Cát quân sư nói:
- Lão phu cho rằng, Phong thiếu gia quả thực
chính là "khả tạo chi tài" (có thể đào tạo trở thành nhân tài). Mặc dù
không có cách nào tu luyện công pháp, nhưng nếu có thể ra sức học hành
binh thư, sau này bước vào quân doanh, nhất định có thành tựu không ít.
Lưu quản gia nãy giờ vẫn không có mở miệng, lúc này cũng là lộ vẻ xúc động:
- Thành chủ, con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng, ta cho rằng Tiềm long đại chiến lần này có thể để cho thiếu gia đi tham gia Binh thư thiết
quyển hội.
"Binh thư thiết quyển hội!" Sắc mặt Phong Vạn Bằng cứng lại, dường như đang suy tư điều gì đó.
Ở vương triều Thần Tấn nếu muốn trở bên nổi bật, vượt hẳn mọi người cũng
chỉ có thể không ngừng tu luyện để trở thành cường giả một phương. Thế
nhưng thiên phú tu luyện không phải là mọi người đều có, mà người không
có thiên phú tu luyện lại chỉ có thể học binh pháp, nghiên cứu mưu lược
trở thành một tên trí giả, quân sư, phụ tá. Nếu như binh pháp cùng với
mưu trí có thành tựu, vẫn có thể trở thành một người trên vạn người,
ngồi vào vị trí tân khách của các đại gia tộc cùng tiên môn.
Binh thư thiết quyển hội cùng với Tiềm long đại chiến đều là thiết lập của
Phong gia để lựa chọn con cháu kiệt xuất ưu tú, chọn một người là trí
giả, chọn một người là võ giả.
Một văn một võ!
Nếu là có
thể ở tại Binh Thư thiết quyển hội mà thể hiện ra trí khôn và binh thuật siêu phàm, như vậy thì vẫn sẽ được trọng điểm bồi dưỡng của Phong gia.
"Binh thư thiết quyển hội thật không đơn giản, rất nhiều anh kiệt tham gia
Tiềm long đại chiến đều có thể sẽ đi Binh thư thiết quyển hội để mà
sướng đàm binh pháp, nếu muốn đứng đầu quả thật là khó khăn còn hơn lên
trời. Đứa nhỏ Phi Vân này ... Dù sao cũng chỉ mới học binh pháp vài ngày thôi, hơn nữa lá gan lại nhỏ, đến lúc đó ngộ nhỡ mất mặt ... Ôi! Gặp
phải nhiều anh kiệt như vậy, nói không chừng hắn sẽ khẩn trương đến nỗi
cả người run cầm cập, ngay cả lời cũng nói nên lời."
Phong Vạn
Bằng không ngừng than thở, tuy rằng hắn cũng có mong muốn Phong Phi Vân
có thể "nhất phi trùng thiên" (một bước lên trời), trở nên nổi bật, vượt hẳn hơn người, thế nhưng suy cho cùng hắn cũng biết tính tình của Phong Phi Vân cho nên thà làm cho Phi Vân xấu mặt trước, còn hơn là để cho
Phi Vân ra sân.
Tránh cho mất thể diện!
Lúc này, Phong Tùy Vũ từ ngoài cửa lớn đi vào, hơi khom người cúi đầu với Phong Vạn Bằng,
sau đó lại là cung kính với Lưu quản gia cùng Cát quân sư mà bái lạy.
Lúc này bọn họ đều đang trầm mặc nên dễ hiển nhiên là không nhìn thấy
Phong Tùy Vũ.
"Tấm tắc, ôi!"
"Có thể .. Ôi! Phi Vân quả thật là lá gan quá nhỏ!" Ngay cả Lưu quản gia cũng đều luôn miệng than thở.
"Lộc cộc, lộc cộc!"
Phong Phi Vân mặc bộ quần áo thật lớn, đi đôi dép lê bằng gỗ, ngáp liên tục
đi vào đứng ở bên cạnh Phong Tùy Vũ, hướng về Phong Vạn Bằng, Cát quân
sư, Lưu quản gia xúi đầu, sau đó nói:
- Phụ thân, con muốn tham gia Binh thư thiết quyển hội.
Lúc mọi người nói chuyện Phong Phi Vân ở bên ngoài cũng đã nghe được sơ
lược, muốn chúng tỏ thực lực của mình như vậy thì phải đứng ra lấy bản
lĩnh để chứng minh bản thân.
Mang trên mặt vẻ vui vẻ, Phong Tùy Vũ nói:
- Phi Vân, Binh thư thiết quyển hội không phải là chuyện đùa, ngươi cần phải hiểu rõ.
- Ha ha! Đại ca, ta thừa nhận là binh thư ta xem không nhiều lắm, thế
nhưng ngươi cũng không thể xem thường ta, lý luận suông, ai không biết
hả!
Phong Phi Vân cười nói.
Phong Tùy Vũ có chút không vui, nói:
- Ngươi nói là ta chỉ nói lý luận suông?
- Sự thật chính là như vậy mà!
Phong Phi Vân cười nói:
- Đại ca, ngươi thật giống như không phục, lẽ nào ngươi đã từng làm qua binh lính?
Phong Tùy Vũ ngay cả quân doanh cũng chưa từng bước vào, hiển nhiên lại càng
không có làm qua binh lính, lúc này chỉ biết á khẩu không trả lời được.
- Đại ca, ngươi thật sự giống như không phục, ôi chao!
Phong Phi Vân nhìn thấy được dáng vẻ hiếm thấy của Phong Tùy Vũ, trong lòng có chút cao hứng.
Cơ mặt của Phong Tùy Vũ co quắp hai cáo, tiếp đó nghiêm mặt cười nói:
- Phi Vân, ngươi tuổi còn quá trẻ, ngay cả giai đoạn lý luận suông này ngươi cũng còn kém xa lắm.
- Lý luận suông có phải có ý lấy ít địch nhiều, lấy mạnh thắng yếu, súng
thật đạn thật mà điều binh khiển tướng, giết nó không chừa manh giáp
không?
Phong Phi Vân tuổi tuy nhỏ, thế nhưng bây giờ lại có vẻ hăng hái, chỉ ra rất nhiều tình thế của giang sơn.
"Điều binh khiển tướng!"
Mọi người đều không hiểu, thành Linh Châu là nội địa của vương triều Thần
Thấn, quân đội bên ngoài không gì sánh được, bên trong không kẻ nào dám
xâm lược, nhiều năm qua cũng không có chiến sự, nếu đã không có kẻ địch
thì điều binh khiển tướng có ích gì?
Phong Tùy Vũ cũng lấy làm ngạc nhiên, hoàn toàn không cách nào biết được bước tiếp theo Phong Phi Vân đi như thế nào?
Đám người Phong Vạn Bằng, Cát quân sư vẻ mặt cũng bị cứng lại, lẽ nào tiểu tử này điên rồi phải không?
Phong Phi Vân quỳ một chân trên đất, vẻ mặt nghiêm túc, cất cao giọng nói:
- Thành Linh Châu có tặc nhân nắm quyền, kẻ nịnh thần ỷ thế làm bậy, dân
chúng đều gọi hắn là "Tam gia". Người này buôn bán nô lệ, bố trí sòng
bạc sinh mệnh, cưỡng bức con gái lao vào buôn bán da thịt, tổ chức mấy
ngàn tên du đãng côn đồ thành lập Ưng trảo bang, ức hiếp dân chúng trong thành, quả thật chính là "u ác tính" trong thành Linh Châu. Phong Phi
Vân ở đây khẩn cầu thành chủ đại nhân, điều cho con ba nghìn thành vệ
quân, trong vòng một đêm nhất định đem toàn bộ oai ma tà đạo một mẻ hốt
gọn, không chừa manh giáp.
- Khẩn thiết xin thành chủ đại nhân,
điều cho con ba nghìn thành vệ quân, càn quét tặc nhân, chém giết bọn
xấu, thanh trừng thành Linh Châu, vì lòng người mà đứng ra làm chủ công
đạo!
Vẻ mặt Phong Phi Vân nghiêm túc, không kiêu ngạo cũng không
siểm nịnh, thanh âm chẳng khác nào tiếng chuông lớn, ở trong đại sảnh mà vang vọng liên tục.