Linh Linh Là Để Yêu

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 2: ÁNH SÁNG HI VỌNG

” Két.....“. Tiếng mở cửa phòng . Linh Linh vội bật dậy .

Cô hoảng hốt suy nghĩ :

” Liệu có phải trộm k nhỉ ? Ai mà có chìa khóa phòng mình nhỉ? Bác bảo vệ sao? Không phải.....Ai nhỉ?” .

Hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra trong đầu cô .

”Ai vậy??? “ Cô hỏi nhẹ nhàng nhưng trong đó có chứa nỗi lo lắng , sự sợ hãi ,....

” Hế lu.... Thanh nhi xinh đẹp nhất quả đất đã về rồi đây!” .

Một cô gái có làn da trắng mịn hồng hào , tay trái xách 1 chiếc va li nhỏ , tay phải đẩy cửa bước vào .Trên môi cô nở 1 nụ cười xinh đẹp.

-

LIỄU THANH NHI

Là bạn thân của Linh Linh khi cô bắt đầu lên thành phố học

-

Linh Linh chạy ra ôm lấy Thanh nhi mà rơm rớm nước mắt.

” Làm sao đây? Xúc động khi tôi về hay sao“.

Thanh nhi nhìn khuôn mặt rơm rớm của Linh Linh rồi trêu cô nàng.

Thấy Thanh nhi trở về bao nhiêu nỗi tủi thân của Linh Linh như sắp trào ra nhưng khi Thanh nhi hỏi cô vẫn không nói gì vì sợ khi nói cô sợ mình không kìm nổi nước mắt nên cô nhìn nhìn Thanh nhi và hơi gượng cười

” Có chuyện gì tủi đúng không ??? Mau kể mình nghe đi , đừng cố giấu nữa“.

Thanh nhi vỗ vai an ủi Linh Linh .

”Sao cậu biết “.Linh Linh ngạc nhiên khi Thanh nhi biết chuyện gì đang xảy ra với cô.

” Trên mặt cậu hiện rõ 4 từ : TÔI ĐANG RẤT TỦI kìa “. Thanh nhi nói , rồi khẽ khẽ cười.

” Thật sao trên mặt mình có hả để mình đi lấy gương soi xem“.

Nói rồi Linh Linh chạy đi lấy gương soi xem. Còn Thanh nhi đứng người vì thấy cô bạn mình quá ngốc .

Vài giây sau Thanh nhi bất chợt tóm cô lại:

” Ê ..ê .. cậu tính trốn à.. Nói xem lúc mình đi vắng đã xảy ra chuyện j??? Cậu còn không nói mình sẽ giận cậu đó , lần này mình mà giận sẽ không tha thứ cho cậu đâu“.

Thanh nhi bất bình nói . Lần này Linh Linh biết mình không thể không nói được vì vậy cô nghĩ thành khẩn khai báo sẽ được nhận sự khoan hồng

” Thật ra là.....@#$%&*##$#$ .....” .

Linh Linh lần lượt kể từng sự việc xảy ra cho Thanh Nhi nghe .

Nghe xong Thanh nhi lên tiếng trách Linh Linh nhưng nói rất nhẹ nhàng:

”Hazzz..tóm lại cũng là tại cậu lười nhác cứ ngủ mãi mà không chịu dậy nên sự việc mới thành ra như vậy chức trách ai được“.

Thanh nhi vừa nói xong Linh Linh cũng lên tiếng: “Là tại cậu đấy. Nếu cậu không đi Châu Âu chơi thì mình cũng không bị như vậy rồi“.

” Ôi bà cô tôi ơi, tìm cho cậu chỗ ngủ , mình cho cậu ăn , mình làm cho cậu cười mỗi ngày bây giờ mình đi vắng có vài hôm mà cậu còn trách mình được sao ??? Giờ còn muốn bù đắp j nữa chứ???”

Thanh nhi nói 1 hồi làm cho Linh Linh ngây người thừa nhận điều Thanh nhi nói là đúng.

''Ùng ục..ùng ục..”

Bất giác bụng Linh Linh kêu lên .

”Là bụng ai đang đói vậy hii“.

Thanh nhi lấy tay vuốt má Linh Linh , rồi sờ bụng của cô miệng cười giỡn cô 1 hồi

”Thanh nhi.....“. Linh Linh lắc tay , làm lũng với Thanh nhi

” Được rồi , đi ăn thôi “ Thanh nhi nói dõng dạc còn Linh Linh vui mừng nhất trí .

---

Từ khi Thanh Nhi trở về Linh Linh luôn đi học đúng giờ ( vì ngày nào Thanh nhi cũng mất công gọi cô mà ), cô cũng không bị bỏ đói nữa . Nói chung là cuộc sống của cô trở lên vui vẻ và tốt hơn.

Tuy Linh Linh là sinh viên nhưng ngoài việc học ra cô còn đi làm thêm cho 1 quán CaFe để lấy thêm tiền chi trả cho việc học đỡ phần nào cho bố mẹ. Vào một buổi chiều nọ , khi mặt trời đang dần xuống núi .

Linh Linh ra khỏi kí túc xá vẫy tay chào Thanh nhi: “ Mình đi đây “ cô nói vọng vào.

” Nhớ về sớm nhé không kí túc xá đóng cửa đấy “. Thanh nhi khẽ nhắc nhở Linh Linh .

”Mình nhớ rồi “.Linh Linh cười rồi chạy đi .

” Đúng là mệt với nhỏ mà “. Thanh nhi than thở .

Linh Linh rời kí túc xá để tới quán Cafe làm việc .

Linh Linh đang đến ngã ba, cô thấy một bà cụ đang muốn sang đường .

” Cụ ơi , cụ muốn sang đường ạ để con giúp cụ nhé “

Nói rồi Linh Linh dắt bà cụ qua bên kia mặc dù cô thấy sắc mặt bà hơi có vẻ tức giận và cái miệng bà đang lắp bắp không biết là bà đang nói gì.....

” Dừng lại...Dừng lại..Ta vừa mới..mới..đi..mãi mới sang được bên kia mà sao dắt ta trở lại “

Sang đến phía bên kia đường rồi bà cụ mới lắp bắp nói rõ được. Trong câu nói của bà có xen lẫn phần giận dữ và mệt nhọc .

Linh Linh đứng ngây người muốn tìm một cái hố nào đó để cô chui xuống cô là muốn giúp bà nhưng hình như cô đã hại bà thì phải.

Linh Linh vội vã xin lỗi bà cụ rối rít rồi đưa bà cụ trở về bên kia đường.

Còn ở phía xa kia có một ai đó đang đau bụng vì cười quá nhiều.

Linh Linh rất bận rộn với công việc của mình.

Lúc tan làm cô vui vẻ trở về kí túc xá nhưng bất chợt trời đổ cơn mưa .

Cô vội vã , cuống quít tìm chỗ trú mưa ai ngờ trong lúc cô chạy thì va phải 1 người đang đi đường , cô té ngửa, bất giác cô cảm nhận được một luồng không khí ấm áp đang giữ lấy cái eo của cô , trong phút giây đó cô không biết làm sao mà tim cô chạy nhanh mất 1 nhịp .

Trong không gian đó mọi thứ như dừng lại chỉ duy nhất thứ vẫn hoạt động chính là trái tim bé bỏng của cô - Linh Linh. Nó đang đập rất nhanh trong lồng ngực cô.

”Em có sao không ??? “.

Một giọng nói lạnh lùng bất giác vang lên từ phía người đối diện cô . Cô giật mình và ý thức được chuyện gì đang xảy ra . Cô may mắn không bị té là do có vòng tay của người con trai đối diện đang ôm lấy eo cô.

” Dạ không sao ..“. Cô nói rồi đứng thẳng dậy , từ từ gạt bỏ chiếc tay ở trên eo mình ra .

” Không sao thì tốt “.

Giọng nói của người ấy vẫn cứ lạnh lùng không hề có chút sắc thái nào nhưng sao cô lại cảm thấy ấm áp như vậy ???

Cô đang mơ màng thì chợt nhớ ra , nếu cô còn chần chừ thì kí túc xá sẽ đóng cửa bất . Nét mặt cô hiện rõ vẻ hoảng hốt .

” Em bận gì sao“. Anh hỏi .

” Vâng nếu không về kí túc xá gấp có lẽ em sẽ bị nhốt ở ngoài “. Cô bối rối đáp.

” Trời đang mưa em cầm ô của tôi về đi!“. Anh đưa chiếc ô mình đang cầm cho cô

”Còn anh thì sao“. Linh Linh hỏi anh , cô lo lắng anh sẽ bị cảm vì đi mưa.

” Tôi tự có cách “. Giọng anh vẫn cứ lạnh lùng như tảng băng vậy

” Vậy cảm ơn anh nha “. Nói rồi cô cầm ô chạy thật nhanh về kí túc xá .

Liệu cuộc gặp gỡ này có phải là lần đầu tiên anh gặp cô hay không ??? Liệu có phải nó là sợi dây gắn kết tình cảm của 2 người hay không ???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.