CHƯƠNG 1: NGÀY XUI XẺO CỦA LINH LINH
”Keng...Keng...Keng“. Tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi trong không gian yêu tĩnh của căn phòng .
”Bịch” tiếng rơi của 1 thứ khá nặng xuống nền nhà .
” Ai da.. đau chết đi được, đồng hồ báo thức à mày có cần phải hại tao như vậy không ???”
Cô gái mở mắt nhìn đồng hồ rồi nhăn mặt, lên tiếng trách cứ
----
-Cô : Châu Linh Linh
- Là sinh viên năm thứ nhất của trường Đại học nổi tiếng XXX
----
Cô vơ lấy cái đồng hồ rồi bấm nút tắt báo thức .
Cô kéo chăn ngủ tiếp. 1, 2 phút sau cô dậy mình ngồi phắt dậy: “Cái...gìiiii.... đã.... 8h .. rồi sao......”
Cô vội vứt chăn ra chạy nhanh đi lấy sách vở nhét vào ba lô , mặc quần áo rồi phi như bay đến trường . Dù tốc độ của cô rất nhanh nhưng đến lớp cũng đã muộn mất 15 phút . Cô vội chạy vào phòng học nhưng lại không để ý tấm cửa kính .
''RẦM”cái đầu cô lao vào tấm kính nổi lên 1 cục u to tướng !!! ( cũng may đây là kính chịu lực nếu không cô đã nhập viện rồi ) . Cô té ngửa về đằng sau.
Thấy cô từ xa giáo sư Lâm đã biết rằng đến muộn nhưng không ngờ cô còn gây ra cái chuyện như vậy .
” Châu...Linh..Linh “ bất ngờ ông quát lên từng tiếng , còn cả lớp cứ đổ ánh mắt về phía của Linh Linh mà nhìn.
.-----Giáo sư Lâm: là hiệu trưởng của trường ---
Hiện tại đây đang là tiết của thầy
Chưa để cô giải thích ông nói tiếp:
” Châu Linh Linh đây là lần thứ mấy em đi muộn rồi không hả? Thầy thật không hiểu em làm cái gì mà ngày nào cũng đi muộn được vậy chứ?”
Ông giận dữ đi về phía của Linh Linh mà mắng.
”Dạ....dạ..em..em ( mới đi muộn có 5 lần trong tuần thôi mà sao thầy lại có thái độ như vậy- cô thầm nghĩ)“.
Linh Linh lắp bắp vì không biết nên trả lời sao nữa.
Nếu cô nói rằng ngủ quên thì có lẽ thầy sẽ cho cô về nhà ngủ luôn mất ngày mất , còn nếu nói bận việc thì không được khả thi cho lắm vì đây là giờ học dù bận việc gì đi chăng nữa thì vẫn phải đi học đúng giờ .
Cô đang không biết trả lời sao thì thầy lại tiếp:
” Thôi em không cần nói nữa mau vào chỗ ngồi đi.Đây là lần cuối cùng tôi tha cho em thôi đấy , nếu lần sau em còn đi muộn thì tốt nhận lên ở nhà đi vì tôi sẽ không bao giờ nhận em nữa. Em nhớ chưa?”
Thầy nói 1 tràng rồi quay sang Linh Linh .
” Dạ thưa thầy , em nhớ rồi ạ“.
Cô đứng dậy ôm cái mông đáng thương của mình về chỗ ngồi. Ai ngờ rằng cô vừa đặt mông xuống ghế thì chiếc ghế bị sập . Cô dằn mông xuống đất
” Hahaha “ Cả phòng học được một mẻ cười vỡ bụng
Cô ngại đỏ bừng mặt , ngượng ngùng bước tới phía bàn khác để ngồi.
”Hazzzz...” Thầy Lâm thở dài , tỏ vẻ bất lực với em học trò này .-” Thôi cả lớp trật tự nhìn lên bài thầy giảng tiếp “
Thầy nói rồi đi lên bục giảng tiếp tục giảng bài . “ @.....n=...&...*..% “ Thầy Lâm bắt đầu với bài giảng..
Còn cô thì cứ lẩm bẩm 1 mình: “Ôi ,Châu Linh Linh ...ơi là châu Linh Linh ... không biết sáng nay mày ăn gì mà lại gặp chuyện xui xẻo như thế này hả trời “.
Cô đang lẩm bẩm thì chợt nhớ ra sáng dậy muộn nên cô chưa kịp nhét thứ gì vào bụng . Cô ôm cái bụng đói meo của mình cố gắng ngồi học nhưng lòng cô luôn mong thời gian trôi qua mau lên vì cái bụng của cô không thể bỏ đói quá lâu được.. -
” Reng...Reng....Reng ..” Tiếng chuông trường vang lên dõng dạc báo hiệu buổi học đã kết thúc.
Khuôn mặt cô phấn chấn hẳn lên vội vã xách cặp trở về nhà , miệng cô thì hót líu lo .
Ai ngờ rằng cô bị Thầy Lâm bắt ở lại giáo huấn cho 1 bài ca :
” Châu Linh Linh thầy nói em nghe có học sinh nào như em không ? Học hành thì dở tệ, trong lớp thì mơ màng , nghe tiếng chuông về là tấm tởi sách cặp đi về có ai như thế bao giờ..x...y...z “
Thầy xả hẳn 1 bài cho cho mình Linh Linh nghe.
Cô đang cảm thấy mình như sắp bị đem ra hành hình đến nơi rồi vậy cô nhìn ra cửa sổ mà nghĩ tới việc hành hình thì tự nhiên thầy hét lớn :
” CHÂU LINH LINH... nãy giờ tôi nói gì em có nghe không vậy , tâm hồn em treo ở cành cây à “
Thầy đang rất tức giận vì nãy giờ thầy nói đều là muốn tốt cho cô nhưng ai ngờ rằng cô lại không thèm để tâm tới chứ.
” Dạ...” Cô ngơ ngác thốt ra một câu rất thản nhiên mà không hề để ý đến tâm trạng của thầy nãy giờ.
” Thầy thật hết thuốc chữa đối với em, em mau về đi” Nói rồi thầy hất tay tỏ vẻ muốn Linh Linh đi về
Cô cúi mặt đi ra.” Thưa thầy em về” .
Cô lễ phép chào thầy rồi đi về kí túc xá nơi cô ở.
Về đến phòng , Cô lăn ra giường than thở:
” Trời ơi Châu Linh Linh ngu ngốc , không biết mày đã đắc tội với cao nhân chốn nào mà giờ mày lại khổ sở như thế này !!! Huhu hết đến trễ , bị thầy mắng , va vào cửa,.... sao số tôi lại xui như thế này chứ ...” nói rồi Linh Linh đập mặt vào gối mà than.
” Ước gì bây giờ có Thanh nhi ở đây thì tốt biết mấy ...hazzzz” Cô ước ao cùng với niềm chán nản tràn trề...
”Két.....................”