Linh Chu​

Chương 1588: Chương 1588: Nhị công tử, Thiên Toán môn chủ. (2)




Tam tổ trầm ngâm trong chốc lát, lại nói:

- Trong khoảng thời gian này Tử nhi cũng đừng nên rời đi, Bát thế tử chắc chắn sẽ không lương thiện vậy đâu, người này làm nhiều việc ác, chuyện gì cũng làm được.

Lục tổ vỗ bàn, hừ lạnh một tiếng:

- Sợ cái gì, chẳng lẽ hắn còn dám đem toàn bộ chúng ta đều giết hay sao, bổn sự của hắn lớn như vậy ư, Diệp Hồng nhân tước phủ ta há dễ dàng khi dễ như vậy.

Lưu Tô Tử nói:

- Người nào làm ra việc thì người đó nhận, Thần Thiên tước phủ bọn họ nếu như thật sự muốn trả thù thì cứ việc tìm ta là được.

- Thất muội, ngươi đảm đương được hay sao, hôm nay nếu không phải Phong ca xuất thủ, chỉ sợ bây giờ ngươi có trở về được hay không còn là một vấn đề rất lớn.

Ánh mắt của Lưu Tô Hồng lóe lên, trên người hàn khí bức nhân.

Nếu như ở thời điểm khác, Lưu Tô Tử nhất định sẽ kiên cường đến cùng, nhưng mà giờ phút này lại không nói ra được lời nào, chỉ là hướng về phía Phong Phi Vân ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nói:

- Khi hắn đáp ứng xuất thủ giúp ta, ta liền đã nói qua, ta sẽ không cạnh tranh vị trí người thừa kế Cảnh chủ phủ với hắn nữa.

- Thật sao?

Trong đôi mắt của Lưu Tô Hồng lưu động màu sắc kỳ lạ.

Ba vị lão tổ trong nội đường đều là sắc mặt biến đổi, sắc mặt của Lục tổ trầm xuống, nói:

- Tử nhi, chuyện này quan hệ trọng đại, ngươi cũng đừng là ra quyết định qua loa.

- Ha ha, lão Lục, ta nói ngươi sống đã một xấp tuổi rồi, còn không có nhìn thấu Tử nhi, Tử nhi là như vậy là muốn đem tất cả đều gánh lấy, sợ chuyện này liên lụy đến cả Diệp Hồng nhân tước phủ.

Tứ tổ vân vê chòm râu cười dài, trên mặt tràn đầy nụ cười sướng khoái, chợt lại nói:

- Chuyện này ta cảm thấy Phi Vân làm vô cùng thông minh, đem Tử nhi cứu về, lại không nhục đến uy danh của Hồng Diệp nhân tước phủ chúng ta, quả thực chính là hoàn mỹ.

Mấy vị lão tổ của Lưu Tô Tử nhất mạch bị giận đến run rẩy, nhưng mà lại không thể làm gì, dù sao Tứ tổ nói đúng, Lưu Tô Tử làm như vậy đích xác là vì suy nghĩ cho đại cục.

- Nếu tất cả mọi người không có dị nghị, hiện tại ta liền viết một lá thư, đem chuyện phát sinh ở bên này hồi bẩm Cảnh chủ, đồng thời thúc giục Cảnh chủ sắc phong Đại quận chúa là người thừa kế của Cảnh chủ.

Tam tổ cũng thật cao hứng, muốn nhìn thấy Đại quận chúa sớm chút bước lên vị trí người thừa kế Cảnh chủ.

Lúc này phía bên ngoài trở nên ồn ào, tiếp theo bên ngoài đại đường truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

Một lão giả khoác đạo bào khom người xá một cái, nói:

- Bảy vị lão tổ, hai vị quận chúa, những tu sĩ kia của các đại vực đều đã nghe nói đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, hiện tại phía bên ngoài rất loạn, người người cảm thấy bất an, nên làm cái gì bây giờ.

Thật là phòng bị dột thì trời mưa suốt đêm, ngoại nhân còn chưa có đánh đến tận cửa, chính mình đều đã bị rối loạn trước rồi.

- Ta đi nói với bọn họ!

Lưu Tô Tử cắn cắn đôi môi thật chặt, sau đó đi ra ngoài.

- Tử nhi...

Lục tổ bỗng nhiên đứng lên, muốn đuổi theo ra ngoài.

Lúc này Phong Phi Vân đứng dậy, chắp tay hướng về phía các vị lão tổ bái một cái, nói:

- Các vị lão tổ tiếp tục thương lượng đối sách đi, chuyện bên ngoài cứ giao cho vãn bối.

Lục tổ vừa đứng lên liền thở ra một tiếng thật dài, lúc này mới ngồi xuống.

Trong Trú Thiên phủ hết sức hỗn loạn, tu sĩ đến từ các đại vực đều tề tụ ở chung một chỗ, ước chừng có mấy vạn người, không chỉ có anh tài thế hệ trẻ, còn có bá chủ của thế hệ trước.

Bọn họ đều nghe nói đến chuyện Diệp Hồng nhân tước phủ đắc tội với Thần Thiên tước phủ, từng người đều là trong lòng bất an, có một loại cảm giác đại họa lâm đầu, thậm chí có người đã thu thập hành lý chuẩn bị thoát đi Thánh đình.

Lòng người tan rã, người người cảm thấy bất an, một mảnh hỗn loạn.

- Ta chính là người có tộc nhân cùng sư môn, trêu chọc không nổi Thần Thiên tước phủ, kính xin Thất quận chúa thả chúng ta rời đi.

- Chúng ta không phải là không muốn cùng Cảnh chủ phủ cùng chung hoạn nạn, thật sự là địch nhân quá cường đại, chúng ta đi liều mạng căn bản là tìm đường chết.

- Thất quận chúa, lần này chúng ta thật không giúp gì được rồi.

...

Lưu Tô Tử nắm bàn tay thật chặt, nhìn những tu sĩ này, ngọa khí cùng tư thế oai hùng ngày thường đều trở nên có chút cô đơn:

- Các ngươi nhưng là vực chủ phủ, gia tộc mà Hồng Diệp nhân tước phủ chọn ra, hiện tại bất quá chỉ là gặp phải một chút phiền toái liền rối rít muốn chạy trốn, các ngươi cũng quá không có tình nghĩa rồi.

Có người thấp giọng mà nói:

- Ở tu tiên giới giảng tình nghĩa đều không sống lâu!

Một vị lão giả đến từ trung cổ thế gia nói:

- Thất quận chúa, không phải chúng ta rất sợ chết, thủ đoạn của Thần Thiên tước phủ ngươi cũng biết, một khi đắc tội bọn họ liền rất có thể sẽ bị xét nhà diệt tộc.

- Chúng ta cũng không phải là người không có máu nóng, nếu như không có gia tộc liên lụy, Mặc Ngân ta cũng nguyện ý vì Thất quận chúa mà chết trận, nhưng mà một mình ta chết thì coi là cái gì, cả Mặc gia ta sợ là...

Mặc Ngân nói.

- Không cần phải nói nữa, các ngươi có người nào muốn đi thì rời đi đi.

Hai tròng mắt của Lưu Tô Tử có chút cay cay, ngẩng đầu lên nhìn tuyết từ trên trời rơi xuống, cảm giác trong lòng có chút xót xa.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm giác mình bất đắc dĩ như vậy, tứ cố vô thân như vậy.

Phong Phi Vân đi tới bên người Lưu Tô Tử, vươn ra một cánh tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng.

Nàng chợt xoay người, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân:

- Bán yêu chết bầm, cất cái tay bẩn thỉu của ngươi ra.

Phong Phi Vân liền tranh thủ để cho tay di chuyển ra, cười cười:

- Ngươi không cần phải như vậy, phương pháp xử lý trên đời này có rất nhiều, không có cục diện nào mà không giải được.

- Hiện tại gặp phải chính là cục diện không giải được.

Mỹ mâu của Lưu Tô Tử trong suốt, thần kỳ pha chút thê lương.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Nếu như Bát thế tử kia bị giết đi thì sao?

- Ở thánh đình không ai dám giết Bát thế tử!

Lưu Tô Tử nói.

Phong Phi Vân nói:

- Không, có một người dám!

Lưu Tô Tử chăm chú nhìn vào Phong Phi Vân, sau đó có chút cổ quái mà nói:

- Ngươi!

Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:

- Ta nói chính là Thủy Nguyệt thánh nữ, ở đệ lục trung ương vương triều, Thần Thiên tước phủ một tay che trời, Thần Thiên tước gia lại càng vô địch đương thời, nhưng mà ta không tin hắn trêu chọc được Thủy Nguyệt Đình, nếu như Thủy Nguyệt thánh nữ giết Bát thế tử, ngươi cảm thấy Thần Thiên tước gia có dám khiêu chiến với Thủy Nguyệt thiên cảnh hay không?

- Nhất Nhất!

Trong mắt của Lưu Tô Tử hiện ra tinh quang, nếu như Hiên Viên Nhất Nhất ra tay giết Bát thế tử, đây tuyệt đối là biện pháp tốt làm một lần khỏe cả đời, hơn nữa đảm bảo Thần Thiên tước phủ không dám trả thù.

- Nàng căn bản không thể nào giết người!

Lưu Tô Tử hiểu rất rõ Hiên Viên Nhất Nhất, biết nàng từ trước đến giờ không giết người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.