Linh Chu​

Chương 1653: Chương 1653: Thánh công chúa, quận chúa, phi tử. (1)




Một ít người ẩn nấp của Thánh đình Long gia có xuất thủ hay không đây?

Yên lặng hiện giờ, nói không chừng chỉ là biểu hiện giả dối trước khi bão tố hàng lâm, toàn bộ Thánh đình, kể cả toàn bộ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều chỉ sợ đã sóng ngầm mãnh liệt rồi.

Ngay khi luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên ló ra, hào quang ôn hòa rơi xuống trong Thánh đình Chúa tể cung, rơi xuống trên Linh Thạch Thần Tượng tinh xảo xinh xắn trên lưng Phong Phi Vân.

Linh Thạch Thần Tượng bỗng nhẹ rung động, "Vũ Hóa Thai" trong đan điền Phong Phi Vân cũng chấn động một cái, linh hồn Long Khương Linh trên Vũ Hóa Thai phân ra một tia, bay ra khỏi đan điền Phong Phi Vân, tiến vào trong Linh Thạch Thần Tượng.

Tượng đá vốn có bộ dáng "Nam Cung Hồng Nhan" đột nhiên biến thành bộ dáng "Long Khương Linh" .

Tượng đá ánh mắt bễ nghễ, có uy nghiêm quân lâm thiên hạ, như một tượng đá Nữ Đế, niệm một câu:

- Đạo tâm bất tử, Thần Chủng bất diệt, Vũ Hóa Thai tiền lưu linh hồn, linh hồn phá diệt khả tái sinh

Phong Phi Vân cũng không cảm giác được biến hóa rất nhỏ trong đan điền, nhưng lại đã nghe được một thanh âm rất nhỏ, như có người đang ở trong thân thể của hắn đọc vô thượng đạo pháp vậy.

Hắn vội vàng xem xét Linh Thạch Thần Tượng treo trên lưng, phát hiện Linh Thạch Thần Tượng vẫn là bộ dáng "Nam Cung Hồng Nhan", không có nửa phần dị động.

Vừa rồi đến cùng xảy ra chuyện gì?

- Thái Vi, vừa rồi ngươi làm sao vậy?

Phong Phi Vân hỏi.

- Không có gì a, ta cảm giác khi ánh sáng mặt trời chiếu lên tượng đá, toàn thân đều thật ấm áp, hì hì.

Thái Vi dí dỏm cười nói.

Lông mày Phong Phi Vân cau chặt lại, vừa rồi rõ ràng đã nghe được thanh âm của Long Khương Linh, nàng không phải đã thần hồn câu diệt rồi sao, chẳng lẽ còn chưa thể chém sạch linh hồn nàng sao?

Đúng rồi.

Long Khương Linh từng lưu danh trên Thánh Bi, kí thác một đám linh hồn cho Vũ Hóa Thai.

Phong Phi Vân vội vàng nội thị đan điền, phát hiện một đám linh hồn kia của Long Khương Linh vẫn ở trên Vũ Hóa Thai, lúc này mới hơi chút thở dài một hơi.

Bất quá trong lòng vẫn có băn khoăn nhàn nhạt, cảm thấy có thứ gì đó đã bị mình bỏ qu.

Tiêu Bạch Lãng phóng đãng nói:

- Phong gia, ngươi vừa rồi làm sao vậy?

- Không, không sao cả.

Phong Phi Vân nói.

Tiêu Bạch Lãng nói:

- Hiện giờ cửa Thánh đình Chúa tể cung vẫn còn chưa mở ra, cách quốc yên tuyên thệ trước khi xuất quân vẫn còn hai canh giờ, nếu không thuộc hạ an bài cho Phong gia một cái cung khuyết, Phong gia tiến đến đó nghỉ ngơi một chút có được không?

- Cũng tốt, bận rộn cả đêm cũng có chút mỏi mệt rồi, vừa vặn ngồi xuống tu luyện một chút.

Tiêu Bạch Lãng cũng không phải nhân vật tầm thường, chính là một trong Tam đại đô thống trấn thủ Thánh đình Chúa tể cung, thủ hạ có mấy vạn Thánh vệ quân, quyền lợi không phải lớn bình thường.

Hôm nay Thánh đình Chúa tể thùng rỗng kêu to, Tiêu Bạch Lãng có thể nói chính là lão đại trong Thánh đình Chúa tể cung, an bài cho Phong Phi Vân một chỗ nghỉ ngơi quả thật là chuyện rất dễ dàng.

Sau khi đưa Phong Phi Vân đến Thiên Thụy cung, Tiêu Bạch Lãng liền lui xuống, hôm nay chính là Thệ sư quốc yến, hắn chính là đô thống của Thánh đình Chúa tể cung, tự nhiên có rất nhiều chuyện phải làm, không có khả năng một mực ở cùng Phong Phi Vân được.

Phong Phi Vân tự nhiên không thật sự muốn tu luyện, hắn ngồi trên cung khuyết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba nữ tử tuyệt sắc ăn mặc hương diễm ở một bên, cuối cùng dừng trên thân một người.

Khóe miệng của hắn lộ ra vài phần vui vẻ, nói:

- Chúa tể phi...

- Nô tài thỉnh an Phong gia.

Chúa tể phi bị Phong Phi Vân gọi danh tự, ngọc thân uyển chuyển khẽ run lên, vội vàng quỳ gối trước mắt Phong Phi Vân.

Nào có một tia quý khí của hoàng tộc phi tử chứ, quả thực giống như một nữ nô đê tiện nhất vậy.

Phong Phi Vân cũng có chút ngạc nhiên, chợt lại lắc đầu cười cười, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, duỗi ra một tay, nâng cằm nàng lên, khuôn mặt như trứng bồ câu, trong đôi mắt mang theo lệ quang, quỳnh tị tuyết nhuận, cặp môi đỏ mọng không ngừng run rẩy, tràn đầy sợ hãi đối với Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyết trắng mà xinh đẹp kia, nói:

- Nói cho ta biết, Thánh đình Chúa tể ở trong tòa cung điện nào?

- Ta... Ta không biết.

Hàm răng Chúa tể phi không ngừng run rẩy, sợ nói sai lời sẽ bị nam tử trước mắt này giết chết.

Người Bổ Thiên Các đối với nàng mà nói quả thật giống như yêu ma vậy.

Phong Phi Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của nàng, cảm thụ vẻ mềm mại trên đầu ngón tay, cười nói:

- Đừng sợ, ngươi là phi tử cao quý, ta không có ác ý, ta chỉ muốn gặp Thánh đình Chúa tể một lần thôi, nếu ngươi nói cho ta biết, ta sẽ lập tức thả ngươi.

Chúa tể phi trẻ tuổi xinh đẹp kia cả người đều đang run rẩy, trong đôi mắt chảy ra nước mắt, sở sở động lòng người nói không nên lời, lắp bắp mà nói:

- Ta... Ta thật sự không biết... Ngươi đừng đưa ta đi binh doanh, ta cái gì cũng theo ngươi, ta chỉ làm nữ đày tớ của ngươi thôi được không.

- Thật sự là không thức thời, ngươi là Chúa tể phi, ngay cả Thánh đình chúa ở tòa cung điện nào ngươi cũng không biết, ngươi cho ta là đồ ngốc sao?

Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên có chút rét run.

- Ta vào ba ngày trước mới được tuyển vào cung, đến nay còn chưa thấy qua Thánh đình Chúa tể, Phong gia, cầu ngươi thương nô tài a, ta thật sự cái gì cũng không biết mà.

Vị Chúa tể phi này đau khổ cầu khẩn.

Phong Phi Vân nhìn ra được nàng quả thật không nói dối, không khỏi có chút thất vọng, sau đó nhìn chằm chằm vào Thánh công chúa và Lan Phức quận chúa, nói:

- Tiểu công chúa, ngươi qua đây.

- Ta cũng không biết gì đâu...

Thánh công chúa không ngừng lui về phía sau, trên gương mặt thanh tú mà trang nhã lộ vẻ sợ hãi, nàng dù sao chỉ mới 14 tuổi, ở trong địa hạ lao ngục đã bị đòn đến sợ hãi rồi.

Nàng nhìn thấy con mắt Phong Phi Vân liền sợ tới mức run rẩy, hoa dung thất sắc, ngọc ngực có chút nhô lên đang không ngừng phập phồng, trong quần hai cái đùi ngọc thon dài đang lắc lư, có một dòng suối ấm áp từ trong bẹn đùi chảy xuôi ra, thấm ướt cả quần.

Phong Phi Vân tận lực lộ ra một dáng cười thân mật, đi về phía Thánh công chúa, dồn nàng vào một góc, cười nói:

- Tiểu công chúa, nói cho ta biết Chúa tể đại nhân ở nơi nào, ngươi đừng gạt ta, ngươi là con gái mà hắn thích nhất, sao không biết hắn ở trong tòa cung điện nào được?

Nhưng dáng cười thân mật của Phong Phi Vân tựa hồ cũng không thể khiến Thánh công chúa sinh ra hảo cảm với hắn, ngược lại còn dọa ngất nàng, một đôi đùi ngọc hết sức nhỏ thẳng tắp còn có chút ướt át.

- Cẩu tặc, có gì thì cứ tìm đến ta, đừng làm khó dễ một tiểu Thánh công chúa.

Lan Phức quận chúa lạnh giọng nói.

Ba vị hoàng tộc mỹ nữ ở đây thì Lan Phức quận chúa tu vị cao nhất, nàng đương nhiên cũng rất sợ hãi, nhưng tâm chí lại cao hơn Chúa tể phi và Thánh công chúa một chút, không đến mức bị Phong Phi Vân dọa sợ tới mức quỳ trên mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.