Linh Chu​

Chương 28: Chương 28: Mừng Thọ.​




Ánh mắt Phong Phi Vân lần nữa lại phóng tới mục tiêu ở phía sau rèm, Trịnh Đông Lưu vậy mà gọi hắn là chủ tử, lẽ nào đối phương chính là cao tằng trong gia tộc Ngân Câu.

Nếu đối phương thật sự là cao tằng trong gia tộc Ngân Câu, như vậy thì dù cho là Phong Vạn Bằng đến đây e rằng cũng phải quỳ xuống đối với hắn (nàng).

Dù sao gia tộc Ngân Câu so với Phong gia cũng cường đại hơn một bậc!

Người ở phía sau rèm kia đứng lên, đôi môi hắn(nàng) dường như nhẹ nhàng chuyển động, không có bất cứ âm thanh nào truyền ra rồi lại ngồi trở xuống.

Cách không truyền âm!

Người này dĩ nhiên là đem sóng âm ngưng tụ lại, hóa thành một luồng sóng âm, trực tiếp truyền vào trong tai của Trịnh Đông Lưu.

Tu vi người này vượt qua rất xa suy đoán của Phong Phi Vân, tuyệt đối là cao thủ tu luyện, nói không chừng so với Phong Vạn Bằng hay Tam gia thì người này còn có đẳng cấp mạnh hơn.

Trịnh Đông Lưu gật đầu, sau đó nhìn về Phong Phi Vân cười nói:

- Chủ tử nhà ta nói Phong Phi Vân tuổi thực sự còn quá trẻ, sợ rằng không điều khiển được mấy nghìn người chiến đấu, đối với ngươi cũng không có mấy là tin tưởng. Trừ khi Phong thiếu gia có thể chứng minh bản thân có đầy đủ can đảm, khí phách và tài trí thông minh, không thì chuyện làm ăn lỗ vốn Ngân Câu phường chắc chắn sẽ không làm.

Phong Phi Vân cười nói:

- Vậy không biết chủ tử nhà ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?

Trịnh Đông Lưu vuốt cằm cười:

- Chỉ cần ngươi có thể trả lời cho nàng ba vấn đề, nàng liền đích thân xuất thủ đánh chết Tam gia, nếu như nàng tự tay xuất thủ, Tam gia hắn phải chết là chuyện không nghi ngờ gì.

Ánh mắt Phong Phi Vân bắn tới, cười nói:

- Tiền bối hào ngôn như thế, xem ra bản lĩnh thật không nhỏ, mời ra đề tài đi!

Đối phương bên kia tu vi cực cao, khí độ bất phàm, tâm cảnh tu vi càng không gì sánh kịp, Phong Phi Vân cho rằng nàng là một lão thái bà tu luyện trên trăm năm, dám chắc tóc đã trắng xóa, không thì tâm cảnh không thể nào cổ tỉnh vô ba như thế. (tâm không động, không hề bận tâm)

Đương nhiên cái này chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của Phong Phi Vân, tuổi tác thật sự của đối phương, hiện tại căn bản hắn không thể nhìn thấu được.

Gió làm cho tấm rèm bị lay động, một thanh âm trong trẻo dễ nghe va chạm vào nhau.

Người ở phía sau rèm càng có vẻ mờ ảo, hư huyễn, làm cho người ta không nhìn rõ cho lắm, thấy không rõ tuổi của nàng, chỉ biết nàng mặc y phục màu trắng la sam, thanh khiết, đó chính là sợi tơ tằm của Tuyết phưởng làm thành, tinh tế tỉ mĩ tự nhiên, trong tay cầm một cây đàn tì bà màu đỏ nhưng lại không có khảy đàn.

Đây là một lão thái bà lịch sự tao nhã, trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế.!

Thanh âm của nàng quả thực có vẻ rất là khàn, thật giống như gió trong sa mạc, khô khốc đến muốn chói tai,

- Vấn đề thứ nhất, Ưng trảo bang người đông phân bố khắp thành Linh Châu, muốn tiêu diệt bọn chúng nhất định phải đưa chúng tụ hợp đến cùng một chỗ, ngươi làm sao có thể đem mấy ngàn tên trong bang tụ hợp lại?

Thanh âm này nghe giống như một lão bà tám mươi tuổi, trong giọng khàn khàn còn có cả sự già dặn.

Thế nhưng Phong Phi Vân lại nghe ra đó vốn không phải là thanh âm của nàng, mà là thông qua phương pháp đặc thù biến đổi âm thanh.

Đối phương bên kia không muốn hắn biết đến thân phận của nàng!

- Chưa đến tám ngày nữa, đó là ngày đại thọ của Tam gia, đến lúc đó bang chúng Ưng trảo bang nhất định toàn bộ đều có mặt, chính là lúc một mẻ mà hốt gọn bọn họ.

Phong Phi Vân ung dung đáp.

Nàng gật đầu, lại nói:

- Vấn đề thứ hai, bang chúng Ưng trảo bang vượt lên quá bốn ngàn, mặc dù chỉ là một đám người ô hợp nhưng muốn đem bọn chúng tiêu diệt chỉ sợ cũng phải bỏ ra giá cao thảm trọng, ngươi đã từng tính toán qua số thương vong của thành vệ quân hay chưa?

Phong Phi Vân cười nói:

- Hiển nhiên đã từng suy tính, nếu để cho ta chỉ huy thương vong tuyệt đối không vượt quá trăm người.

- Không vượt quá trăm người?

Trịnh Đông Lưu nói tiếp:

- Coi như là mười tám Chư thiên hầu gia của vương triều Thần Tấn chỉ huy, thương vong cũng không thể nào chỉ có một trăm, Phong thiếu gia cũng không nên ở trước mặt chủ tử nhà ta mà nói mạnh miệng thế chứ.

Phong Phi Vân nói:

- Phong mỗ chưa bao giờ khoe khoang, Trịnh chủ sự nếu không tin tám ngày sau cũng có thể cùng ta đi đến Huyết ưng đại viện?

Trịnh Đông Lưu nhướng mày, nói:

- Ngoại trừ người của Ưng trảo bang thì chưa từng có người nào bước vào Ưng trảo bang có thể sống mà đi ra.

- Muốn đối phó Ưng trảo bang, ta phải đến Huyết ưng đại viện một lần.

Phong Phi Vân ưỡn ngực, lời nói chuẩn xác làm cho người ta cảm thấy một loại tự tin không gì sánh được.

Im lặng thật lâu!

Phía sau rèm truyền tới một tiếng vỗ tay nhẹ nhàng, nàng cười nói:

- Không nghĩ tới ở thành Linh Châu nho nhỏ này còn có thể gặp được một người thiếu niên có quyết đoán như thế, ngươi tên là gì?

Phong Phi Vân trong lòng vui mừng, nói:

- Đây là vấn đề thứ ba của ngươi hay sao?

- Không sai.

Thanh âm của nàng vẫn già dặn, khàn khàn.

- Họ Phong, tên Phi Vân!

Nàng nói:

- Phong Phi Vân, xem ra con cháu Phong gia của Nam Thái phủ quả nhiên là nhất biểu anh tài, can đảm cùng mình, tên này ta đã ghi nhớ, tuổi trẻ tài cao như ngươi vậy thì không nên mai một ở nơi thành Linh Châu nhỏ nhoi này, chỉ có đi ra ngoài, mới có thể thấy được cả thiên địa rộng lớn.

Phong Phi Vân nói:

- Ta tin là ngày này sẽ không lâu lắm đâu.

- Cuộc trao đổi này cứ quyết định như vậy đi, không vì cái gì khác mà chỉ vì ba chữ Phong Phi Vân này, Ngân Câu phường sẽ giúp ngươi đánh chết Tam gia, chúng ta muốn cả tài sản của Huyết ưng đại viện, một đồng ngươi cũng không được thiếu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.