Linh Chu​

Chương 671: Chương 671: Nữ thần Tấn Hà.




Phượng Hoàng Thiên Nhãn lại tiến một bậc, đạt đến cảnh giới "Động Triệt Hữu Hình", hai đạo nhãn thần từ trong mắt hắn bay ra, phá vỡ trận pháp động phủ, bay ra ngoài động, bay thẳng lên Thiên Mạc, khiến hai đám mây trên bầu trời đều bị thiêu đốt lên, tựa như hỏa hà vậy.

- Phượng Hoàng Thiên Nhãn, chính thức đạt đến tiểu thừa rồi, lực công kích mạnh mẽ không kém gì linh khí.

Trong lòng Phong Phi Vân đặc biệt sảng khoái, sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, coi như là gặp phải tu sĩ Thiên Mệnh đệ tam trọng cũng có thể đơn giản gạt bỏ, thậm chí có được lực lượng chống lại tu sĩ Thiên Mệnh đệ tứ trọng, nếu sử dụng ra Thanh Đồng Cổ Thuyền, phát ra chín chiêu công kích mạnh nhất, vậy thì lực lượng sẽ càng thêm cường đại.

Phong Phi Vân tuy rằng không biết những tài tuấn trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 kia mạnh bao nhiêu, nhưng mình hiện giờ cũng đã không chênh lệch quá lớn với bọn họ nữa rồi.

Phong Phi Vân từ trong bế quan đi ra, phát hiện Dạ Tiêu Tương lại chạy!

Nữ nhân này chỉ cần có cơ hội liền sẽ chuồn đi, vừa rồi Phượng Hoàng Thiên Nhãn đâm rách trận pháp nơi cửa động, nàng liền thừa cơ chạy đi.

- Phong Phi Vân... Ngươi thả ta ra... Ta và ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao lại không buông tha cho ta?

Dạ Tiêu Tương lại bị Phong Phi Vân bắt lấyt, còn chưa chạy được đến bờ Tấn Hà đã bị Phong Phi Vân kéo cánh tay trở về.

Lúc này Phong Phi Vân trực tiếp dùng dây thừng trói hay tay nàng lại, đầu kia cột vào tay mình, cái này xem nàng còn chạy thế nào được?

- Thực xin lỗi, ta có một vị bằng hữu thiếu nợ ngươi một cái ân tình, ta phải an toàn đưa ngươi về Thần Đô. Nếu để cho ngươi chạy đi lung tung như vậy, không đén ba canh giờ sẽ bị người bắt mất, rất khó đoán được ngươi có còn mạng trở về không nữa.

Phong Phi Vân đi ở phía trước, lôi kéo dây thừng, Dạ Tiêu Tương vẻ mặt không tình nguyện đi theo phía sau.

Tiêu Tiên Tử "Dạ đại gia" đại danh đỉnh đỉnh, chỉ sợ còn chưa từng có người nào lại không chút thương hoa tiếc ngọc với nàng như vậy cả.

Đi đến dưới tòa thần tượng cao một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng kia, chỉ riêng mu bàn chân thần tượng thôi đã như một tòa núi nhỏ, dưới thần tượng, Phong Phi Vân lần nữa ngừng chân, phát hiện có rất nhiều dân chúng nghèo khổ quỳ trên mặt đất, đốt giấy tiền, đốt hồng sáp, đốt lấy trường hương, vậy mà lại đang quỳ lạy lấy tượng thần này.

Những dân chúng này đều thập phần thành kính, đã coi thần tượng này trở thành thần linh.

Phong Phi Vân ngăn một vị lão hán thất tuần lại, cung kính nói:

- Xin hỏi các ngươi đều là thôn dân dưới Bỉ Khâu Sơn sao?

Lão hán kia thấy Phong Phi Vân vậy mà cột một nữ tử xinh đẹp, còn tưởng rằng Phong Phi Vân là con buôn người, lập tức sợ tới mức cà lăm, nói:

- Ta... Ta không biết, cái gì cũng không biết!

Lão hán kéo lấy một vị lão bà, sau đó liền thần sắc vội vàng dọc theo Tấn Hà đi về phía hạ du, rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt Phong Phi Vân.

-Ta giống người xấu vậy sao?

Phong Phi Vân cuối cùng vẫn không thể không tháo xuống sợi dây cột trên người Dạ Tiêu Tương, sau đó lại đi hỏi thăm một vị lão phụ tóc hoa râm khác.

Vị lão phụ này thấy Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương nam tuấn tú, nữ tướng mạo đẹp, nhìn qua cũng không phải người xấu, vì vậy liền thật cao hứng nói cho Phong Phi Vân:

- Nhà của ta ngụ ở trong trấn nhỏ ngoài tám mươi dặm hạ du Tấn Hà, gần đây trong trấn nhỏ luôn xảy ra chuyện ma quái, rất nhiều người đều thấy được thứ không sạch sẽ, cho nên tất cả mọi người đến khẩn cầu Nữ thần Tấn Hà nương nương, phù hộ thôn trấn chúng ta an khang thái bình.

Chỉ là thiếu đi một sợi dây thừng lại có thể mang đến cho người ấn tượng ban đầu hoàn toàn khác hẳn, có đôi khi phân chia người tốt và người xấu thật sự không thể nhìn mặt ngoài được.

Phong Phi Vân cười nói:

- Đại nương, ngươi nói cỗ thần tượng này là Nữ thần Tấn Hà nương nương sao?

- Đúng vậy! Trong trấn từ xưa đã truyền lưu như vậy, chính là vì có Nữ thần Tấn Hà nương nương phù hộ nên thôn trấn chúng ta mới có thể an khan thái bình, không xảy ra tai nạn trong truyền thuyết.

Lão phụ nói xong, liền lại quỳ xuống cúi đầu với thần tượng kia, kính sợ nói không nên lời.

Phong Phi Vân trong lòng khinh thường cười, nữ nhân ngoan độc Thủy Nguyệt Đình cũng xứng trở thành Nữ thần Tấn Hà sao, nếu không phải cố kỵ những người trong Phật môn thủ hộ trong Bỉ Khâu Am kia, hắn đã sớm lật tung đánh nát thần tượng này rồi.

Phong Phi Vân hỏi:

- Đại nương, ta muốn hỏi thăm ngươi một chút, ngươi có biết Nữ thần Tấn Hà miếu ở bên bờ Tấn Hà này chỗ nào không, ta cũng muốn đi tế bái Nữ thần Tấn Hà một lần.

Lão phụ nghĩ nghĩ, nói:

- Lão thân đã sinh sống ở đây mấy chục năm, còn chưa từng nghe nói qua có Nữ thần Tấn Hà miếu gì cả, người trẻ tuổi, nếu ngươi muốn tế bài Nữ thần Tấn Hà thì cứ quỳ lạy ở đây cũng được rồi.

- Ách... Được rồi! Quấy rầy.

Trong mắt Phong Phi Vân nhiều ra thêm vài phần ngưng trọng, trên mai rùa trong Bỉ Khâu Am rõ ràng có ghi lại về "Nữ thần Tấn Hà miếu" và "Lưỡng Nhân thôn", nhưng sao ở đây lại không có?

Chẳng lẽ là vì thời gian trôi qua quá lâu nên tòa thôn xóm bên bờ Tấn Hà và Nữ thần Tấn Hà miếu đã biến mất trong lịch sử trường hà rồi sao?

- Sao có thể vậy được?

Phong Phi Vân trong lòng thất vọng đến cực điểm, thật vất vả mới có một tia manh mối lại đứt đoạn như vậy.

Thủy Nguyệt Đình ah! Thủy Nguyệt Đình! Tượng đá của ngươi sao lại xuất hiện ở nơi xa xôi này? Tất cả mọi chuyện là sao đây?

Vị nào lão phụ kia đã rời đi, quay về phía hạ du Tấn Hà.

- Này, ngươi không nghe thấy lão bà kia nói trong trấn bọn họ có chuyện ma quái sao?

Dạ Tiêu Tương có chút không vui nói.

Phong Phi Vân phục hồi tinh thần lại từ trong suy nghĩ, nói:

- Vậy thì đã sao?

- Tu vi của ngươi lợi hại như vậy, nên đi giúp bọn hắn ah!

Dạ Tiêu Tương nói.

- Ta vì sao phải đi giúp bọn hắn?

Phong Phi Vân nói.

- Ngươi sao lại lạnh lùng như vậy chứ, nếu ngươi không đi giúp bọn hắn, vậy thì trấn nhỏ kia không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa, ngươi nhẫn tâm sao?

Dạ Tiêu Tương đối với Phong Phi Vân càng thêm bất mãn.

Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, vuốt vuốt cái trán, liếc nhìn nàng thật sâu, không nghĩ tới cô nàng này còn rất thiện lương, rõ ràng có thể quan tâm đến khó khăn của người bình thường, không hề lãnh diễm cao ngạo giống như mỹ nữ khác.

Dạ Tiêu Tương tuy rằng là Thần Tấn vương triều đệ lục mỹ nhân, càng có được mỹ danh Tiêu Tiên Tử, nhưng lại không hề kiêu ngạo, ngược lại có một trái tim đơn thuần thiện lương, chất phác tự nhiêm.

Điểm này quá đáng quý rồi!

- Ngươi nói đùa gì vậy, chúng ta bây giờ chính là dân liều mạng, tùy thời đều có người đang truy sát chúng ta, làm sao có thời giờ quan tâm đến sống chết của người khác chứ? Lại nói, ai đến quan tâm sống chết của chúng ta đây?

Phong Phi Vân cũng không phải người tốt, hắn chỉ biết muốn sống sót trong thế giới tàn khốc này, nhất định phải mỗi một bước đều phải đi cực kỳ cẩn thận, bất luận một bước sai lầm nào cũng đều có thể vạn kiếp bất phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.