Nàng tiếp tục nói.
- Cứ quyết định như vậy đi, tám ngày sau, nhất định máu nhuộm cả thành Linh Châu.
Đàm phán làm ăn ổn thỏa, Phong Phi Vân ở Ngân Câu phường lại mua ba bụi cây huyết linh miêu rồi mới rời đi, trở về phủ thành chủ trong lòng cảm
thấy phấn khích rất nhiều.
Đem Ngân Câu phường buộc vào trong trận chiến, bước cờ này Phong Phi Vân quyết định đối phó với Tam gia cũng đã giải quyết xong.
Nhưng mà lão thái bà ấy vẫn chưa hề hiện thân, lại làm cho lòng hắn hết sức hiếu kỳ, thân phận người này rốt cuộc là gì?
Lúc Phong Phi Vân đi rồi, tấm rèm nhẹ nhẹ vé lên, một bàn tay trắng tựa như mỹ ngọc đưa ra ngoài, đây là chẳng khác nào ngọc thủ băng điêu, thật
giống như một đóa thanh liên ở trên mặt hồ nở rộ.
Trịnh Đông Lưu
thấy cánh tay đưa ra ngoài, lại lần nữa vội vàng nằm rạp xuống quỳ trên
mặt đất, tựa đầu ngoan ngoãn mai hạ, gần như quỳ sát mặt đất.
Thật giống như một con chó trung thành gặp được ông chủ!
Cô gái này ở gia tộc Ngân Câu có địa vị cực cao, hắn cũng không dám mảy may tiếp đón không được chu đáo,
- Điệp nhi, Điệp nhi, đi theo hắn!
Trên lòng bàn tay ngọc tràn ra một một màn mây khói trắng, một đoàn sương mù lượn lờ, từng tia vân vụ ngưng tụ biến thành một con hồ điệp thủy tinh
màu trắng.
Lúc đầu con bướn này vẫn không nhúc nhích, thế nhưng
dần dần lại sống lại, cánh nhẹ nhàng run lên, từ trong bàn tay nàng bay
ra ngoài, bay ra Ngân Câu phường, hướng về Phong Phi Vân mà đuổi theo.
Hồ điệp bạch sắc chính là linh khí ngưng tụ lại, lúc đầu đã thông minh, có thể so với một nửa linh thú.
- Chủ tử, thân phận người cao quý, hà tất vì một tên Phong Phi Vân nho nhỏ mà làm trễ mất tám ngày ở thành Linh Châu.
Trịnh Đông Lưu có vẻ không hiểu, giọng nói có vẻ khiêm nhường hỏi.
Thanh âm của nữ tử thần bí không hề khàn khàn nữa, ngược lại trong trẻo chẳng khác nào chim hoàng oanh, nói:
- Người này thật không đơn giản, lại có thể ngăn cản được tam tằng uy áp của ta, tu vi rất là quái lạ, đây là thứ nhất.
- Thứ hai, một người tu sĩ nho nhỏ chỉ ở linh dẫn trung kỳ mà có can đảm
đối địch với cao thủ tiên căn trung kỳ, thật là làm cho ta không thể
không bội phục can đảm và khí phách của hắn.
- Nếu như hắn thật
có thể tiêu diệt Ưng trảo bang, hơn nữa thương vong chưa đến một trăm,
như vậy thì tuyệt đối là nhân tài hiếm thấy, ta cũng không luyến tiếc gì mà cùng hắn kết giao bằng hữu.
Trịnh Đông Lưu nói:
-
Phong Phi vân nếu là có thể làm bằng hữu với chủ tử, như vậy thì thanh
danh vang khắp thiên hạ, thăng quan tiến chức vùn vụt nằm ở trong tầm
tay. Đây tuyệt đối là tu hành tám kiếp hắn cũng không có được phúc phần
như vậy.
Trịnh Đông Lưu chính là biết rõ thân phận của vị chủ tử
này khó lường bực nào, coi như là gia chủ đương thời Phong gia của Nam
thái phủ gặp nàng e rằng đều phải khom mình hành lễ, như thành chủ Linh
Châu Phong Vạn Bằng ở trước mặt nàng quả thực chỉ có thể xem như loài
giun dế.
Một câu nói của nàng, đủ để điều động nghìn vạn lần đại quân.!
Phong Phi Vân nếu thật có thể được nàng tán thưởng như vậy thì tiền đồ quả
thực không thể nào có giới hạn, thế nhưng ánh mắt chủ tử cực cao, người
bình thường nàng căn bản là nhìn không thuận mắt.
... ...
...
Thời gian lướt qua như bóng câu qua cửa sổ, tám ngày đã trôi qua rất nhanh.
Tám ngày này Phong Phi Vân chỉ đi vào doanh trại của thành vệ quân có một
lần, lúc khác đều dùng để tu luyện, sau khi gặp qua vị lão thái bà thần
bí ở Ngân Câu phường, Phong Phi Vân hiểu được thực lực của mình còn kém
xa lắm, mấy ngày nay đều ở đây dùng huyết linh miêu rèn luyện huyết
dịch.
Tám ngày hắn liền dùng hết tám bụi huyết linh miêu, bây giờ hắn không mượn lực nén của nước cũng đã hoàn toàn có thể tiếp nhận được dược lực của huyết linh miêu.
Huyết dịch trong thân thể vừa biến thành màu đen một chút, tốc độ lưu thông của huyết dịch cũng trở nên nhanh hơn.
Tám ngày này, Phong Phi Vân đi đến Ngân Câu phường hai lần, nhưng lại không còn nhìn thấy vị lão thái bà thần bí kia, ngay cả mười sáu tên thần
quân thiết giáp cũng hoàn toàn biến mất.
Phong Phi Vân quăng người nhảy lên cỡi trên lưng một con mãnh hổ xích hồng, tay cầm dây cương cười lớn một tiếng:
- Lưu lão, hôm nay chúng ta chính là đi chúc thọ, không cần phải khẩn trương như thế.
Lưu quản gia mặc y phụ bào sam màu đen, nhưng thế nào cũng không có thoái mái, vẻ mặt nghiêm nghị cười một tiếng:
- Huyết ưng đại viện mặc dù là chỗ nguy hiểm nhất thành Linh Châu, thế
nhưng lão nô chẳng chút nào khẩn trương, chẳng qua lão nô đang vì lo
lắng cho thiếu gia! Kỳ hạn một tháng hôm nay đã qua tám ngày, người lại
không có một chút động thủ?
Lưu quản gia cảm giác mình hoàn toàn
không đoán ra tâm tư trong lòng của Phong Phi Vân, hắn thật giống như là một chút nóng nảy cũng không có.
Rõ ràng đã cam đoan thề chân
thành rằng sẽ tru diệt Tam gia, thế nhưng bây giờ lại gióng trống khua
chiên chạy đi mừng thọ cho hắn, đây rốt cuộc là mạnh miệng hay sao?
Phong Phi Vân thần bí cười cười, nói:
- Nói không chừng hôm nay ta liền động thủ.
Lưu quản gia hiển nhiên không tin hắn sẽ động thủ vào hôm nay, dù sao năm
nghìn tên thành vệ quân kia căn bản cũng không có điều động, lẽ nào hắn
mang theo hơn một trăm tên gia nô đi diệt mấy ngàn tên Ưng trảo bang ư,
đây quả thực là trò cười.
Hơn một trăm tên gia nô này chẳng qua
chỉ là lao công vận chuyển quà mừng, mấy chục xe quà, đây cũng không
phải là một hay hai người có thể chở hết, Phong Phi Vân đặc biệt chỉ mời tới hơn một trăm tên gia nô thân thể cường tráng để vận chuyển.
Đây lại là lần đầu tiên Phong thiếu gia này đi mừng thọ cho Tam gia, ra tay dĩ nhiên là khá hào phóng, quà mừng tổng cộng hai mươi tám chiếc xe
lớn, mỗi một chiếc xe lớn đều chở bốn cái rương sắt lớn, bên trong chứa
quà mừng hoàn toàn không nhẹ, đầy tớ đem những thứ này vận chuyển mệt
đến ngất ngư.
Trong miệng Phong Phi Vân hừ hừ, dẫn đầu trùng trùng điệp điệp đoàn xe, đi mừng thọ.