Trong thanh âm của Đỗ Thủ Cao cũng sinh ra sự kinh ngạc.
Người
kia cũng đưa mắt nhìn chòng chọc qua đó, thẻ tre trên bàn không còn đâu
nữa, trên bàn trống không, chỉ còn lại xương của nửa con gà để ở trên.
- Bọ ngựa tóm ve sầu, hoàng tước ở phía sau, một con hoàng tước tốt!
Đỗ Thủ Cao hiển nhiên cũng biết giá trị của thẻ tre, đôi mắt quét khắp
nơi, cuối cùng phát hiện một chút manh mối, xách đao ở trong tay rồi
hướng về nơi xa trong màn đêm mà đuổi theo, chân đạp trên gạch ngói vụn
làm chúng bắn lên cao mấy chục thước.
Cây quạt của người kia vừa
thu lại, trên mặt bao bọc bởi một tầng sương mù dày đặc làm cho người ta cũng không nhìn thấy rõ hắn là nam hay nữ, thậm chí ngay cả tuổi tác
của hắn cũng không nhìn ra, trong miệng của hắn phát ra tiếng "tấm tấc".
- Lại có thể đoạt lấy thẻ tre ở dưới mắt của ta, thủ đoạn của người này không phải là thông minh bình thường.
Nói xong lời này, hắn cũng nhẹ phẩy quần áo, chân đạp trên nóc nhà rồi hướng về phía Đỗ Thủ Cao mà đuổi theo.
Phong Phi Vân chạy rất gấp, bất luận là đường lớn hay là khe rãnh chật hẹp
hắn đều không có chút do dự mà từng bước vượt qua, giống như là gặp cướp chặn đường mà bỏ chạy vậy.
Không có cách nào cả, ở phía sau là
hai vị sát thần đang đuổi theo rất nhanh, nếu như chậm hơn một chút thì
phỏng chừng đều sẽ chết dưới kiếm bọn họ.
Đuổi theo, đuổi theo, lại đuổi theo thì đuổi tới nội thành!
Đỗ Thủ Cao và người thần bí kia càng ngày càng tới gần, bên tai cũng có
thể nghe được tiếng xé gió do bọn họ đang cấp tốc truy đuổi phát ra.
"Vèo!"
Đỗ Thủ Cao vung đao trong tay, một đạo đao khí xuất ra ngang trời như một con hỏa long mảnh khảnh bay tới.
"Phốc!"
Vạt áo của Phong Phi Vân bị cắn nát một góc, nếu không phải hắn nhanh chóng thoát được thì không phải là cắt nắt vạt áo của hắn mà là cổ của hắn.
Lại một luồng hàn khí từ trên đỉnh đầu dâng lên, mang theo sát khí nồng
nặc, trong lòng Phong Phi Vân run rẩy vô cùng, cơ thể bỗng nhiên hướng
về bên cạnh mà nhảy một cái qua bức tường cao, tiến vào trong một tòa
phủ đệ, tránh thoát khỏi một kích tất tử kia.
Vừa rồi mới ra tay
không phải là Đỗ Thủ Cao mà là người con cháu Phong gia thần bí kia, tu
vi người này không hề dưới Đỗ Thủ Cao.
Phong Phi Vân trốn trong
một góc tối om, trên lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi vẩn đục, trong miệng
thở hổn hển, lưng thì dán chặt vào bức tường lạnh như băng, không dám
nhúc nhích.
Trong tòa phủ đệ này có âm thanh múa hát ồn ào truyền ra, cho thấy chủ nhân của nó là người phú quý và xa hoa, nhưng mà lúc
này hắn lại mắt điếc tai ngơ, chẳng qua chỉ là chăm chú nghe ngóng tiếng bước chân ở ngoài phủ đệ đang càng ngày càng gần.
Trên người Đổ Thủ Cao sát khí đặc hữu, càng ngày càng gần, dường như làm cho cả bầu không khí bị ngưng kết đông lạnh lại.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Trong đầu Phong Phi Vân hiện lên hàng vạn hàng ngàn kế sách nhưng tất cả đều
bị hắn bác bỏ từng cái một, đối mặt với loại cao thủ cấp bậc cao như Đỗ
Thủ Cao thì loại kế sách gì cũng có vẻ mong manh dễ vỡ cả.
Hắn
đưa mắt xoay đầu về phía chỗ sâu hút trong tòa phủ đệ này, chỉ thấy dọc
theo đường mòn phía trước có trồng chín cây cổ liễu Khỏa Trát Long cổ
kính kéo dài về phía xa.
Chín cây cổ liễu lại đối ứng với chín
tòa tháp miếu màu xanh làm cho một góc phủ đệ được bao trùm ở bên trong, phảng phất khí sát phạt dày đặc.
Tòa phủ đệ này nằm ở trong nội
thành, trong tình thế cấp bách và để bảo toàn sinh mệnh nên hắn mới phải vào đây, nhưng mà bố cục bên trong lại khác hẳn so với bên ngoài, mang
theo một loại kiến trúc phong cách dị vực. (nước ngoài)
"Toàn phủ đệ này thật là lớn, nhưng tại sao ngay cả một đứa nha hoàn, một tên gia nô cũng không có?"
Phong Phi Vân đưa mắt nhìn lại, trước mắt tuy là đèn đuốc sáng trưng, âm
thanh múa hát không dứt nhưng ngay cả một bóng người cũng không nhìn
thấy, có vẻ quỷ dị vô cùng.
Một trận gió lớn thổi tới, chín cây
cổ liễu khỏa trát long như chín vị cự nhân gánh những cái đỉnh đang bắt
đầu lay động nhẹ nhàng, giữa những lá cây ma sát lẫn nhau phát ra tiếng
"sàn sạt".
"Hô!"
Một đám sương mù màu trắng lớn từ trong
tán lá cổ liễu đang xuất hiện dày đặc, tựa như từng cây mang theo ti
bạch sắc, rất nhanh đã tràn ngập cả thảy phủ đệ.
Sương mù ngăn cản tầm mắt người nhìn, ngoài mười bước khó có thể nhìn thấy được vết chân người.
"Trời cũng giúp ta!"
Phong Phi Vân tuy là không hiểu tại sao trong lá cây của chín cây cổ liễu lại tràn ra sương mù, nhưng không thể không nói đây đối với hắn mà nói
chính là tránh thoát được truy sát của Đổ Thủ Cao và người con cháu
Phong gia thần bí kia, có ưu thế vô cùng.
"Ầm!"
Một đạo
đao khí dáng dấp chừng mấy thước giống như một làn phiến hỏa từ ngoài
bay tới, đem bức tường mới vừa làm chỗ ẩn nấp của Phong Phi Vân bị chém
vỡ, từng cục cự thạch xây nên cũng bị đánh thành bột mịn.
Phong
Phi Vân cũng lợi dụng thời cơ này, cơ thể bay vọt lên trước, bay vào chỗ sâu trong phủ đệ, nhảy tới ngọn của một trong những cây cổ liễu khỏa
trát long cực đại rồi ẩn núp.
"Hưu hưu!"
Vì theo sát Phong Phi Vân nên hai người này cũng bay vút vào đây. Đỗ Thủ Cao tay cầm
trường đao, một bước dài mười trượng xông vào trong phủ đệ, ánh mắt lãnh trầm, sát khí trùng tiêu làm cho sương mù mênh mông mờ mịt kia cũng bị
chấn động thiếu chút nữa phải tản ra vụn vỡ.
Mà gã con cháu Phong gia thần bí kia bây giờ đã lộ ra bóng dáng, cũng mang khăn lông vũ,
thắt lưng quấn đại ngọc, trong tay phe phẩy một cây quạt thanh cốt bạch, tác phong có vẻ nhẹ nhàng.
Trên mặt của hắn mặc dù có một lớp
sương mù dày đặc bao phủ làm cho người ta khó có thể thấy rõ bộ dáng của hắn nhưng Phượng hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vân đã đạt đến sơ kỳ
rồi nên vẫn nhìn thấu được một chút đường nét dung mạo của hắn.
Người này mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh xảo vô cùng, quả thực là đẹp trai
ngời ngời đến mức có chút quá đáng, làm cho người khác phải đố kỵ