“ Xem ra cô vẫn lẳng lơ như vậy nhỉ “ Cô nhất thời sững người, mắt nhìn thẳng vào người con trai trước mặt . Ngũ quan anh tuấn, xuất sắc. Nếu Mạc Vũ Tuấn đẹp một cách tươi trẻ, đào hoa thì hắn đẹp một cách tà mị, âm hiểm, thật làm người khác không thể đoán được mình đang nghĩ gì. Gương mặt thật quen thuộc, thân thương.
” Không cần phải ngạc nhiên như thế, nếu cứ trưng ra bộ mặt như thế, sẽ làm tôi nghĩ, cô đang yêu tôi thật chăng ? “ Hắn khẽ cúi xuống, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, anh mắt khinh bạc.
Đau thật! Đau nhưng cô quen rồi, ngày nào cũng thế mà, cứ thế đã rèn luyện cho cô không khóc nức nở hay bày ra sự yếu ới, nhưng trái tim không tự chủ vẫn nhói lên. Không được để lộ. Đã đóng thì phải đóng cho hết vở kịch này.
Bàn tay cô khẽ chạm vào khuôn mặt hắn, vuốt ve, phác từng nét trên mặt hắn, anh mắt cùng giọng điệu cố tỏ ra lẳng lơ , nói
” A? Tôi còn muốn lên giường với anh nữa cơ “
” Chị à... chị không nên nói... như thế.” Một giọng nữ yếu ớt vang lên, thu hút mọi sự chú ý của mọi người
” Âu Dương Lan Chi sao cô lại ở đây ? “
” Cô không được lớn tiếng với em ấy, thật xấu hổ khi Lan Chi có một người chị như cô “ Đông Phương Minh tức giận, quát Âu Dương Linh Linh cứ như mọi lỗi lầm đổ hết lên đầu cô.
” Cô ta thì tốt ở chỗ nào, cũng chỉ là một con hồ li. Con mắt nào của anh thấy cô ta là người tốt chứ. Ngu xuẩn.” Cô hét lên. Trong khoảnh khắc đó, cô đã thấy một bàn tay đang giơ lên, đang mạnh mẽ muốn hạ xuống khuôn mặt của cô. Cô nhắm hạt mắt.
” Xin Đông tổng xem xét lại hành động của mình, Động tay với phụ nữ không phải hành động của một Đại trượng phu nên làm” Mạc Vũ Tuấn đứng nãy giờ cũng đã xem đủ. Người phụ nữ ngốc này, sao cứ phải đóng kịch như vậy chứ. Anh giận cô nhưng căm thù 2 người kia hơn. Dám động vào con mèo nhỏ này của anh , anh nhất định sẽ cho người đó trả giá. “ Mạc tổng, sao ngài lại ở đây. Đừng nói Mạc tổng cũng bị người phụ nữ này mê hoặc?” Đông Phương Minh ngạc nhiên, sắc mặt không thay đổi nhìn vào Mạc Vũ Tuấn . Sao 2 người đó lại ở cùng nhau chẳng lẽ, tối qua họ ... ở cùng nhau ?!? Trong lòng bỗng nổi lên cảm xúc kì là, khó chị vô cùng.
” Đông tổng cẩn thận lời nói. Tôi cũng nói luôn, Âu Dương Linh Linh bây giờ là người của tôi . Ai động vào cô ấy nhất định sẽ trả giá. Đi thôi* Vừa nói, hắn liền kéo tay cô vẫn còn ngơ ngác .
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
” Người phụ nữ này, em có ngốc không vậy “ Mạc Vũ Tuấn thực sự đã nổi điên, gào lên với người mà đang cúi gằm mặt xuống trong suốt quãng đường kia.
” Tôi chính là như vậy a, ah còn không hiểu sao? Tránh xa tôi ra “ Cô cũng gào lên, nhưng không có một giọt nước mắt nào rơi xuống hết.
Hắn thấy vậy những tức giận trong lòng cũng tiêu tan đi hết. Dịu dàng nói
” Muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần phải cô tỏ ra mạnh mẽ, tối qua tôi cũng đã chiêm ngưỡng hết cách tính cách thật của cô rồi. Khóc cho thoải mái đi” Hắn cầm đầu cô , ngả vào vai hắn.
” Anh thật xấu xa, huhu, Đông Phương Minh hắn thật ngu ngốc, hắn không biết cái gì hết,sao lại bị cô ta lừa chứ, huhu. Không ai hiểu tôi hết” Cứ thế, Âu Dương Linh Linh cứ khóc đến lúc nào mệt mới thôi.
Căn bản hai người không ai biết có một người cũng đang đứng đó, lẩm bẩm nói:
” Rốt cuộc, đâu mới là con người thật của cô ...”