"Ngao!"
Một tôn thú ảnh sinh ra từ trong bàn tay của Phong Vũ, hình dáng tựa như kỳ lân!
Mặc dù chẳng qua chỉ là một hư ảnh do linh khí ngưng tụ nhưng mà sức mạnh
ẩn chứa trong đó lại là đại khí hùng hậu, từng luồng ánh sáng điện đan
xen vào nhau phát ra nhiều âm thanh lốp đốp bùm bùm.
"Ùng ùng!"
Cả võ đài đều chấn động lên, mười tám cây trụ đồng cỡ thùng nước kia lại
càng bị chấn động không dứt, giống như thiên trụ lung lay.
-
Phong Vũ vậy mà đánh ra Nhất ngưu chi lực, Nhất ngưu chi lực chính là
một giới điểm, một khi đánh ra Nhất ngưu chi lực là có thể được gọi là
cao thủ VIP, cho dù là tiến nhập quân doanh thần vũ cũng có thể ngồi lên vị trí Vạn phu trưởng.
Có người bị màn ở trước mắt làm cho kinh
ngạc nói không nên lời, tuy đều đã biết thực lực của Phong Vũ rất mạnh
nhưng lại không ngờ tới trình độ của hắn lại cường đại như vậy.
Cái gọi là Nhất ngưu chi lực chính là nói đến sức mạnh của một con kỳ ngưu
được bộc phát ra, hơn nữa là nói đến sức mạnh thuần túy.
Kỳ ngưu
được gọi là chiến tranh chi thú, kỳ ngưu trưởng thành cao đến bảy thước, dài mười hai, mười ba thước, sinh trưởng và lớn lên ở nơi cổ cương mãng hoang, số lượng cực kỳ ít ỏi, thực lực được xưng là linh thú mạnh nhất.
Vừa đâm đầu vào một cái là có thể phát sinh ra cự lực vạn cân.!
Chỉ cần trong lúc vương triều có chiến tranh quy mô lớn thì không thể thiếu kỳ ngưu dẫn đường, một khi để cho chín con kỳ ngưu lấy tư cách chiến sĩ tiên phong xung phong ra trận thì căn bản là không có bất cứ đội quân
nào có thể chống đỡ được mà trùng kích vào.
Người có thể chiến
thắng được một con kỳ ngưu có thể được gọi là cường giả, nói cách khác
là có thể đánh ra Nhất ngưu chi lực thì như vậy đã có thể được xem là
cao thủ rồi.
Lúc này Phong Vũ liền đánh ra một đạo Kỳ ngưu ảnh, sức mạnh chừng vạn cân.
Vẻ mặt Phong Tiên Tuyết biến đổi lớn, thực lực Phong Vũ quá mạnh, vượt qua xa đánh giá của nàng, nếu nói sức mạnh đơn thuần thì Phong Vũ không chỉ hơn hẳn nàng gấp hai lần, ít nhất thì bây giờ nàng cũng không cách nào
đánh ra Nhất ngưu chi lực được.
"Ầm!"
Kỳ ngưu hư ảnh gào
rít bổ nhào tới trước, tuy là nàng có thể tránh khỏi nhưng mà ống tay áo của Phong Tiên Tuyết lại bị sức gió sắc bén xé nát một góc, trên cánh
tay trắng nõn dính một ít vết máu.
Đây là sức mạnh của một con kỳ ngưu, trốn cũng không tránh khỏi.
Chưởng thứ hai của Phong Vũ lại đánh ra, lại một kỳ ngưu hư ảnh từ trong lòng
bàn tay hắn bay ra làm cho đất đá trên võ đài đều bị xoắn lại thành bụi
phấn.
Tốc độ Phong Tiên Tuyết kinh người nhưng lúc này lại có cảm giác không chỗ tránh né, tất cả không gian thật giống như đều bị phong
kín lại.
Bốn móng của kỳ ngưu đều mang theo ngọn lửa làm cho bầu
không khí như bị thêu cháy đến vặn vẹo, một đôi ngưu giác cong veo mà
lại sắc nhọn như hai cây thần thứ ở khoảng không xa kia đang đâm tới.
Liều mạng? Một con đường chết?
Trốn? Laị trốn chỗ nào đây?
Cho đến bây giờ Phong Tiên Tuyết cũng chưa từng có cảm giác tử thần càng
ngày càng gần nàng đến như vậy, mười tám cây trụ đồng niêm phong cả
không gian, ngay cả cơ hội chạy trốn khỏi võ đài nàng cũng không có.
- Kỳ ngưu kính của Phong Vũ còn chưa tu luyện tới nơi, sức mạnh tuy là
được rồi nhưng mà ngưu thân lại chưa hề ngưng tụ, gió to vừa thổi một
cái là có thể phá được thân ngưu!
Nhưng vào lúc này, tiếng của Phong Phi Vân lại vang lên ở bên tai của nàng.
Ánh mắt nàng hơi liếc qua bên kia một tí, vừa đúng lúc nhìn thấy Phong Phi
Vân đang đứng ở ngoài võ đài nhìn nàng chăm chú, nhưng mà ánh mắt của
nàng chẳng qua cũng chỉ hơi liếc sang liền lại nhanh chóng thu về, trong mắt sinh ra ánh sáng của sự cơ trí.
Kình đúng là hư, phong cũng là hư!
Nếu như Kình ngưng tụ thật thì Phong dĩ nhiên sẽ không có cách nào thổi tan!
Nhưng mà Kỳ ngưu chi lực do Phong Vũ đánh ra mặc dù có sức mạnh chừng vạn cân nhưng cũng không ngưng tụ lại thật, nếu có thể đánh ra Phong kình đủ
mạnh là có thể vô hình trung phá được Kỳ ngưu kính.
Khóe miệng
Phong Tiên Tuyết hơi cong lên, cánh tay hơi cong lại bắt đầu chuyển động cấp tốc trong hư không, năm ngón tay mảnh khảnh mang theo quy luật kỳ
dị lôi kéo không khí lưu động, rất nhanh trong lòng bàn tay nàng đã tạo
thành một luồng phong lực.
Luồng phong lực này càng ngày càng mạnh, sau cùng biến thành Nhất điều Long quyển từ trong cánh tay bay ra.
"Ùng ùng!"
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Phong Phi Vân, phong lực của Long quyển
vậy mà thôn tính được Kỳ ngưu hư ảnh hung mãnh không thể nào ngăn cản
được kia, sau cùng hai thứ đó đều hóa thành vô hình, biến mất ở trên võ
đài.
"Hí!"
Lúc này toàn bộ võ đài yên lặng, ánh mắt đều
khó tin mà nhìn chằm chằm Phong Tiên Tuyết, ai cũng không ngờ rằng nàng
có thể đem Kỳ ngưu chi lực đánh cho tan nát.
Dù cho là cao thủ thúc bối của Phong gia e rằng cũng không có mấy người có thể làm được.
- Thực lực của Phong Tiên Tuyết vậy mà mạnh như thế, nàng có thể đánh tan nát Kỳ ngưu chi lực, như vậy thì ít nhất cũng có thể xem là bất phân
thắng bại với Phong Vũ.
Có người lắc đầu, nói:
- Ta cho rằng người thiếu niên xúi giục chiêu thức cho nàng mới thực sự lợi hại, ít nhất thì nhãn lực vô cùng lợi hại.
- Ai vậy? Chính là hắn ta sao, ha ha! Tiểu tử kia vừa rồi ngay cả đường
đi cũng không yên, e rằng chẳng qua chỉ là kẻ ngu dốt càn rỡ mà thôi.
- Vừa rồi chính hắn gọi Phong Tiên Tuyết là vợ, nói không chừng thực sự có mấy phần chân tài thực học.
... ...
...
Mọi người quay về phía Phong Phi Vân chỉ trỏ, nhưng mà thái độ của người
này chỉ cười mãi mà thôi, thật giống như là hoàn toàn không hiểu những
người ở đây đang bàn tán về hắn vậy.
- Vợ à, Phong Vũ đã từng
dùng qua linh tuyền, cho nên sức mạnh của hắn mới cao hơn những tu sĩ
cùng cảnh giới, nhưng mà dùng linh tuyền cũng có chỗ thiếu sót, đó chính là căn cơ bất ổn, một khi căn cơ bất ổn thì chắc chắn sức mạnh hạ bàn
không đủ.
- Khà Khà! Sức mạnh toàn thân của tiểu tử Phong Vũ này
đều tập trung ở nửa người trên, nửa người dưới cũng là trứng rỗng mà
thôi, cho nên hắn mới đặc biệt luyện chế một đôi mẫu cương thiết hài
mang ở trên chân, muốn để cho nửa người dưới ổn như bàn thạch. Nhưng mà
cái này chẳng qua chỉ là biểu tượng mà thôi, nếu như vợ có thể công phá
thiết hài trên chân hắn, như vậy thì trong vòng ba chiêu hắn nhất định
sẽ thua trong tay vợ thôi.
Phong Phi Vân ngồi ở trên thạch đài bên cạnh võ đài, dựa lưng vào trụ đồng to lớn, hai chân bắt chéo, lớn tiếng nói.
Lời nói này nhìn như là đang nhạo báng Phong Vũ vậy, nhưng mà nhãn lực sắc
bén của người này lại nhìn thấu được mánh khóe của Phong Vũ rồi biểu lộ
ra trong lời nói, quả thực là sức mạnh của Phong Vũ đều tập trung ở nửa
người trên, sức mạnh của hai chân tuy là vẫn rất mạnh nhưng lại làm cho
người ta cảm thấy đó là "miệng cọp gan thỏ".
Trên võ đài, sắc mặt của Phong Vũ tuy là bất biến nhưng trong lòng cũng là run mạnh, Phong
Phi Vân nói không sai một chút nào, nhược điểm của hắn chính là ở hai
chân, sở dĩ hắn luyện chế một đôi thiết hài là muốn củng cố hạ bàn để
cho sức mạnh của hai tay có thể phát huy đến mức tận cùng.
"Tiểu tử này làm sao lại khôn khéo như vậy?"
Trên trán Phong Vũ túa ra mồ hôi lạnh, dù sao cũng có cảm giác như là mình
bị Phong Phi Vân nhìn thấu - hiểu rõ vậy, không có bất kỳ một bí mật nào có thể che giấu.
Phong Tiên Tuyết cũng đã cùng với Phong Vũ giao thủ mấy hiệp, hiển nhiên so với ai khác cũng là hiểu rõ được nội tình
thực lực của Phong Vũ, lúc này nghe được Phong Phi Vân giải thích một
loạt thì nhất thời như thể hồ xối lên đầu, trong đầu liền thấu suốt minh mẫn.
Thì ra là vậy!
Phong Tiên Tuyết nhịn không được bèn
cười một tiếng mê người, nụ cười giống như là linh hoa nở rộ làm cho vô
số người có mặt ở đây phải thất thần.
"Không nghĩ tới tên đần này lại có thể nhìn thấu được, tuy là thực lực nát bét nhưng đầu óc coi như là nhạy bén lắm, khó trách lần này nghĩa phụ đối với hắn lại đánh giá
cao như vậy."
Phong Tiên Tuyết suy nghĩ một chút lại bật cười, cười thật là đẹp, không biết dắt hồn phách của bao nhiêu người đi mất rồi.
Phong Phi Vân vẫn ngồi trên thạch đài bên cạnh võ đài, tùy tiện nói:
- Thiết hài dưới chân Phong Vũ chính là luyện chế bằng mẫu cương vân
thiết, nặng đến trên hai trăm cân, nếu muốn phá vỡ đôi thiết hài này
thật ra khá là đơn giản, dùng lửa nướng là được rồi!
- Thiết hài quay móng heo, một phần ăn ngon à nha!
Phong Phi Vân lại cho Phong Tiên Tuyết thêm một chủ kiến nữa!
Phong Vũ đem chân hơi rụt lại, thiết hài cọ xát trên mặt đất phát ra tiếng
xuy xuy càng dễ nhận thấy là đã bị Phong Phi Vân nói trúng.
Ánh mắt của hắn càng ngày càng lạnh, trầm giọng nói:
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?
Hắn xem ra Phong Phi Vân là một người không tầm thường, bởi vì một người
đần độn thì không thể nào nhìn thấy tất cả kẽ hở của hắn chuẩn như vậy
được, hơn nữa ngay cả tâm tư muốn chiến đấu tất thắng của hắn cũng bị
làm cho tan rã, bây giờ ngay cả một chút chiến ý cũng không có.
Ngay cả chiến ý cũng đều mất đi, cái này còn có thể chiến đấu như thế nào đây?
Phong Vũ cảm giác được mình hết sức là biệt khuất!
Không chỉ có Phong Vũ, bây giờ còn có mấy người nữa đều cảm thấy Phong Phi
Vân không tầm thường, đều muốn biết người này rốt cuộc là ở đâu xuất
hiện?
- Khụ khụ! Bổn thiếu gia thực ra là một trí sư!
Phong Phi Vân đứng dậy, ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Một trí sư!
Có người kinh hô thành tiếng, giọng nói kia thật giống như: "Oa, mỹ nữ!"
- Không sai, ta là một trí sư, trí sư duy nhất của đời thứ năm Phong gia
trẻ tuổi tài tuấn, hoàn toàn độc nhất vô nhị, thiên hạ có một không hai!
Phong Phi Vân vỗ ngực nói.
Con cháu Phong gia ở đây liền lặng ngắt như tờ, có người kinh ngạc, có
người hoài nghi, có người tôn sùng, có cả những con cháu nữ tử dùng đôi
mỹ ngâu liếc mắt đưa tình sướt mướt.
Một gã trí sư so với một người tu luyện cường giả tuyệt đối càng được hoan nghênh hơn.
Trí sứ được gọi là một trong năm đại huyền sư.
Trí sư cùng với Tầm bảo sư chính là một trong năm đại huyền sư có số lượng ít nhất trong huyền sư.
Một khi có thể xưng là trí sư, dù cho chẳng qua chỉ là nhất phẩm trí sư thì địa vị ở vương triều Thần Tấn cũng đã cao đến dọa người rồi, ít nhất có thể làm một trưởng lão ở một đại gia tộc như Phong gia.
Mượn
Phong gia mà nói, đây chính là thế lực cấp bá chủ ở Nam thái phủ nhưng
số lượng trí sư trong cả gia tộc cũng chỉ có ba người thôi, nhưng mỗi
người đều đã là lão nhân sống đến gần trăm tuổi.
Trí sư, chính là dùng trí tuệ vi sư, cần thời gian và tích lũy kiến thức, không đến mấy
chục năm, trên trăm năm tích lũy tri thức qua sự từng trải thì liền
không thể nào sinh ra một vị trí sư.
Trí sư tuổi hơn mười cũng
không phải là không có, nhưng lại là phượng mao lân giác (đồ vật quý
hiếm), cả thảy vương triều Thần Tấn cũng chỉ có thể tìm được một hay hai người thì đã rất tốt rồi.