại đây, ai dám tuyên bố diệt nhân tộc?

Xuất hiện một thánh linh đủ chống đỡ một chủng tộc, bảo vệ nhân tộc trường tồn mấy vạn năm bình an. Xuất hiện hai thánh linh là vững như Tahí sơn, có thể nói là thịnh thế.

Tu sĩ nhân loại thở phào nhẹ nhõm, tay siết chặt chiến đao hơn. Nếu hai thánh linh nhân tộc giáng lâm, vậy phải cho yêu tộc một bài học nhớ đời.

Thủy Nguyệt Đình đứng trên bầu trời, đứng trên thiên hà, như đóa sen tiên màu trắng. Mắt Thủy Nguyệt Đình bao la mông lung, không chút cảm xúc.

Thủy Nguyệt Đình nhìn Long Kiệt ở phía xa, nói:

- Thiên hà ngay dưới chân ta, nó làm sao chôn được ta?

Đồn rằng trên bầu trời Tây Ngưu Hạ Châu lơ lửng bảy thiên hà, do tinh khí trên trời tụ tập lại nối liền Tây Ngưu Hạ Châu và trời sao mênh mông.

nhiều tu sĩ trùng kích cảnh giới thánh linh sẽ chọn đi thiên hà ngộ đạo, độ kiếp trong thiên hà có xác suất thành công cao hơn một chút.

Trong thiên hà mênh mông có ngôi sao chìm nỏi, có thiên cung lơ lửng do cổ nhân xây dựng. Có thần điện yêu tộc, mộ chôn thú hoàng. Giữa Tây Ngưu Hạ Châu và trời sao, trên chí nthiên hà tồn tại nhiều di tích cổ xưa. Hầu như mỗi thánh linh thành thánh sẽ đi thiên hà một lần.

Giờ Thủy Nguyệt Đình mang một thiên hà quay về, như tiên giáng trần, khí thế làm người ta sợ hãi.

Long Kiệt nói:

- Dưới chân ngươi chỉ có một khúc thiên hà, ai có thể thu được toàn bộ thiên hà?

Hai thánh linh khí thế đấu nhau, các tu sĩ thụt lùi. Khác với vừa rồi Long Kiệt và Đế Trủng giằng co, giờ hai khí thế thánh linh đè ép hiền giả Vũ Hóa cảnh ngộp thở.

Thủy Nguyệt thánh thần nói:

- Long Kiệt, ngươi là thánh tổ của bát tí long tộc, điều các tu sĩ yêu tộc đồ sát Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đã qua tổ long vương đồng ý chưa?

Long Kiệt trả lời:

- Tổ long vương không cần xen vào chuyện trừ khử sinh vật ti tiện nhân tộc, hơn nữa bản thánh làm việc vâng theo sứ mệnh thiên đạo, không cần trưng cầu ý kiến của người khác.

Thủy Nguyệt thánh thần hỏi:

- Vậy bây giờ ngươi còn cảm thấy diệt được Thủy Nguyệt Thiên Cảnh không?

Long Kiệt đáp:

- Vận số của ngươi đã hết, hôm nay Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ thành đất hoang. Thiên hà không chôn ngươi được thì để ta!

Cơ thể Long Kiệt tự bay lên như cột sáng bắn lên thiên hà, đứng đối diện Thủy Nguyệt thánh thần. Cách xa vạn dặm nhưng với hai người thì gần trong gang tấc.

Long Kiệt đứng thẳng, lòng bàn tay nâng luyện tiên thạch như nâng tiên đăng, ánh lửa cháy sáng. Từ dưới đất nhìn lên như một ngôi sao.

Hiên Viên Nhất Nhất muốn đưa Thiên Nhai Thước cho Thủy Nguyệt thánh thần, nhưng Thủy Nguyệt Đình đứng trên thiên hà nhẹ lắc đầu. Tay ngọc vạch hư không, thiên hà chảy dưới chân Thủy Nguyệt thánh thần tự động ngưng tụ thành thanh kiếm màu trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.