Lần đầu tiên Phong Phi Vân gặp Đông Phương Kính Nguyệt thì đã ngộ nhận
nàng là Thủy Nguyệt Đình, nhưng mà khi đó chẳng qua chỉ vì khí chất hai
người quá giống nhau, nhưng mà ai có thể ngờ rằng, dung mạo dưới chiếc
khăn che mặt lại giống hệt như Thủy Nguyệt Đình như thế này.
Quả thực là cùng một người!
Trong lòng Phong Phi Vân đối với Thủy Nguyệt Đình chính là hận, hận tột đỉnh, lúc này đã hoàn toàn bạo phát ra, vẻ mặt trở nên dữ tợn, hét lớn:
- Thủy Nguyệt Đình, lòng dạ ngươi thật là độc ác, lúc đó ngươi không để cho ta chết hẳn thì ngày hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!
Phong Phi Vân lảo đảo nghiêng ngã nhào tới, cỡi trên người Đông Phương Kính
Nguyệt, một quyền chợt đánh vào ngực nàng, bởi vì vừa rồi Phong Phi Vân
mới bị quyền kình phản phệ đã bị thương cho nên sức mạnh của một quyền
này cũng không mạnh cho lắm.
Một quyền đánh vào ngực nàng, căn
bản lại không đánh xuyên thủng người nàng mà ngược lại lại bị hai ngọn
núi cao ngất trước người nàng làm tan mất phân nửa sức mạnh.
Cũng không ai ngờ rằng, một quyền này của Phong Phi Vân vậy mà làm cho phân
nửa độc thi trong người Đông Phương Kính Nguyệt bị đẩy ra ngoài.
"Phốc!"
Đôi môi anh đào của Đông Phương Kính Nguyệt phun ra một ngụm máu độc đen kịt, tất cả đều phun thẳng vào mặt Phong Phi Vân.
Khuôn mặt Phong Phi Vân vốn rất dữ tợn bây giờ lại càng trở nên đáng sợ hơn.
- Cô lại dám phun vào mặt ta, cô dám phun vào mặt ta ...
Phong Phi Vân lại muốn dùng một quyền lấy mạng của nàng.
- Aizzzz ....
Đông Phương Kính Nguyệt từ từ tỉnh lại, đôi mỹ ngâu từ từ mở ra, thân thể
nàng vẫn có vẻ hết sức suy yếu nhưng lại có thể cảm giác được sự đau
nhức nơi ngực truyền tới, lại nhìn thấy Phong Phi Vân đang cỡi trên
chiếc eo thon của nàng, trong lòng tức khắc nghĩ tới điều gì đó.
Nghĩ đến những chuyện có thể phát sinh, Đông Phương Kính Nguyệt tức giận đến thiếu chút nữa lại phun ra máu. Đồ vô sĩ Phong Phi Vân kia vậy mà lại
hèn hạ như vậy, thừa dịp nàng bị thương ngất xỉu mà lại ...
Đông
Phương Kính Nguyệt cảm thấy lòng ngực đau đớn dữ dội, quả thật là giống
như bị Phong Phi Vân ngắt nhéo vậy, hơn nữa lại còn dùng lực rất lớn mà
bóp, tên khốn này lại có thể hạ lưu như thế!
Đông Phương Kính
Nguyệt lại nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra với bản thân, trong nháy
mắt, ở mắt rơi xuống một giọt lệ, hung hăng nhìn chằm chằm Phong Phi
Vân:
- Phong ... Phong ... Phi Vân, ta ... cho tới bây giờ ta ... chưa từng thấy qua ... một người hạ lưu, vô sĩ như ngươi vậy ...
"Phì!"
Đông Phương Kính Nguyệt lại phun một bãi nước bọt vào mặt Phong Phi Vân, lúc này lòng của nàng đã rối bời, lại có một sự kích động muốn tự sát.
- Cô lại phun vào mặt ta, cô lại phun vào mặt ta ... Thủy Nguyệt Đình,
nếu bàn về hạ lưu vô sĩ thì ta không bằng một phần vạn của cô, hôm nay
tôi sẽ bắt cô trả hết nợ cho ta.
Hai mắt Phong Phi Vân trở nên đỏ ngầu, bàn tay biến thành móng nhọn muốn bóp chết nàng.
Điều này cũng không thể trách Phong Phi Vân tại sao lại trở nên điên cuồng
như vậy, đơn giản vì hắn thật sự hận Thủy Nguyệt Đình quá sâu đậm, trong thiên hạ cũng chỉ có Thủy Nguyệt Đình mới có thể làm cho lòng hắn trở
nên rối bời như vậy.
- Phong Phi Vân, ngươi không biết xấu hổ lại còn oán trách ra, ngươi căn bản không phải là một người nam nhân!
Đông Phương Kính Nguyệt tức giận trong lòng cũng không kém hơn Phong Phi
Vân, thân thể thuần khiết thiêng liêng lại bị Phong Phi Vân chà đạp,
nàng còn không chưởi má nó thì cũng đủ thấy nàng đã rèn luyện bản thân
nhiều đến thế nào.
- Không xứng làm nam nhân, không xứng làm nam
nhân, cô nói ta không xứng làm nam nhân, ha ha ha! Nhưng mà ta đã làm
nam nhân rồi, đây là sự thật không thế chối cãi được, cũng không thể nào thay đổi được ... Ha ha ha.
Phong Phi Vân ngửa đầu cười to, cười đến mức hết sức thoải mái.
Người mà hắn nói đến dĩ nhiên chính là Thủy Nguyệt Đình chứ không phải là Đông Phương Kính Nguyệt!
Nhưng mà sau khi Đông Phương Kính Nguyệt nghe như vậy thì sắc mặt càng trở
nên tái xanh, ngực phập phồng, một búng máu lại phun vào mặt Phong Phi
Vân:
- Ngươi ... ngươi, vậy mà ngươi lại ... vậy mà ngươi ...
Nàng vốn cho rằng chẳng qua Phong Phi Vân chỉ nhéo ngực nàng, lại không ngờ
Phong Phi Vân lại cầm thú như vậy, phá hủy thân thể thuần khiết của
nàng, cầm thú quá mà ...
Đầu óc nàng trống rỗng, liền hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Phong Phi Vân cười xong, từ từ trở nên bình tĩnh lại, nhìn thấy
mình đang cỡi trên người Đông Phương Kính Nguyệt, lại nhìn thấy chỗ ngực của nàng bị một quyền của mình đánh cho máu ứ đọng.
- Đông
Phương ... Kính Nguyệt, xong rồi, xong rồi, lại nhận lầm người! Đánh nữ
nhân thì không phải là tác phong của Phong Phi Vân ta!
Mặc dù đối với Đông Phương Kính Nguyệt hắn vẫn hận thấu xương nhưng mà có thể một
quyền trực tiếp đánh chết nàng chứ không thể nào giày vò nàng như vậy,
đó cũng không phải tác phong của hắn.
Đánh nữ nhân và giết nữ nhân là hai khái niệm khác nhau!
- Hèn chi nàng nói ta không xứng đáng làm nam nhân, đang lúc tâm tình
buồn bực lại đánh vào ngực của nàng, được rồi, mặc dù là Phong Phi Vân
ta không phải là chính nhân quân tử những cũng là một người quang minh
chính đại, hôm nay cứu cô một mạng coi như là bù đắp cho một quyền vừa
rồi vì đánh Thủy Nguyệt Đình là trút lên người cô.
Hiển nhiên Phong Phi Vân không biết một khi cứu mạng này thì tương lai sau này tai họa trút lên đầu hắn còn nhiều hơn!