Đại sảnh của phủ thành chủ rộng chừng mười hai trượng, tám cây xà đại
trụ dựng thẳng đứng, ở giữa là tượng đá chim đại bàng màu vàng cao vút,
uy mãnh khiếp người, như một con thần điểu ngạo mạn khinh thường sinh
linh.
Khách mời hễ có việc gì đi tới đại sảnh thì tâm linh đều bị làm cho rung động, bị một lực vô hình đè lên làm cho bị khiếp sợ không
dám to mồm.
Phong Vạn Bằng cầm trong tay Thanh ngọc thư giám dài
khoảng ba tấc từ từ khép lại, phong thư này hắn đã xem qua ba lần thì nụ cười trên mặt cũng hiện lên ba lần, tựa như là gặp chuyện gì tốt lắm
làm cho loại người ăn nói thận trọng như hắn cũng không khỏi nhịn được
cười.
Ngoài Phong Vạn Bằng ra thì Cát quân sư cùng với Lưu quản
gia cũng ngồi ở hai bên, hai người đó tuổi tác đều gần như nhau, tóc hoa râm và mặt đầy nếp nhăn.
Nhưng họ đều không phải là nhân vật đơn giản, có thể một mình đảm đương một phía.
Cát quân sư tay cầm quạt lông, ánh mắt liếc qua chỗ Thanh ngọc thư giám,
dường như cũng đã đoán ra được rất nhiều chuyện, thản nhiên nói:
- Thành chủ, có thực là tin tức từ Nam Thái phủ bên kia truyền tới?
Thanh ngọc thư giám trong tay Phong Vạn Bằng được đặt tên là "Ngọc phi phù",
một ngày có thể truyền thư trong mười vạn dặm, chính là một món linh bảo thật sự.
Ngọc Phi phù đến thành Linh Châu, như vậy nhất định là tin tức từ Nam Thái phủ gửi đến Phong gia.
Cát quân sự và Lưu quản gia đều không phải là người ngoài, đều là tùy tùng
đi theo hắn hơn mười năm nay, Phong Vạn Bằng cũng không dối gạt bọn họ,
cười nói:
- Tiềm long đại chiến của gia tộc hai mươi năm tổ chức một lần đã sắp đến.
Mắt của Cát quân sư híp một cái, sau đó mừng như điên hỏi:
- Chừng nào?
- Ba tháng sau, ngày lập thu (ngày 7,8,9 của tháng 9). Tử tiêu phủ thành, tiềm long phi thiên.
Phong Vạn bằng đọc nội dung trong Ngọc phi phù.
Tiềm long đại chiến của Phong gia, ý nghĩa phi phàm, nổi tiếng thiên hạ, bất cứ người nào cũng có thể trổ hết tài năng trong Tiềm long đại chiến,
con đường tương lai cũng vì thế mà không có giới hạn nữa.
Phong
gia là một gia tộc khổng lồ, con em trong gia tộc đạt hơn một nghìn vạn, chia làm từng mạch hệ một, mỗi một mạch hệ đều có nhân tài kiệt xuất
nhiều không kể xiết.
Giống như là Phong Vạn Bằng trấn giữ ở thành Linh Châu, phụ trách quản lý hơn nghìn vạn nhân khẩu, khu vực ngàn dặm, có thể nói là bá chủ một phương, nhưng mà chẳng qua chỉ là một thành
viên con cháu trực hệ đời thứ tư của Phong gia và với một đại nhân vật
chân chính của Phong gia thì càng không thể so sánh được.
Con
cháu trực hệ đời thứ tư của Phong gia dù cho không có một vạn người thì
cũng có tam ngàn người, trong đó người có tài, kiệt xuất như Phong Vạn
Bằng kể ra cũng không dưới một trăm. Họ đều trấn thủ ở các đại cổ thành, quận phủ, quân doanh, triều đình, mạch người quả thật là trải rộng khắp thiên hạ.
Mỗi hai mươi năm Phong gia sẽ tiến hành lựa chọn, đánh giá tiềm lực của con cháu hậu bối, trong đó chọn lựa ra những người
thiên phú siêu nhiên rồi tiến hành trọng điểm bồi dưỡng nhân tài, vì vậy mới có "Tiềm long đại chiến."
Tiềm long xuất hải, đằng phong vạn lý!
Qua ba tháng nữa chính là đến ngày tiềm long đại chiến, toàn bộ con cháu
tuổi còn trẻ ở bên ngoài Phong gia đều phải tham gia chinh chiến trận
này, ai có thể trổ hết tài năng bên trong thì có thể trở thành nhân vật
lĩnh quân trong thế hệ con cháu của Phong gia, thậm chí tương lai sau
này có thể trở thành người được đề cử làm tộc trưởng.
Tổng bộ của Phong gia là ở Nam Thái phủ, cũng là một trong những gia tộc cường đại nhất Nam Thái phủ.
Nam Thái phủ chính là một trong tám đại phủ của vương triều Thần Tấn, nằm ở phía nam của vương triều.
Khu vực Nam Thái phủ rất mênh mông, nhân khẩu đông đảo vô cùng, dưới mỗi kỳ có hai mươi sáu quận, mỗi một quận đều có một á châu lớn, mà dưới quận
còn có vô số tòa cổ thành, dưới cổ thành còn có huyện nha.
Thành Linh Châu thì chẳng qua chỉ là một trong một trăm hai mươi bốn tòa cổ thành, thuộc cấp dưới của quận Bách Lĩnh.
Phong gia chắc chắn là một trong ba gia tộc quyền thế ở Nam Thái phủ, bởi vậy có thể thấy được Phong gia rất hùng mạnh.
Phong Vạn Bằng cười to nói:
- Hai mươi năm trước ta vô cùng hắng hái tham gia Tiềm long đại chiến,
vượt qua được mười mấy trận, hạ gục được trên trăm đối thủ, lúc này bộc
lộ hết tài năng mới được trưởng lão của gia tộc chú ý, trọng điểm bồi
dưỡng mà ngồi lên vị trí thành chủ Linh Châu, hùng bá một phương.
Cát quân sư hỏi:
- Không biết hai mươi năm trước thành chủ ở Tiềm long đại chiến được xếp hạng thứ mấy?
- Người thứ mười tám.
Phong Vạn Bằng vừa nhắc tới chiến tích này, trong lòng lại dâng lên một chút kiêu ngạo, không nhịn được mà cười ra sảng khoái.
Có thể ở Tiềm long bảng chiến của Phong gia bắt được vị trí thứ mười tám, đích thật là có năng lực để mà kiêu ngạo.
Cát quân sư chính là phụ tá dưới quyền của Phong gia, đối với chuyện của
Phong gia hai mươi năm trước dĩ nhiên là có hiểu rõ, nói:
- Hai
mươi năm trước, trong Tiềm long bảng chiến, con cháu trực hệ đời thứ tư
của Phong gia có chín nghìn bốn trăm ba mươi tám người, con cháu hệ thứ
đời thứ tư vượt lên trên bảy vạn, có thể từ trong nhiều người như vậy mà chiến đấu đạt tới vị trí người thứ mười tám, thành chủ năm ấy có biết
bao nhiêu là tài hoa vĩ đại.
Lời của Cát quân sư đây cũng không
phải là xu nịnh, dù sao thì Phong Vạn Bằng đích thật là một cường giả
bất phàm, coi như bây giờ ở trong con cháu đời thứ tư của Phong gia cũng có tiếng nói riêng.
Thực lực quyết định quyền lực!
Phong Vạn Bằng nói:
- Hai mươi năm trôi qua, đời thứ năm của Phong gia càng phồn vinh, hưng
thịnh thêm, theo tin tức thông kê của gia tộc truyền đến thì con cháu
trực hệ cũng đã vượt lên trên ba vạn, trong đó càng có nhiều người tài
năng xuất chúng, kinh tài tuyệt diễm, cao thủ thế hệ trước nếu chiến đấu cũng không có sức đánh trả. Rất nhiều người đều dự đoán, đời thứ năm
của Phong gia là một đời quật khởi hoàng kim, tuấn kiệt nghịch thiên bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, làm cho các đại trưởng lão đều mừng
rỡ như điên.
Cát quân sư cứng mặt, gật đầu nói:
- Cứ như
vậy, muốn dẫn đầu thì quả thật là khó khăn, nhưng mà với tu vi của đại
thiếu gia thì xông vào hai trăm người cường mạnh cũng không phải là một
vấn đề lớn.
Phong Vạn Bằng cười, lắc đầu nói:
- Đứa trẻ
Phong Tùy Vũ này tư chất tự nhiên cực cao, ta đối với nó lòng tin đến
mười phần, thứ bậc tuyệt đối không chỉ đơn giản là hai trăm như vậy. Nếu như hắn tham gia vào cuộc chiến con cháu hệ thứ, xác suất trổ hết tài
năng là vô cùng lớn.
Phong Tùy Vũ chẳng qua chỉ là con nuôi nên
chỉ có thể tham gia cuộc chiến con cháu hệ thứ của Phong gia, dù vậy chỉ cần chiến tích nổi bật vẫn có thể cùng con cháu trực hệ đọ cao thấp một lần.
Phong Vạn Bằng thay đổi ánh mắt, thở dài:
- Phong
Vạn Bằng ta cả một đời anh hùng, vậy mà sinh ra một thằng con trai cũng
không ra hồn, tên Phi Vân hỗn hào, vô sĩ này nếu có thể bằng một phần
mười của Phong Tùy Vũ thôi thì ta cũng hài lòng.
Cát quân sư nói:
- Thời gian gần đây, lão phu cùng với Phong thiếu gia trao đổi rất nhiều, Phong thiếu gia mặc dù có bỡn cợt đời nhưng cũng không phải là cái gì
cũng sai, ở binh pháp cũng đã có những lý giải độc đáo, có khi những kỳ
tư diệu tưởng của hắn ngay cả ta còn phải có phần khâm phục.
- Nói thế có thật không?
Phong Vạn Bằng nói.