Đêm xuống, Tử Tiêu cổ thành đèn đuốc sáng trưng, tiếng động ồn ào không dứt.
Đỗ Thủ Cao cuối cùng cũng không ho ra máu nữa, hình như cũng đã uống đủ
rượu rồi, cầm miếng vải bố trên bàn lên lau chùi vết máu nhuốm trên
thanh thiết kiếm ở trong tay.
Lúc này có người đi vào quán rượu,
đây là một người có vóc dáng thon dài, bởi vì quán rượu che mất đầu của
hắn nên không thấy rõ rốt cuộc là nam hay nữ.
Thậm chí ngay cả
Phong Phi Vân cũng không thấy hắn đã đi vào quán rượu như thế nào, trong lúc Phi Vân lơ đãng thì hắn cũng đã đứng ở trong đó rồi.
Phong
Phi Vân vội vàng phun xương gà đang nhai trong miệng ra, vẻ mặt chăm chú nhìn chòng chọc về hướng quán rượu, muốn thấy rõ dáng vẻ của người đang ngồi đối diện với Đỗ Thủ Cao nhưng mà trong tay người này luôn cầm một
cây quạt che mặt của hắn lại.
"Chỉ có con cháu Phong gia mới mang giày Ô xác, lẽ nào người thuê Đỗ Thủ Cao giết người chính là con cháu Phong gia?"
Tuy là không nhìn thấy mặt của đối phương, hơn nữa hắn còn cố ý mặc trường
bào che giấu dáng người nhưng mà lại lộ ra đôi giày mang trên chân làm
cho Phong Phi Vân nhìn thấy được một chút manh mối.
- Phong Vũ đã chết rồi, đồ đâu?
Người kia nói.
Đỗ Thủ Cao vẫn ngồi ngay thẳng, nhàn nhạt liếc nhìn người đối diện, mang
theo vẻ mặt phức tạp, từ trong lòng ngực sờ soạng rồi từ từ rút ra một
miếng thẻ tre, để lên bàn.
Người kia liền muốn lấy trẻ tre ở trên bàn, nhưng mà kiếm của Đổ Thủ Cao lại đặt ở trên cổ tay của hắn, chỉ
cần hắn dám di chuyển thẻ tre thì thanh kiếm này liền có thể chặt đứt
tay của hắn.
- Đưa tiền thù lao trước, mười vạn lượng vàng ròng!
Thanh âm của Đỗ Thủ Cao lạnh như băng, làm cho rượu trên bàn cũng biến thành băng.
Tay của người kia bỗng nhiên giơ lên trên không trung, phát ra tiếng cười khó đoán:
- Được, ta đây liền cho ngươi!
"Ầm!"
Trên cổ tay của người kia liền sáng lên một mảng bạch quang lớn, huyễn hóa
thành một tầng vảy giáp trụ, chặn lấy thanh kiếm của Đỗ Thủ Cao, mà tay
kia của hắn thì lại ngưng tụ thành Song chỉ kiếm, đâm thẳng vào mi tâm
của Đỗ Thủ Cao.
Đỗ Thủ Cao hiển nhiên cũng không phải kẻ đầu
đường xó chợ, bàn chân chợt đạo một cái lên mặt đất, cả người liền lộn
ngược ra ngoài, mà cùng lúc đó hắn vẫn còn chém được một kiếm vào khoảng không, kéo ra một đạo kiếm lãng.
"Thình thịch!"
Một kiếm
liền làm cho toàn bộ quán rượu bị chém tan nát, kiếm khí đem vại rượu,
bầu rượu, chén rượu đều làm cho bị bể nát, trong lúc nhất thời mùi rượu
liền tràn ngập, hơi rượu bốc lên tinh khiết và thơm tho bao trùm cả nửa
con phố.
Nhưng mà miếng thẻ tre đặt ở trên bàn lại không bị tổn
hao gì, người kia thì vẫn ngồi ở trên băng ghế, cây quạt trong tay thì
luôn phe phẩy, vẫn là không thể nhìn thấy mặt của hắn.
- Động thủ!
Phong Phi Vân cũng là mài quyền soàn soạt, đưa mắt nhìn chăm chú vào trên
miếng thẻ tre kia, hai người cao thủ tột đỉnh này đều ở đây tranh đoạt
thứ này thì nó tuyệt đối không tầm thường, nếu có thể thừa nước đục thả
câu mà đoạt lấy thẻ tre kia, vậy thì tốt quá rồi.
- Đỗ Thủ Cao, ngươi đã bị thương rồi, không thể nào là đối thủ của ta.
Người kia cũng không vội, nhẹ nhàng nói.
Đỗ Thủ Cao một tay cầm kiếm, đứng ở một nơi ngoài mười trượng, xung quanh
người là từng vòng chiến khí, khí thế kinh ngạc tạo thành từng đợt gió
xoáy.
Dáng vẻ này là của một người bị trọng thương ???
- Đời thứ năm Phong gia lại có cao thủ như ngươi vậy, lúc trước ta thật là nhìn không ra.
Đỗ Thủ Cao nói dụ ý thâm sâu, hình như có chỉ tay.
- Thứ ngươi nhìn không ra vẫn còn rất nhiều!
Người kia nói.
- Vì mười vạn lượng vàng ròng ít ỏi này mà đối địch với ta, đây tuyệt đối là cách làm không sáng suốt nhất của ngươi!
Lời của Đỗ Thủ Cao ngày hôm nay đặc biệt nhiều, ít nhất so với thường ngày thì phải là nhiều hơn.
- Mười lượng vàng ròng đối với ta mà nói cũng không coi là nhiều lắm. Giết ngươi, chỉ vì ngươi biết quá nhiều mà thôi.
Ngươi kia nói không rõ ràng.
- Loại chuyện giết người diệt khẩu này ta đã làm nhiều lần, không ngờ hôm nay lại bị giết ngược lại!
Qua mỗi một câu nói của Đỗ Thủ Cao thì khí thế trên người liền cao hơn một
phần, khi hắn nói đến chữ cuối cùng thì khí thế đã đạt đến đỉnh điểm, mà đúng lúc này, thân ảnh của hắn đã biến mất ở chỗ kia.
Không, chẳng qua là tốc độ quá nhanh cho nên mới có cảm giác rằng hắn đã biến mất!
Kiếm quang và nhân ảnh cùng nhau biến thành con thoi di chuyển, muốn một kiếm lấy mạng của đối phương.
Kiếm của Đỗ Thủ Cao cực nhanh, có thể làm cho trưởng lão cấp bậc tiền bối
cũng phải bị đánh chết bởi một kiếm, kiếm của hắn cho tới bây giờ đều là lệ vô hư phát, nhưng mà lúc này hắn lại đâm phải một khoảng không.
Tốc độ của người kia cũng không hề chậm hơn so với hắn!
"Đùng!"
Thân ảnh của người kia chồng chéo lên nhau tạo thành những cái bóng liên
tiếp, một chưởng vỗ vào trên kiếm của Đỗ Thủ Cao, đánh ra một mảng tia
lửa lớn.
Một tiếng âm vang vang lên!
Kiếm trong tay Đỗ Thủ Cao bị đánh nát, sinh ra vết nứt như là mạng nhện vậy.
"Đùng!"
Thiết kiếm vỡ vụn, vụn thiết rớt xuống đầy đất làm lộ ra một mảng quang hoa huyết sắc, có bóng một thanh đao thon dài hiện ra.
Trong thiết kiếm vậy mà cất giấu một cây đao!
"Vèo!"
Đao nhanh hơn, ác hơn, mạnh hơn!
Vung lên nhẹ nhàng, chính là kéo ra một đạo hỏa diễm, đao khí mang theo hỏa diễm.
- Đây là ... Một cây đao cấp bậc linh khí!
Trong thanh âm người kia mang theo vẻ kinh ngạc, dễ nhận thấy một món linh khí vẫn rất có thể làm người khác phải khiếp sợ.
Uy lực của một món linh khí nếu có thể thi triển ra hoàn toàn thì có thể
chống chọi lại mười vạn đạo quân lớn, có thể chiến đấu với tu sĩ vượt
qua cảnh giới.
- Hừ, Đỗ Thủ Cao ngươi đã bị thương rất nặng, căn
bản là không cách nào dẫn động được uy lực linh khí, dù cho nắm một món
linh khí trong tay thì hôm nay ngươi cũng nhất định phải chết.
Người kia rất nhanh liền định tâm lại, nếu như là thời kỳ toàn thình của Đỗ
Thủ Cao cộng thêm một món linh khí, như vậy thì hắn chỉ có thể chạy trối chết mà thôi, nhưng mà bây giờ Đỗ Thủ Cao cũng không biết được lúc nào
sẽ ngã xuống, hắn chẳng mảy may sợ hãi.
- Vậy thì ngươi đã sai lầm rồi ... Hả? Thẻ tre đâu rồi?