Cơ thể Đỗ Thủ Cao rơi vào thân cây rồi rớt xuống, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, bị thương nặng hơn.
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, một đạo chưởng ấn mới vừa rồi quả thực
quá cường đại, tuy là chưởng này đánh thắng là do bất ngờ mới đánh lui
được hắn nhưng mà cũng cho thấy đạo chưởng ấn này rất mạnh mẽ.
Thực lực Phong Phi Vân tuyệt đối không đạt được trình độ mạnh như vậy!
- Đây là ... uy lực của linh khí, trong tháp miếu có cao nhân khác!
Đỗ Thủ Cao chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Nghị lực của hắn thật kinh ngạc, tuy là đã bị thụ thương nhiều lần, sống
chết trong gang tấc nhưng hắn lại lấy đao chống đỡ cơ thể đứng lên,
giống như một người nam nhân mãi mãi không bao giờ ngã xuống.
- Khó trách tên tiểu tử Phong Phi Vân không ra đây, thì ra là bên trong có cao nhân trấn thủ.
Tên yêu nam cũng trở nên thận trọng.
Hai người bọn họ cũng không biết Phong Phi Vân có mang theo bên mình một
món linh khí, dù sao uy lực của linh khí cũng thực sự quá lớn, số lượng
thật ra lại quá ít, một người con cháu Phong gia đời thứ năm thì tuyệt
đối không thể có được.
Cho dù là Đỗ Thủ Cao cường giả như vậy,
hơn nữa với thân phận tân tú đệ nhất ở Thái Thượng đoạt mệnh cung cũng
mới có thể cầm được một món linh khí hỏng.
Đao trong tay hắn tuy
là một món cấp bậc linh khí nhưng đã có chỗ tổn hại, uy lực tuy là so
với chuẩn linh khí đều phải mạnh mẽ hơn nhưng lại thua kém linh khí chân chính.
Phong Phi Vân không có khả năng giữ linh khí, như vậy thì giữ linh khí lại là một người khác, người này rất có thể chính là chủ
nhân của tháp miếu.
Phong Phi Vân lấy được sự che chở của chủ
nhân tháp miếu, làm cho Đỗ Thủ Cao và yêu nam càng thêm kiêng kị, không
dám manh động nữa.
Giá trị của một món linh khí thực sự quá lớn,
đủ làm cho một gia tộc cũng trở mặt chém giết nhau, không phải vạn bất
đắc dĩ thì hiển nhiên Phong Phi Vân sẽ không phải lấy miểu quỷ ban chỉ
ra dùng.
Lúc này hắn trốn ở trong tháp miếu, Đỗ Thủ Cao và yêu
nam đều không thấy rõ bên trong rốt cuộc là có cái gì, dùng được linh
khí làm cho hai người bọn họ khiếp sợ, dĩ nhiên là quá tốt rồi.
"Chỉ cần bọn họ "sợ ném chuột vỡ đồ" thì ta liền có cơ hội sống sót!"
Trong lòng Phong Phi Vân có mưu tính, chợt quỳ mọp trên mặt đất, hướng về
phía nửa con gà quay trên cái bàn gần cửa sổ mà dập đầu, hét lớn:
- Đa tạ tiền bối xuất thủ trượng nghĩa, vãn bối vô cùng cảm kích, sao?
Tiền bối người nói thiên tư ta sáng suốt nên muốn thu ta làm đồ đệ? Vậy
thì làm sao mà không ngượng chứ? Cái gì chứ? Tiền bối người chính là đạo nhân sát sinh đại danh lẫy lừng ba trăm năm trước, vãn bối đã sớm nghe
qua đại danh của người, nghe nói người đã từng danh chấn một thời, chiến uy hiển hách, ngay cả một vị cung chủ của Thái thượng đoạt mệnh cung
cũng bị đóng đinh ở trên núi Mạn Bắc.
Phong Phi Vân nói chuyện rất nhiệt tình logic, thanh âm khi thì mang theo sự cảm thán, lúc lại tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ.
Đáng lẽ Đỗ Thủ Cao còn muốn đi vào lần nữa để thăm dò thử xem thật hư thế
nào, dù sao mới vừa rồi cũng là do hắn sơ suất mới thua ở dưới đạo
chưởng ấn kia, nhưng mà nghe được Phong Phi Vân kêu cha gọi mẹ một hồi
thì liền làm cho tên sát thủ này hơi bị ngừng chân, không dám tùy tiện
bước về trước một bước.
Ngược lại thì đôi mắt đan phượng của tên yêu nam kia lại mang theo vài phần mỉa mai, thì thầm:
- Đạo nhân sát sinh, ngươi lại có thể nghĩ ra được. Trong tháp miếu thì
một vị đạo nhân làm sao có thể ở chứ, Phong Phi Vân ngươi khoác lác quá
rồi!
Hình như hắn đối với Phong Phi Vân hiểu biết rất rõ, cũng
không tin trong tháp miếu thật sự có cao nhân tuyệt thế, đi từ từ lại
gần tháp miếu, bước chân nhẹ nhàng không có một chút tiếng động.
"Nguy rồi! Tên yêu nam này hình như hiểu rất rõ về ta, nhìn thấy được mánh khóe rồi!
Trong lòng Phong Phi Vân nảy sinh cảm giác bất an, chợt ánh mắt hướng về cánh cửa màu xám xanh ở sau lưng. Cánh cửa này lại khắc đầy phù văn, xung
quanh có vô số mạng nhện, rất dễ nhận thấy là đã lâu rồi không có ai đi
qua cánh cửa đó.
Nhưng mà lúc trước Phong Phi Vân lại tận mắt thấy một cái tăng bào đi vào trong!
Phía sau cánh cửa kia rốt cuộc là nơi nào?
"Sột soạt!"
Tiếng bước chân nhẹ nhàng ở bên ngoài đang chậm rãi đến gần, yêu nam hình như đã đứng ở bên ngoài cửa sổ gỗ.
Phong Phi Vân không do dự nữa, nhảy thẳng tới, đưa tay ra đè cánh cửa đá, hai tay nhấn xuống, chợt, cánh cửa bị đẩy ra.
"Ùng ùng!"
Lần này tiếng động mở cửa có vẻ hết sức lớn, cửa đá mạ sát với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.
Bên trong cửa đá đen như mực, một luồng hàn khí đập vào mặt.
Những phù văn kia đều nhanh chóng chuyển động theo, phát sinh ra ánh sáng
nhàn nhạt, sau đó ánh sáng lại dần dần biến mất, chìm vào trong bức
tường.
Phong Phi Vân không do dự, bước thẳng vào trong, nhưng mà
mới vừa bước vào thì hắn đã hối hận, lúc hắn muốn quay trở lại thì đã
muộn, cửa đá đã ầm ầm đóng lại.
Một tòa trận pháp hình cung khắc ở trên thạch môn, giống như là dùng đao thương in vào trên, khó mà đem mở thạch môn ra được.
Trước mắt thì đen như mực, đưa tay ra không thấy được ngón nào, không thấy
bất cứ thứ gì, cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào, Phong Phi Vân
chỉ có thể sờ bức tường mà đi về phía trước.
Đi lần này là đi suốt một canh giờ!
Phải biết rằng tháp miếu cũng không lớn, muốn đi một vòng quanh gian phòng
thì nhiều nhất chỉ mất ba phút, nhưng mà Phong Phi Vân lại đi dọc theo
bức tường suốt một canh giờ cũng không có mò tới được thạch môn, thậm
chí đi tới nỗi trong lòng sinh ra một chút ớn lạnh, thật giống như đang
từng bước đi vào vực sâu dưới lòng đất vậy.
Trước mắt vẫn là một màu đen kịt vĩnh hằng, tựa như không nhìn thấy được ánh sáng nữa vậy!
Tuy Phong Phi Vân có lá gan khá lớn nhưng lúc này cũng không dám tiếp tục
đi về phía trước, hắn xoay người lại, vẫn sờ vách tường mà hướng quay
trở về, chỉ cần có thể trở lại chỗ thạch môn, như vậy thì coi như nhờ
vào uy lực linh khí, hắn sẽ đánh cho thạch môn kia mở ra.
Tình huống bây giờ thật sự làm cho trong lòng người ta phải hoảng sợ!
Trong lòng không khỏi nhớ lại cái tăng bào nhuốm máu kia, hồi tưởng lại thì
dường như càng sinh ra mấy phần quỷ dị, thật giống như lúc này nó đang
đứng ở sau lưng hắn vậy, còn có cả cánh tay bạch cốt kia hình như cũng
đã mò tới sau lưng hắn.
Nghĩ đến đây Phong Phi Vân không nén nổi
mà bước đi nhanh hơn. Nhưng mà lúc này đây, trái tim Phong Phi Vân càng
thêm nguội lạnh bởi vì hắn đã dọc theo đường cũ hướng quay trở về nhưng
đã đi khoảng hai canh giờ mà cũng không cách nào sờ đến được thạch môn
kia.
Càng ngày càng kỳ lạ, càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy bất an!
Rốt cuộc đây là cái chỗ quỷ quái gì chứ