Linh Chu​

Chương 672: Chương 672: Quỷ thôn thất lạc. (1)




- Ngươi không đi, ta đi!

Dạ Tiêu Tương khinh bỉ nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, nói:

- Hừ, người nhát gan!

Nói xong lời này, nàng liền cất bước chạy về phía hạ du Tấn Hà.

Phong Phi Vân bị nữ nhân yêu, bị nữ nhân hận qua, bị nữ nhân giết qua, nhưng chưa bao giờ bị nữ nhân khinh bỉ qua, mẹ nó, nàng đây là ánh mắt gì đây?

- Cô nàng, có giỏi lặp lại xem?

Phong Phi Vân lệ quát một tiếng, chấn khiến Dạ Tiêu Tương không thể đứng vững, trực tiếp ngã nhào trên đất, hai chân thon dài bị thanh âm của Phong Phi Vân chấn cho run lên, không cách nào đứng dậy được.

Dạ Tiêu Tương đau đến nước mắt cũng sắp chảy ra, nói:

- Ngươi vốn chính là người nhát gan mà! Người Bắc Minh phiệt tìm được chúng ta thì đã sao? Ngay cả ta còn không sợ, ngươi một đại nam nhân có gì phải sợ chứ?

- Ai nói ta sợ? Ta chỉ là không muốn bạo lộ hành tung của chúng ta, rước lấy phiền toái không cần thiết thôi.

Phong Phi Vân ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút xúc động, ngay cả một nữ nhân cũng có kiêm ái chi tâm như thế, mình là một đại nam nhân, vì sao lại trở nên càng ngày càng lãnh mạc, càng ngày càng coi rẻ nhân mạng như thế chứ?

Mình tuyệt đối không phải một người lạnh lùng như vậy, đã từng vì một nữ nhân bán trà mà dám động đao với thế lực tà ác, hiện giờ vì sao không thể chứ?

Chẳng lẽ thật là vì tu vị càng cao, lực lượng càng mạnh, địa vị càng cao, người sẽ trở nên càng tự cho là đúng, càng không xem trọng người bình thường sao?

Từ điểm này mà xem, xem ra mình thật sự không bằng nữ nhân Dạ Tiêu Tương này.

- Ngươi nhìn gì vậy, ngươi muốn làm gì vậy... Ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi... Uy, ngươi sẽ không hẹp hòi như vậy đấy chứ!

Dạ Tiêu Tương nhìn Phong Phi Vân từng bước một đi tới mình, lập tức cảm giác được có chút bàng hoàng, nếu hắn thật sự muốn gây bất lợi với mình, vậy phải làm sao bây giờ?

Phong Phi Vân ngồi xổm xuống, trên bàn tay thai nghén ra một cổ hơi nước màu đen, nhẹ nhàng đặt trên đùi thon dài mảnh khảnh của Dạ Tiêu Tương, mảnh hơi nước này lập tức sáp nhập vào bắp chân nàng, chợt khiến cho tổn thương nơi chân vừa bị Phong Phi Vân gây ra dần khôi phục lại.

Dạ Tiêu Tương cảm thụ được cảm giác tê dại từ trên chân truyền đến, ngửi được cổ khí tức nam tử đặc biệt trên người Phong Phi Vân, tên này... Tên này...

- Tốt rồi! Đi thôi!

Phong Phi Vân thu bàn tay về, sau đó trực tiếp dọc thẳng hạ du Tấn Hà đi đến.

Dạ Tiêu Tương từ trên mặt đất đứng lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân, nói:

- Đi đâu?

- Hạ du, thị trấn nhỏ, Phong Thiên Sư ta đêm nay muốn đi bắt quỷ

Phong Phi Vân trêu chọc nói.

Dạ Tiêu Tương cảm thấy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, tên này thật sự là không thể nói lý, một khắc trước còn hung ác như một ma quỷ, lúc này lại như đổi thành một người khác vậy.

- Nếu ngươi không theo kịp thì trời sẽ tối đấy.

Thanh âm Phong Phi Vân từ rất xa truyền đến.

- Cái kia... Ah!

Dạ Tiêu Tương vốn còn muốn trốn đi, nhưng nghĩ đến tốc độ biến thái của Phong Phi Vân liền thành thành thật thật đi theo.

Đây là một tiểu trấn cổ xưa, vào bên bờ Tấn Hà, dựa vào một tòa núi màu đen.

Đường đi của thị trấn này cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, ngã tư đường cũng lõm xuống, dưới mái hiên hai bên lại có chút nhô lên, ngay một khắc khi Phong Phi Vân đi vào tiểu trấn này liền cảm nhận được một cổ hào khí khác thường.

Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước, đứng ở vị trí giữa ngã tư đường, trong đôi mắt lưu động lấy hỏa mang, triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, quan sát khí tượng tiểu trấn này, chỉ thấy trên tiểu trấn này lưu động một cổ Âm Dương khí lưu, lộ ra hình thái Âm Dương Ngư, bao trọn cái tiểu trấn này vào trong.

Đương nhiên, đây chỉ là khí tượng, là thứ vô hình, mắt người thường căn bản không cách nào thấy được.

Chỉ có tu sĩ tinh thông Quan Khí Thuật mới có thể chứng kiến thần dị khí tượng.

Đây là khí tượng do một vị chân nhân bố trí xuống!

Một tòa tiểu trấn bình thường đến không thể lại bình thường hơn nư thế, thậm chí lại có chân nhân tới, còn ở trên tiểu trấn bố trí ra Âm Dương Thái Cực Ngư khí tượng, không tầm thường, không tầm thường!

- Ngươi đang nhìn gì thế?

Dạ Tiêu Tương khẽ chớp mắt, hàng mi dài rung rung, thập phần đáng chú ý, nàng theo hướng ánh mắt Phong Phi Vân nhìn lại nhưng lại không thấy gì cả.

- Không có gì?

Phong Phi Vân thu hồi hai mắt, sau đó tiếp tục dọc theo phố cổ đi tới trước.

Trong tiểu trấn bao phủ một cổ hào khí bất thường, trời còn chưa tối, cư dân ở đây đều đã đóng chặt cửa, trên đường phố ngoại trừ một con gà trống đang ngẩng đầu ưỡn ngực ra thì không thấy vật còn sống nào nữa.

Vị lão phụ bái tế dưới thần tượng kia rốt cục đã quay về tiểu trấn, trông thấy Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương vậy mà đã ở trong trấn, lão phụ lộ ra đặc biệt kinh ngạc, không ngừng cảm thán:

- Vẫn là người tuổi trẻ bước chân nhanh nhẹn.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của lão phụ, Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương đành phải đến nhà nàng tá túc một đêm.

Đêm xuống, đèn dầu trong toàn bộ tiểu trấn đều tắt, chỉ có nhà lão phụ này là vẫn sáng đèn.

- Gần đây trên thị trấn rất bất an, hai người trẻ tuổi các ngươi sao còn đi vào đây?

Lão phụ có chút lo lắng lo lắng, chung quy vẫn cảm thấy trong phòng có ánh đèn sáng sẽ dẫn một ít thứ không sạch sẽ đến đây.

Phong Phi Vân cười nói:

- Đại nương, kỳ thật ta là một vị Thiên Sư bắt quỷ, nếu không ngươi nói sự kiện linh dị xảy ra ở trấn này cho ta biết đi, có lẽ ta có thể giúp các ngươi giải quyết phiền toái a.

Phong Phi Vân vốn tưởng rằng lão phụ này sau khi nghe thế nhất định sẽ thật cao hứng, lại không nghĩ vị lão phụ này lại càng thêm lo lắng mói:

- Không có tác dụng đâu! Ngay cả Thần Tiên Phật môn ở Bỉ Khâu Am cũng một đi không quay lại, người trẻ tuổi, ngươi vẫn không nên phạm hiểm mới tốt, miễn cho phí mạng mình!

- Ah! Như vậy sao! Đa tạ đại nương nhắc nhở, vậy ta sẽ không đi bắt quỷ nữa!

Phong Phi Vân lại nói:

- Nếu không đại nương ngươi nói cho chúng ta biết nơi này đến cùng đã xảy ra chuyện gì, để cho chúng ta được thêm kiến thức cũng được.

- Vậy để ta cho ngươi biết, nhưng ngươi ngàn vạn không thể đi đâu đấy.

Lão phụ vẫn còn có chút lo lắng.

Phong Phi Vân cười sáng lạn nói:

- Ta nhất định sẽ không đi đâu!

Lão phụ lúc này mới an tâm không ít, nói:

- Trên tiểu trấn chúng ta có một tòa quỷ thôn, từ xưa đến nay tòa quỷ thôn này đã tồn tại, cách mỗi mấy trăm năm, tòa quỷ thôn này liền lại đột nhiên xuất hiện, sau khoảng thời gian này thì quỷ thôn sẽ lại biến mất thần bí không thấy gì nữa.

- Mấy ngày hôm trước, Dương lão lục trên thị trấn đi đường về ban đêm đã từ xa trông thấy tòa quỷ thôn ở cạnh Tấn Hà kia xuất hiện, trong quỷ thôn đèn đuốc sáng trưng, phòng ốc từng tòa. Dương lão lục bị dọa đến chân mềm mhunx, trở lại thị trấn nói chuyện này cho mọi người biết, mọi người ngày hôm sau liền tới chỗ hắn nói, lại phát hiện chỗ đó chỉ là một mảnh cỏ lau, nào có thôn gì, tất cả mọi người nói là do hắn uống quá nhiều nên bị hoa mắt. Nhưng mà... Nhưng mà...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.