Vậy mà mò thấy một cái tay!
Phong Phi Vân sờ qua tay của người
khác thật sự cũng không ít, nhưng phần lớn đều là tay của nữ nhân xinh
đẹp thanh xuân, cái này vẫn là lần đầu tiên sờ tới cái tay lạnh lẽo khô
quắt như thế.
"Má ơi! Cái quái quỷ gì vậy?"
Phong Phi Vân đột nhiên lùi về phái sau, cơ thể nhìn thẳng vào trên tường, chẳng lẽ là gặp phải quỷ?
Loại chuyện gặp quỷ hiển nhiên không hù được Phong Phi Vân, dù sao thì hắn
cũng là người từng chết một lần rồi, nhưng mà vật quỷ này xuất hiện thực sự rất là kỳ quái, quả thực là so với quỷ còn phải dọa người hơn.
Đây là một cái tăng y màu xanh xám tro, vải vóc đã trở nên trắng bệch, bạch tuyến thêu ở chỗ trước ngực cũng phải chế tạo từ mấy ngàn năm trước,
đan xen thành một cây hoa bỉ ngạn, một nhóm chữ nhỏ cổ xưa xinh đẹp thêu ở bên cạnh hoa bỉ ngạn.
"Hoa bỉ ngạn, một ngàn năm mới nở, một
ngàn năm mới tàn, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau. Tình duyên không vì
nhân quả, nhân duyên đã định trước sinh tử!"
Đây là một hàng chữ
nhỏ được thêu ở trên tăng y, kiểu chữ ôn nhu ẩn chứa đạo kính, tuy là đã qua mấy ngàn năm nhưng trên hàng chữ nhỏ kia vẫn mang theo sự bi thương và thê uyển, vẫn phô diện nhi lai như cũ.
Chẳng qua chỉ nhìn qua một cái cũng đủ để làm cho người ta cảm thấy muốn rơi lệ!
Cái tăng y này lại trôi lơ lửng ở trước mặt Phong Phi Vân, thật giống như
một vị cổ tăng đang đứng ở trước mặt hắn, nhưng trên thực tế thì cái này chẳng qua chỉ là một cái tăng y, tăng y này như được một khí chống đỡ
thiên cổ bất diệt, có thể trôi lơ lửng trong không khí.
Thật
giống như có một thân thể trong suốt của vị tăng nhân nào đó đang mặc y
phục tăng y đứng ở trước mặt Phong Phi Vân, mặt mỉm cười theo dõi hắn.
Trên tăng y có dính một chút vết máu, tuy là đã mấy ngàn năm trôi qua nhưng vết máu vẫn tiên diễm chẳng khác nào hồng mai.
"Hoa bỉ ngạn! Hoa bỉ ngạn! Lá sinh hoa chưa nở, hoa nở lá lại rơi. Gần nhau trong gang tấc, suốt đời không gặp nhau!"
Phong Phi Vân dường như có thể cảm nhận được ý cảnh thê lương từ trong tăng y truyền ra, không kiềm chế được mà đọc ngạn ngữ về hoa bỉ ngạn, trong
lòng có một chút bi thương dâng lên mà không nói ra được, hình như đã bị Phật cảm hóa.
"Chủ nhân của cái tăng y này nhất định là một người có cố sự!"
Trong lòng Phong Phi Vân bớt đi sợ hãi mấy phần mà sinh ra vài phần hiếu kỳ.
Cái tăng bào này cũng đã gần như muốn mục nát, bên trong trống rỗng, chủ
nhân đã chết không rõ năm tháng, chỉ có bộ y quan này là bất diệt.
Không, còn có một cánh tay phải bạch cốt u mịch nữa!
Trong ống tay áo bên phải có một cánh tay đưa ra, đang nắm thật chặc, huyết
dịch trên đó cũng đã sớm mất đi, ngay cả xương khớp cũng đã bị đục ruỗng hàng trăm hàng ngàn lỗ nhỏ, tựa như vừa đụng nhẹ cũng sẽ hóa thành tro
cốt.
Trong thời gian mấy ngàn năm đủ để cho huyết dịch và xương
khớp trong người đều bị hủ thực thành tro bụi, nhưng mà cái cánh tay này lại không có bị ma diệt, điều này làm cho người ta không khỏi tò mò về
nguyên nhân trong đó.
“Trong tay của hắn hình như đang nắm thứ gì đó?”
Trong cánh tay bạch cốt u mịch kia, năm ngón tay nắm thật chặt, hình như nắm
chắc một món gì đó, dù cho mà đã trải qua mấy ngàn năm nhưng vẫn không
nỡ buông tay.
Suy cho cùng thì là vật gì mà có thể để cho một người chết phải lưu luyến đến như vậy?
Sự hiếu kỳ của Phong Phi Vân gần đây rất nặng, gặp cái tăng y này cũng
không có thù địch gì thì đánh bạo, muốn mở banh cái tay bạch cốt kia ra
xem thử rốt cuộc trong tay của hắn là đang nắm cái quái gì?
Tu vi của Phong Phi Vân đã đạt đến tiên căn sơ kỳ, lực cánh tay cũng hết sức
mạnh, coi như là một khối thiết đĩnh cũng có thể vặn mở ra được, nhưng
mà bất luận hắn dùng bao nhiêu sức lực cũng không cách nào mở ra được dù chỉ là một khớp xương của cánh tay bạch cốt kia.
- Nhất niệm sinh, vạn thủy thiên sơn; nhất niệm diệt, thương hải tang điền!
(Vừa niệm sinh, khó khăn gian khổ; vừa niệm diệt, thế sự xoay vần)
Có âm thanh tang thương ở đằng xa vang lên, có vẻ tràn đầy lưu luyến với
trần gian nhưng lại mang một sự bất đắc dĩ mãnh liệt làm cho người nghe
cũng phải trở nên thần thương.
Hình như có người đang đứng dựa vào lan can ngắm trăng, nhớ lại hồi ức!
Thật lâu sau đó lại là một tiếng thở dài.
Hai ống quần tăng y kia bị gió tà thổi lất phất, bước chân nhẹ nhàng xoay đi, lại đi trở về cánh cửa màu xám xanh kia.
Cánh cửa lại nhẹ nhàng đóng lại, vẫn không có một chút tiếng động nào.
Phong Phi Vân ngây ngẩn cả người, xoa xoa hai mắt của mình, dù sao cũng cảm
thấy mọi chuyện mới phát sinh vừa rồi đều như mộng, thực sự là rất không chân thật.
"Tăng y mấy ngàn năm lại có thể tự đi lại. Bởi vậy có thể thấy được chủ nhân của nó trước đây cường đại bực nào, một người
cường đại như vậy thì có quá khứ như thế nào đây?"
"Tháp miếu, tăng y nhuốm máu, hoa bỉ ngạn, tay bạch cốt ..."
Phong Phi Vân dù sao vẫn cảm giác mình xông vào một nơi không nên xông vào,
hơn nữa trong lúc vô tình còn làm cho một thứ bị kinh động, thật giống
như làm cho một người chết đang ngủ say mấy ngàn năm bị đánh thức vậy.
- Phong Phi Vân, ngươi suy tính như thế nào?
Thanh âm của tên yêu nam kia lại từ bên ngoài truyền vào, thanh âm có chút
nũng nịu, Phong Phi Vân nghe được sự nén giận trong đó.
- Việc này không có cân nhắc, có bản lĩnh thì tự mình vào đây mà lấy, bổn đại gia ở chỗ này chờ cái người đây!
Phong Phi Vân hiển nhiên sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường của bọn họ, dù cho là đem thẻ tre giao ra thì bọn họ cũng nhất định sẽ giết người diệt khẩu.
Đúng rồi, cái thẻ tre này rốt cuộc là vật gì?
Từ
khi trộm được thẻ tre này cho tới giờ Phong Phi Vân cũng chưa có nhìn kỹ lắm, nhưng mà nếu có thể làm cho Đỗ Thủ Cao cùng với tên yêu nam kia
đều coi trọng như thế thì trên cái thẻ tre này e rằng có cất giấu đại bí mật.
Ngay lúc Phong Phi Vân dự định kiểm tra bí ẩn trên thẻ tre thì ở ngoài tháp miếu có một luồng gió lạnh rít tới.
- Vậy ta sẽ tới lấy!
Cuối cùng Đỗ Thủ Cao cũng không nhịn được mà xuất thủ, không có cách nào
khác, hắn là người mang trọng thương, căn bản cũng không chống đỡ nổi
với Phong Phi Vân hay tên yêu nam kia, mỗi một phút qua đi thì thực lực
của hắn sẽ càng bị tiêu giảm một phần.
Hắn chỉ có thể mạo hiểm xuất thủ, nếu không thì càng lâu đối với hắn càng bất lợi.
Đao trong tay Đỗ Thủ Cao chính là một món linh khí, tuy là bây giờ hắn
không cách nào kích hoạt được uy lực linh khí nhưng mà với lưỡi đao sắc
bén thì binh khí cấp bậc bảo khí không thể so sánh được.
Đừng nói là một tòa miếu thờ, coi như là một tòa cung điện hắn cũng có thể dùng một đao mà bổ ra.
Phong Phi Vân hiển nhiên không thể nào bó tay chờ chết, cách nhau một cái cửa sổ, một chưởng nghênh đón, miểu quỷ ban chỉ trên lòng bàn tay chuyển
động, một luồng huyền khí màu đen bay ra biến thành một cái chưởng ấn to lớn nhô lên cao vỗ xuống.
"Ầm!"
Tu vi Đỗ Thủ Cao vô cùng
mạnh, đao pháp càng là dày công tôi luyện nhưng lại bị một đạo chưởng ẩn trước mắt này đánh cho quay trở lại, cơ thể dụng vào trên trát long cổ
liễu ở sau lưng.
"Thình thịch!"
Thân cây cổ liễu chấn động, lá liễu rơi xuống đầy trời.