Hình như 3 vị cổ thi tăng nhân kia rất sợ hồ nước huyết sắc này cho nên
căn bản không dám dính phải huyết thủy trong hồ, vì vậy chỉ có thể đứng
trên bờ gào thét, trong miệng không ngừng phun ra thi vụ hắc sắc.
Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt nhanh chóng bơi lội trong hồ, y phục trên người đã sớm bị huyết thủy nhuộm đỏ, tóc trên đầu cũng dính đầy
bột máu, ngay cả da cũng dính một lớp bùn máu.
Sau khi leo lên bờ thì hai người đều ngồi thở dốc trên mặt đất, cả người đều ướt nhẹp,
trên người không có lấy một chút sức lực, cũng may là 3 vị cổ thi tăng
nhân kia còn chưa đuổi đến, nếu không thì bọn họ cũng chỉ có thể chờ
chết.
- Tiểu cô nương Đông Phương Kính Nguyệt này, rốt cuộc thì
cô đã đắc tội thế nào với 3 vị cổ thi tăng nhân kia vậy, tại sao bọn họ
lúc nào cũng đuổi theo cô không buông ta vậy?
Phong Phi Vân thở không ra hơi, hỏi.
Phong Phi Vân nằm trên mặt đất đợi cũng đã lâu, cũng không nghe nàng nói câu nào, chẳng lẽ nàng đã chết rồi hay sao?
Hai tay Phong Phi Vân chật vật lắm mới đỡ cơ thể ngồi dậy được, quay đầu
qua nhìn thì chỉ thấy Đông Phương Kính Nguyệt đã nằm ở phía sau lưng
hắn, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích, giống như đã chết rồi
vậy.
Bởi vì ngâm trong huyết thủy quá lâu nên quần áo trên người
nàng dán chặt vào người làm cho những đường cong trên cơ thể mềm mại kia hiện ra hết sức tinh tế, chiếc áo lụa mỏng màu trắng cũng đã bị huyết
thủy thấm ướt, hai ngọn núi đầy đặn đĩnh lập, rất tròn trịa mà lại ướt
át, chiếc eo thon nhỏ nhắn yêu kiều không có một chút thịt dư, còn có
đôi chân ngọc thon dài mảnh khảnh ...
Phong Phi Vân nhanh chóng quay mặt đi, sợ nếu như nhìn tiếp thì sẽ làm ra những chuyện không thể khống chế được.
Đây cũng là chuyện không có cách nào làm khác được, giống như vị nữ tử Đông Phương Kính Nguyệt này đây, bất cứ người nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ bị kích động không khỏi muốn ôm nàng trong lòng, huống chi lúc này nàng lại nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, giống như là đang cố ý chờ
đợi Phong Phi Vân động thủ với nàng vậy.
- Thảo nào ta tuột thắt
lưng của nàng ra mà nàng cũng không có phát điên lên, thì ra là độc thi
trong người nàng đã lan ra đến đan điền thần cơ rồi!
Bởi vì thắt
lưng của Đông Phương Kính Nguyệt bị Phong Phi Vân kéo rơi ra nên chiếc
áo khoác màu trắng cũng đã tuột ra làm cho da thịt bị lộ ra bên ngoài,
trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy được chiếc yếm màu tím nhạt, dường như
còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng mê người.
Đây tuyệt đối là một nữ nhân làm người khác say mê đắm đuối, có thể kiến cho bất kỳ một
người nam nhân nào trong thiên hạ vì nàng mà không biết đường về nhà.
Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào chỗ cổ và ngực nàng, trong mắt có vẻ rất giằng co.
Lúc này Phong Phi Vân đang lo lắng một vấn đề, hiển nhiên không phải là
nhào tới rồi mạnh mẽ hôn nàng, cướp đoạt nàng rồi, mà chính là cứu nàng
hay là giết nàng.
Chỗ cổ và ngực của Đông Phương Kính Nguyệt đều
có vết thương do cổ thi gây ra, đã bị độc thi xâm lấn, vết thương đen
kịt, nếu như thi triển Phượng hoàng thiên nhãn thì có thể thấy được một
màn khói đen nhàn nhạt đang tỏa ra từ vết thương, chúng đang từ từ ăn
mòn da thịt của nàng.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu như lúc này
Phong Phi Vân xuất thủ thì có thể dễ dàng giết chết nàng, sau đó ném xác nàng vào trong hồ máu, một chiêu là hủy thi diệt thể, từ nay về sau sẽ
không bao giờ sợ bị nàng truy sát nữa, hơn nữa càng không sợ sự uy hiếp
của gia tộc Ngân Câu.
Ngay cả món linh khí "Hạo thiên linh kính" cũng có thể đoạt lấy!
Nếu như làm như vậy, nhất định là một vốn bốn lời.
- Đông Phương Kính Nguyệt cô đừng trách ta quá ác, chỉ trách vận khí cô
quá kém mà gặp phải Phong Phi Vân ta, hôm nay chính là ngày "hương tiêu
ngọc tổn”.
Vô độc bất trượng phu!
Phong Phi Vân biết rõ nếu như hắn không giết nàng, chờ sau khi nàng bình phục thì nàng nhất định sẽ bầm thây hắn ra vạn đoạn.
Xuất thủ lúc này chính là thời cơ tốt nhất, sau khi giết người thì hủy thi
diệt tích, ai biết là do Phong Phi Vân hắn ra tay giết nàng chứ?
Phong Phi Vân niết chưởng thành quyền, muốn dùng một quyền đánh nát đầu của
nàng, quyền phong cương mãnh, còn cách nàng khoảng 3 trượng mà đã làm
cho toái thạch xung quanh người nàng chấn đắc chuyển động.
"Vèo!"
Quyền phong làm cho cái khăn che mặt của nàng bị thổi bay đi, lộ ra tiên nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Hàng lông mày thon dài cứ như lá liễu, lông mi uống cong còn dính huyết châu óng ánh, đặc biệt là đôi môi hoàn mỹ tới cực điểm kia, cứ như hai cánh
hoa hồng nhỏ bé mong manh.
Dung mạo xinh đẹp sau chiếc khăn che
mặt kia quả thực làm cho người ra như muốn nghẹt thở, bất luận dùng ngôn ngữ nào để hình dung cũng sẽ không thể diễn tả hết được, hình dung
tuyệt đối hết sức tuyệt mỹ.
Khi thấy khuôn mặt này, cả người
Phong Phi Vân run lên, người hắn cứ như bị lôi điện bổ trúng một cái
vậy, hắn vốn muốn dùng một quyền đánh chết nàng thì lúc này hắn lại mạnh mẽ thu hồi lại.
"Phốc!"
Quyền kình phản phệ làm cho hắn phun ra một ngụm máu tươi!
- Thủy Nguyệt Đình ... không, nàng là Đông Phương Kính Nguyệt, không ...
nàng là Thủy Nguyệt Đình, nhất định là Thủy Nguyệt Đình ...
Lúc
này Phong Phi Vân cảm thấy lòng hắn đau như cắt, một chân quỳ trên đất,
tay ôm chặt lòng ngực, đã lâu lắm rồi mà hắn vẫn không có cách nào từ
dưới đất đứng lên.