Linh Chu​

Chương 1587: Chương 1587: Nhị công tử, Thiên Toán môn chủ. (1)




- Ngươi mới tìm chết!

Một nữ tử mặc hồng y đứng ở trước người thiếu niên mặt đen bổ ra một kiếm, kiếm khí liền giống như một con sông bằng kiếm đem chưởng ấn của Phương Đồng Đạo bức lui.

Hồng y nữ tử hoành kiếm mà đứng, trong hai mắt băng hàn, ánh mắt bễ nghễ.

- Nàng cư nhiên mạnh như vậy!

Trên mặt Phong Phi Vân mang theo nụ cười, trong miệng thấp giọng niệm một câu.

Lưu Tô Tử hơi hơi nheo mắt, nói:

- Ngươi biết đám người này?

Phong Phi Vân gật đầu, cười cười, đột nhiên khuôn mặt cứng đờ, cảm giác được trong đám người đối diện có một đôi ánh mắt tuyệt mỹ đang nhìn chằm chằm vào chính mình.

...

Phương Đồng Đạo cùng Bát thế tử cũng hơi hơi cả kinh, đối phương thậm chí có tu sĩ cường đại như thế, xem ra lai lịch không nhỏ.

Bát thế tử kiêu ngạo mà nói:

- Các ngươi rốt cuộc là ai?

- Chiến Địa tước phủ!

Bạch y thư sinh thản nhiên nói.

Chiến Địa tước phủ.

Lại dẫn đến một mảnh xôn xao, rất nhiều tu sĩ đều vì đó mà khiếp sợ.

- Khó trách dám khiêu chiến với Bát thế tử, nguyên lai là người của Chiến Địa tước phủ.

- Bạch y thư sinh kia không phải là Nhị công tử của Chiến Địa tước phủ đi!

- Rất có thể, đồn rằng Nhị công tử đã kế thừa vị trí môn chủ của Thiên Toán môn, có đại vị không phải chuyện đùa, trí cực cực cao, có một không hai trên đời.

- Chiến Địa tước phủ chính là phủ đứng đầu của Cửu đại địa tước phủ, tu vi của một vị lão tổ kia của Chiến Địa tước phủ nghe nói đã đạt tới cảnh giới Bán Thánh, lần này chỉ sợ sắp trở thành Thiên Tước cảnh rồi.

- Đây là thần tiên đánh nhau, những người phàm tục như chúng ta vẫn là tránh xa một chút mới tốt.

Chiến Địa tước phủ cũng không phải là những Nhân Tước phủ kia có thể so sánh được, cả đệ lục trung ương vương triều đều vẻn vẹn chỉ có chín cái Địa Tước cảnh, mà Chiến Địa cảnh càng là đứng đầu Địa Tước cảnh, có năng lực không thể đùa được.

Sắc mặt của Phương Đồng Đạo giờ phút này kịch biến, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến thư sinh văn nhược ở trước mắt này có lai lịch lớn đến như vậy, nếu như người này thật sự là Nhị công tử của Chiến Địa tước phủ, như vậy năng lực vốn có sợ rằng so với Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ còn phải lớn hơn.

Nhị công tử của Chiến Địa tước phủ nhưng là nhân vật được lưu truyền đến vô cùng kỳ diệu, được gọi là một trong những người thừa kế siêu quần bạt tụy nhất ở trong thế hệ trẻ của đệ lục trung ương vương triều, lại càng là ở ba năm trước trở thành môn chủ của Thiên Toán môn, nắm giữ khí vận thịnh suy, thiên cơ vận chuyển của mười ba cái trung ương vương triều.

Lực ảnh hưởng như vậy ngay cả một chút Tước gia cũng đều mặc cảm.

Giờ phút này Bát thế tử có chút ứng phó không kịp, cười nói:

- Nguyên lai là Nhị công tử của Chiến Địa tước phủ, thật là hạnh ngộ hạnh ngộ, đã sớm mong đợi Nhị công tử đi tới Thánh đình, có thể cùng nhau dạo chơi di tích cổ Thánh đình, không nghĩ tới hôm nay mới thấy Nhị công tử đi đến.

Thiên Toán thư sinh nhàn nhạt cười nói:

- Hôm nay vừa tới Nam Cực tinh, còn có rất nhiều việc muốn làm, ngày khác đi, đúng rồi, mới vừa rồi là hiểu lầm của Bát thế tử cùng Thất quận chúa.

- Nếu Nhị công tử tận mắt nhìn thấy, xem ra thật sự là do lỗi của đám cẩu nô tài kia, một đám cẩu vật có mắt không tròng, lại dám bất kính đối với quận chúa, thật là chết còn chưa hết tội.

Bát thế tử mặc dù nói như vậy nhưng mà trong mắt lại tràn đầy thần sắc oán độc, có một tầng lo lắng dấu ở trong mắt mà không cách nào tiêu tan.

- Nếu đã là hiểu lầm, vậy thì cứ bỏ qua đi, Bát thế tử, Thất quận chúa, ngày khác chúng ta gặp lại.

Thiên Qoán thư sinh hết sức phiêu dật xuất trần, hướng về phía Phong Phi Vân nhìn thoáng qua, sau đó liền phẩy tay áo bỏ đi.

Phong Phi Vân cũng hơi hơi cười, không hổ là Thiên Toán thư sinh, đến thật là đúng lúc, không sớm không muộn, vừa vặn đem lời nói của Bát thế tử ngăn lại, nếu như hắn đến sớm một khắc khẳng định sẽ không có hiệu quả như vậy, Bát thế tử coi như là vì thể diện cũng phải cá chết lưới rách với Thiên Toán thư sinh.

- Này, Phong Phi Vân ngươi thật đúng là quá trâu rồi, ta vốn tưởng rằng người đến đệ lục trung ương vương triều sẽ bị bắt đi đào quáng trong hầm mỏ, không nghĩ đến ngươi thế nhưng cưới quận chúa của Diệp Hồng cảnh, chẳng lẽ chính là vị quận chủ điện hạ này sao, con mẹ nó thật là xinh đẹp, tiên nữ hạ phàm.

Thiếu niên mặt đen kia chạy đến, mặt của hắn so sánh với cái đít nồi còn đen hơn, chỉ có một hàm răng là rất trắng, trong miệng còn ngậm một cái phao câu gà.

Con hàng này tự nhiên là tam chích thủ Tất Trữ Suất kia.

Ánh mắt của Lưu Tô Tử lạnh lại, trợn mắt nhìn Tất Trữ Suất một cái:

- Ta xem ngươi mới là từ trong hầm chui ra a, không biết liền đừng nói lung tung, cái tê bán yêu này chính là cưới tỷ tỷ của ta.

Tất Trữ Suất bị nàng trừng mát đến lạnh cả sống lưng, lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lại nhìm chằm chằm vào Lưu Tô Tử, chợt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, hèn mọn cười nói:

- Ta hiểu được, tỷ muội đều ăn sạch, chuyện như vậy hắn lại không phải làm lần đầu tiên, xem ra là đã làm đến có tâm đắc rồi, làm đến có kinh nghiệm rồi... Con mẹ nó thật là hâm mộ a.

Lưu Tô Tử hít sâu một hơi, triệu hồi ra một thanh cổ kiếm, một kiếm hướng Tất Trữ Suất bổ tới.

- Mẹ ơi, Phong Phi Vân, ngươi mau quản một chút a, cô em vợ của ngươi giết người rồi!

Tất Trữ Suất bá một tiếng bỏ chạy không còn bóng dáng, tốc độ nhanh đến như tia chớp, ngay cả Lưu Tô Tử đuổi theo cũng không kịp.

Phong Phi Vân đứng ở trong tuyết địa, mặc cho bông tuyết rơi lên trên mặt, nhìn nữ tử ôm tỳ bà ở nơi xa kia chậm rãi rời đi, y phục trên người nàng so với tuyết còn phải trắng hơn, dần dần biến mất ở trong phi tuyết, chỉ lưu xuống mặt đất dấu chân cô đơn.

Người của Chiến Địa tước phủ đi rồi, người của Bát thế tử cùng Tây Tiên cảnh cũng đều đi.

Tất cả mọi người đã đi, chỉ còn lại Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, thất thần thật lâu.

- Nữ tử kia thật đẹp!

Lưu Tô Tử lại đem mái tóc buộc lên, đứng ở bên cạnh Phong Phi Vân, khóe miệng hơi hơi cong lên.

- Đi thôi, trở về Trú Thiên phủ thương lượng đối sách, chuyện này Bát thế tử không thể nào từ bỏ ý đồ.

Phong Phi Vân nói.

Trên măt Lưu Tô Tử cũng sinh ra mấy phần thần sắc lo lắng, sự kiện lần này đúng là có thể nói lớn cũng có thể nói nhỏ, nếu như xử lý không tốt, nói không chừng thật sẽ có đại họa ngập trời.

Trú Thiên phủ!

Bảy vị lão tổ kia của Cảnh chủ phủ đều tề tụ ở trong đường, sắc mặt của mỗi người đều khó xem, không khí hết sức đè nén mà trang trọng.

Vừa mới liên lụy đến Lâm các lão, hiện tại lại phát sinh chuyện như vậy, để cho tất cả mọi người trở nên rất khó cao hứng.

- Chuyện này ảnh hưởng khá lớn, xem ra trước tiên nên thông báo cho Cảnh chủ đại nhân, trước tiên phải làm tốt biện pháp ứng đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.