Mao Ô Quy nhảy vào dòng suối nhỏ làm bọt nước bắn tung tóe, nó ngâm mình bên trong, nói:
- Lão phu chạy sắp gãy chân, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút.
Tất Ninh Soái mệt đừ, cũng nhảy vào con suối. Tất Ninh Soái bắt cá trong dòng suối, bảo muốn nướng cá đãi mọi người.
Chỉ có hai tên vô tâm vô phế này là có tâm tình chơi. Đám đệ tử Kỷ gia buồn tê tái, tòa Kỷ thành to lớn, trăm vạn tộc nhân bây giờ chỉ còn mười mấy người sống sót. Mấy đệ tử Kỷ gia khác chắc đã chết thảm.
Phong Phi Vân thì rầu vì dương thần thái cực quái trong cưu cửu quái bào. Thứ này mang theo lực lượng chí dương và chí âm, chỉ có cưu cửu quái bào ngăn cách hơi thở được. Nhưng luôn chứa dương thần thái cực quái trong cưu cửu quái bào không phải là cách hay.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Nếu có thể tế luyện thành hai loại linh bảo thì hay.
Bất đắc dĩ tu vi không đủ, Phong Phi Vân có dốc hết sức chỉ trấn áp được dương thần thái cực quái.
Đột nhiên Mao Ô Quy ở trong dòng suối hét to:
- Má ơi, có người nhìn lén lão phu tắm rửa!
Mao Ô Quy sợ hết hồn, vội bơi trong nước, mặc vào mai rùa, căng thẳng nhìn nam nhân áo tim đứng bên bờ suối. Mao Ô Quy co người lại như tiểu cô nương bị người ta dòm lén, suýt khóc lóc.
Ai khùng đi nhìn lén con rùa tắm rửa?
Mọi người bị kinh động, căng thẳng nhìn sang, dù gì bọn họ đang chạy trốn đột nhiên xuất hiện người xa lạ khiến cả đám sợ teo tim. Bọn họ sợ là cường giả hai giới Âm Dương truy sát.
Một nam nhân áo tím đứng bên bờ suối, trên tóc có sợibạc, áo tím dính nhiều vết máu. Mỗi giọt máu chứa lực lượng vô cùng khổng lồ, mỗi giọt máu có thể giết cự phách.
Nam nhân áo tím đưa lưng hướng mọi người, cảm giác âm trầm hấp hối.
Đao trong tay nam nhân áo tím gãy một khúc nhưng phát ra khí thế siêu khủng bố, như thần dẫn có thể đồ thần.
Là Kỷ Hạo Thiên!
Phong Phi Vân nhận ra nam nhân áo tím là người đánh bại Thiên Thần, Dị Hình Vương, đệ nhất tôn giả Dương giới. Đây là tồn tại cực kỳ khủng khiếp, mạnh còn hơn mẫu của âm giới, vua Dương giới.
Bởi vì người mẫu của âm giới, vua Dương giới không giết được nhưng Kỷ Hạo Thiên rất có thể giết chết, còn là trong trạng thái cơ thể bị thương ngầm. Nếu Kỷ Hạo Thiên khỏe mạnh thì gã mạnh đến mức nào nữa?
Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô lau nước mắt, nhìn bóng lưng nam nhân áo tím, nỗi lòng vô cùng phức tạp. Tràn ngập căm hận nhưng cũng có tình cảm khác, dù gì nam nhân áo tím là phụ thân của tỷ muội Quý gia, lúc bọn họ còn nhỏ từng cho các nàng tình thân ấm áp nhất.
Kỷ Hạo Thiên cảm nhận tình cảm của tỷ muội Quý gia, thật lâu sau thở dài thườn thượt.
Giọng Kỷ Hạo Thiên già nua hỏi:
- Mấy năm nay . . . Mấy năm nay các ngươi có khỏe không?
- Không tốt, không tốt chút nào! Kỷ Hạo Thiên, tại sao ngươi không dám quay lại nhìn chúng ta? Là không còn mạt mũi nào thấy chúng ta sao? Hay vì ngươi lười nhìn?
Nam nhân áo tím vẫn đưa lưng:
- Là . . . Tiểu Nô đúng không? Ngươi nên gọi ta là phụ thân . . .
Quý Tiểu Nô vặc lại:
- Ngươi xứng sao?
Cơ thể to lớn vì ba chữ 'ngươi xứng sao?' mà khẽ run, nam nhân áo tim im lặng.
Thật lâu sau, nam nhân áo tim lên tiếng:
- Ngươi nói đúng, ta không xứng.
Phong Phi Vân cảm giác tình huống của Kỷ Hạo Thiên khá tệ, hắn không cảm nhận sự sống trên người gã, hơi thở chết chóc lan tràn.
Nói thật thì công án một ngàn năm trăm năm trước Phong Phi Vân không cho rằng Kỷ Hạo Thiên sai, tội lỗi không nên do gã gánh. Tỷ muội Quý gia cũng hiểu đạo lý này, nhưng bọn họ không thể quên hình ảnh phụ thân tự tay giết chết mẫu thân. Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô càng hận mấy năm nay Kỷ Hạo Thiên bỏ mặc các nàng.
Kỷ Hạo Thiên thản nhiên, chậm rãi nói:
- Ta sắp chết!
- Chết thì tốt, sớm nên . . . A? Ngươi nói gì?
Quý Tiểu Nô nghiến răng ken két:
- Ngươi có được dương thần thánh đài của mẫu thân làm sao chết dễ vậy được? Ngươi lừa ai?
Phong Phi Vân rủa thầm trong bụng, sao có nhiều dương thần thánh đài quá vậy? Từ khi nào dương thần thánh đài thành rau cải trắng? Mẫu thân của tỷ muội Quý gia cũng có dương thần thánh đài? Hèn gì tu vi của Kỷ Hạo Thiên cường đại như thế. Tiếc thật, nếu cho ta dương thần thánh đài thì tuyệt vời.
Kỷ Hạo Thiên im lặng rất lâu không trả lời Quý Tiểu Nô, một lúc sau mở miệng nói:
- Ngươi tên Phong Phi Vân đúng không?
Phong Phi Vân sửng sốt thầm nghĩ:
- Liên quan gì ta? Điểm danh ta làm chi?
- Không lẽ định cướp Kim Tàm Kinh?
Phong Phi Vân thận trọng nói:
- Ta là bằng hữu tốt của hai vị cô nương Tâm Nô, Tiểu Nô. Có thể nói là hoạn nạn có nhau.
Kỷ Hạo Thiên nói:
- Ta muốn một mình nói chuyện với ngươi.
Phong Phi Vân híp mắt, cuối cùng gật đầu.
Kỷ Hạo Thiên, Phong Phi Vân rất ăn ý leo lên đỉnh ngọn núi. Kỷ Hạo Thiên đứng bên vách đá cheo leo, chắp hai tay sau lưng, người phát ra khí thế khiếp người. Núi cao dưới chân như là hạt cát đối với Kỷ Hạo Thiên.
Người này sắp chết thật sao?
Người sắp chết mà có khí thế mạnh như vậy?
Kỷ Hạo Thiên nói:
- Sau lưng hai giới Âm Dương có nhân vật cực kỳ đáng sợ, chíh vì nhân vật này tồn tại nên Bạch Bì Quỷ Vương mới dám trở mặt với mẫu của âm giới, đệ nhất tôn giả Dương giới mới dám mang đi một nửa cường giả Dương giới đến Thần Tấn vương triều.
Phong Phi Vân hỏi:
- Là vuốt quỷ kia sao? Nó có lai lịch gì mà buộc mẫu của âm giới rời khỏi Dương giới, khiến vua Dương giới phải e ngại?
Kỷ Hạo Thiên trả lời:
- Chắc là một vị chủ thượng trong Vô Cực quỷ lâm.
Một vị chủ thượng trong Vô Cực quỷ lâm.
Phong Phi Vân có nghe Trí Tàng đại sư nhắc đến tồn tại này, nhân vật khá lợi hại, ngang hàng với Đại Phạm Thiên của Đại Long Tự.
Kỷ Hạo Thiên nhìn đao gãy trong tay, thân đao còn dính từng lũ quỷ khí như con rắn nhỏ quấn quanh, âm hồn không tán, khí lạnh thấu xương.
Kỷ Hạo Thiên nói:
- Tuy ta chưa gặp hai cung chủ Thần Linh cung bao giờ nhưng ta đại khái cảm nhận được hơi thở của bọn họ. Vô Cực chủ thượng không sánh bằng hai cung chủ Thần Linh cung thì cũng sắp với tới.
Phong Phi Vân không lên tiếng, yên lặng nghe.
Kỷ Hạo Thiên nói tiếp:
- Nó chỉ ra một phân thân vuốt quỷ đã cắt nát thần đao của ta, nếu trên người ta không bị thương ngầm có lẽ có thể đấu một trận với chân thân.
Giọng Kỷ Hạo Thiên chứa sự kiêu ngạo, và cô đơn, chiến khí phập phồng đôi khi vọt lên cao có khi tụt dốc. Cơ thể Kỷ Hạo Thiên đúng là không ổn.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vô Cực chủ thượng ra tay là vì Linh Bảo Thiên?
Kỷ Hạo Thiên gật đầu, nói:
- Mộ Phủ Tầm Bảo Lục có sức áp chế mạnh nhất đối với Dương giới tam dị, Âm giới tam tà, và cả ích lợi vô tận, quan trọng không thua gì tu sĩ nhân loại say mê Đạo điển, Kim Tàm Kinh, thậm chí càng mãnh liệt hơn. Mộ Phủ Tầm Bảo Lục vốn nằm trong tay Kỷ gia.