Linh Chu​

Chương 65: Chương 65: Thân Phận Thật Sự Của Thiếu Niên Lạc Phách




Nếu như người này thật sự là một trí sư thì việc hắn có thể nhìn thấu được kẽ hở trong tu luyện của Phong Vũ thì cũng chẳng có gì là lạ.

Nhưng mà cũng có người không tin lời nói của Phong Phi Vân, dù sao nếu hắn thật sự là một trí sư trong lớp tiểu bối đời thứ năm Phong gia thì e rằng từ lâu đã làm cả Nam thái phủ chấn động rồi, những người có mặt ở đây không thể nào không biết được.

Có người la lên:

- Nếu ngươi là một trí sư, vậy ngươi có trí sư thiết lệnh do Vạn Tượng Tháp ban thưởng hay không?

- Trí sư thiết lệnh? Cái quái gì thế?

Phong Phi Vân thật ra vẫn chưa từng nghe qua vật này, thậm chí ngay cả Vạn Tượng Tháp là ở đâu, cũng là lần đầu tiên nghe thấy.

Phong Vũ lạnh lùng cười, nói:

- Thậm chí ngay cả trí sư thiết lệnh cũng không biết là cái gì lại còn dám xưng mình là một trí sư, quả thực là khoác lác khoe khoang.

Ngũ đại huyền sư có địa vị cao quý, địa vị trong tu tiên giới cũng không tầm thường nhưng muốn trở thành một huyền sư chân chính lại phải đến Vạn Tượng Tháp khẳng định.

Nhận được thiết lệnh do Vạn Tượng Tháp ban thưởng thì mới có thể được gọi là huyền sư thật sự.

Trí sư có "Trí sư thiết lệnh", Tầm bảo sư có "Tầm bảo sư thiết lệnh", Luyện khí sư có "Luyện khí sư thiết lệnh", Ngự thú sư có "Ngự thú sư thiết lệnh", Đan dược sư có "Đan được sư thiết lệnh".

Thiết lệnh của ngũ đại huyền sư chính là đại diện cho thân phận của người đó, chỉ cần trên người có tùy tiện một miếng thiết lệnh thì cho dù đi tới bất cứ nơi nào cũng đều sử dụng được, đều sẽ được người ta tôn sùng làm khách quý.

Nếu như trên người không có thiết lệnh, như vậy thì dù cho người đó có trí tuệ thông thiên cũng không được gọi là trí sư.

Sau khi nghe mấy người này nói chuyện với nhau thì Phong Phi Vân xem như cũng đã hiểu đại khái trí sư thiết lệnh gì vật gì. Trong khoảng thời gian ngắn thì cái mặt dày này đã đỏ ửng lên, ho khan hai tiếng, nói:

- Cái này ... những vật cấp bậc cao như trí sư thiết lệnh này há có thể giấu ở trên người được, ta để ở trong nhà rồi, nếu mọi người muốn mở mang tầm mắt thì hai ngày nữa nhất định sẽ để cho mọi người mở mang đầu óc một chút về món bảo bối trí sư thiết lệnh cấp bậc cao nhất này.

Phong Phi Vân mặc dù nói âm vang hùng hồn nhưng không có lấy một người tin lời nói của hắn, mọi người đều cho rằng hắn đang khoác lác, dù sao mọi người cũng không phải loại đần, trí sư thiết lệnh là loại tượng trưng cho thân phận thì không thể nào không mang theo bên người được.

Phong Phi Vân mới vừa nói ra như thế thì lại rước lấy một hồi thổn thức!

Nhưng mà da mặt người này thật là dày, chẳng qua cũng chỉ chắp hai tay sau lưng, vẫn tỏ vẻ ung dung tự đắc, nhưng mà sau khi hắn đón nhận ánh mắt của Phong Tiên Tuyết thì phát hiện dáng vẻ cô gái nhỏ này vậy mà cũng rất là thất vọng, lòng tự ái của Phong thiếu gia chúng ta nhất thời không kiềm chế được nữa.

"Không phải chỉ là một miếng trí sư thiết lệnh sao, hai ngày nữa sẽ đi làm một miếng như vậy, nhất định làm cho cô gái nhỏ này cả kinh cười toe tóe mới được."

Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ đến như vậy.

- Khụ khụ, cái đó ... vợ à, không phải là vợ muốn chém đứt một tay của hắn hay sao, còn ngớ ra làm gì vậy?

Phong Phi Vân quay về hướng Phong Tiên Tuyết đứng trên võ đài hét to một tiếng, thật giống như đang khiển trách tiểu nương tử của mình vậy, làm cho Phong Tiên Tuyết phải sửng sốt mà thét lên.

“Khốn kiếp!”

Phong Tiên Tuyết rất tức giận, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị người nào quát nạt như thế ở trước mặt mọi người, tên khốn kiếp Phong Phi Vân này thực sự là khinh người quá đáng, kêu vợ riết rồi nghiện kêu hoài luôn mà, thật giống như ta thật sự là vợ của hắn vậy, hừ, hừ ... Ta làm sao có thể là vợ của một người đần độn như vậy chứ, không phải chỉ là một tên đần mà còn là một tên phế vật tồi tệ!

Phong Tiên Tuyết mặc dù tức giận đến mức muốn chưởi má nó nhưng vẫn cố gắng áp chế lửa giận của mình, cũng không có lập tức bộc phát ra, nhưng mà trên người lại phát sinh một luồng hàn khí, nói:

- Phong Vũ, chúng ta đấu tiếp!

Phong Tiên Tuyết lại cầm chiến kiếm trên đất lên, trên thân kiếm tuôn ra một mảng lớn linh khí, chợt, linh khí bắt đầu bùng cháy ầm ầm biến thành thanh kiếm Nhất muội nguyên hỏa.

Nàng dùng chính là nước cờ mà Phong Phi Vân đã dạy, phải dùng liệt hỏa phá thiết hài, chỉ cần phá nát thiết hài thì muốn chiến thắng Phong Vũ cũng không phải là vấn đề hóc búa gì.

Đây cũng là chuyện mà giờ phút này Phong Vũ rất đau đầu!

- Phong Tiên Tuyết, chúng ta đã giao thủ mười bảy hiệp rồi, thực lực của cô thật không thể nghi ngờ gì nữa, rất là cường mạnh, đã có tư cách tham gia Tiềm long đại chiến, ngày hôm nay ta không muốn cùng cô giao thủ nữa.

Phong Vũ quang minh chính đại mà nói, hiện ra bản sắc của một nam nhân.

Phong Tiên Tuyết nói:

- Cái này e là không thể thuận theo ngươi rồi!

- Phong Tiên Tuyết, ta biết là ngươi muốn báo thù cho Phong Hạo nhưng mà cũng phải chọn đúng thời điểm chứ. Thực lực của chúng ta đều như nhau, nếu như muốn liều mạng một mất một còn thì cũng không ai nói được thắng bại như thế nào đâu. Tài tuấn đời thứ năm Phong gia cũng chỉ có mấy người, chúng ta nếu như đang ở giờ phút quan trọng này là đều bị thương thì sẽ chỉ làm lợi cho những người đang đứng nhìn kia mà thôi.

Phong Vũ hiển nhiên rất không nguyện ý muốn cùng Phong Tiên Tuyết giao thủ vào lúc này, bởi vì bây giờ chiến ý của hắn đã sớm bị Phong Phi Vân làm cho tan tác, lúc này mà giao thủ thì phần thắng của hắn rất thấp.

Hơn nữa mục tiêu của hắn chính là Tiềm long đại chiến, có chút tuyệt chiêu cùng với hậu thủ nên hắn dự định sẽ dùng đến ở Tiềm long đại chiến, nếu như bây giờ tất cả đều được sử dụng thì đến Tiềm long đại chiến liền mất đi chiêu thức bất ngờ, ảnh hưởng đến "một kích tất giết".

Phong Tiên Tuyết hiển nhiên cũng hiểu đạo lý này, lúc này trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, nàng tuy là nắm được điểm yếu của Phong Vũ nhưng vẫn không thể nào thắng hắn dễ dàng được, hơn nữa mỗi một người đều có sát chiêu sau cùng, cũng không ai biết một khi Phong Vũ dùng sát chiêu tối hậu thì uy lực bao lớn nữa.

Phong Phi Vân thấy nàng lưỡng lự cũng bắt đầu trầm tư, suy cho cùng thì lúc này có nên liều mạng đánh một trận hay không?

- Ngươi đã không muỗn chiến đấu nữa, vậy ... theo ta đến đây đi.

Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, tuy là thanh âm rất lãnh đạm, hơn nữa còn không có bất cứ một tâm tình chấn động nào nhưng lại truyền đi ầm ĩ khắp cả võ đài diễn võ, truyền vào tai của từng người.

Thanh âm này mang theo sự tín phục mà không cách nào kháng cự lại được, làm cho người ta cảm thấy giống như là Phong Vũ đã hoàn toàn kinh đoạn dưới kiếm của hắn vậy.

- Vừa rồi là ai mới nói?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.