Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1, LINH MÔI SƯ KHÚC Y NHIÊN.

Nơi này là một góc ngã tư đường của trung tâm thành thị phồn hoa, lúc này đúng giờ tan tầm, người xe đông nghịt.

Tộc nhóm đi làm chính là lấy một đường 3 điểm dừng làm quy luật cuộc sống, điểm cuối cùng là về nhà.

Xe dừng, xe đi, xe tắc hình như cũng đã thành một quy luật.

Mà chờ đợi, cũng dần chết lặng thành thói quen.

Là anh hình thành thói quen với cuộc sống, không phải bị cuộc sống thói quen.

Làn gió hơi lạnh không tiếng động thổi qua giống như mở ra lỗ chân lông toàn thân cùng mỗi chỗ thần kinh mỏi mệt căng thẳng.

Tuy nhiên nếu anh quẹo vào ngõ bên phải phía trên trên con đường này, lại đi nhanh về phía trước mấy bước thì gió cũng không còn lạnh đơn giản như vậy nữa, dùng lời của mấy người sống quanh đây mà nói thì đó là “âm phong”.

Âm thanh gió thổi viu viu dọa người cùng với cái địa phương ngoại ô thành phố này làm người ta cảm giác không khác gì bãi tha ma!

“Anh Khúc, chính là ngõ nhỏ phía trước! Tiếp tục đi về phía trước có thể trực tiếp thông ra bến xe điện ngầm, tuy nhiên nơi này đã xảy ra một sự kiện lớn… tôi đoán cũng không có mấy người dám đi qua nữa.” Thằng nào dám đi đều bị dọa đến phải vào viện, ngoại trừ mình!

Lí Nham nhịn không được sợ run cả người,hai bàn tay dày rộng dùng rất nhiều sức chà sát vào nhau mà cũng chẳng thấy ấm, ngược lại lông tơ lại dựng thẳng đứng cả lên.

Khúc Y Nhiên vuốt cằm, ngón tay cái theo bản năng sờ vào chuỗi vòng ngọc trên cổ tay, “Vậy thì dừng lại đi!”

Lí Nham gật gật đầu, tóc tai răng nanh đều đã lạnh run lên rồi. “Thế, tôi phải đi rồi, địa điểm đã mang anh đến, đừng… trăm ngàn lần đừng có cậy mạnh nha!”

Lí Nham nhìn cậunửa ngày, muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn chặt răng vội vàng xoay người tránh ra.

Ngõ nhỏ này vốn là đường tắt tốt nhất để đi thông ra bến xe điện ngầm, lên xe sớm tức là có thể trở về nhà sớm, sớm dỡ được những mỏi mệt sau một ngày vất vả để hưởng thụ đoạn thời gian nhà nhà buổi chiều còn lại cho chính mình.

Mỗi ngày đều không hề thiếu tộc người đi làm chon đi tắt qua nơi này vì chả ai muốn mỗi ngày đem một đống thời gian phí trên đường cả.

Chính là một thời gian trước ở nơi này đã xảy ra một vụ án gây khiếp sợ toàn thị, có người đã phát hiện trong ngõ nhỏ này hơn 20 mảnh của một khối thi thể bị cắt ra, nạn nhân sau khi bị tiêm thuốc mê thì bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ,hiện trường máu me tàn bạo làm nôn nao bao nhiêu người chứng kiến.

Vụ án còn đang trong quá trình điều tra và bắt giam hung thủ thì mấy ngõ nhỏ xung quanh đã truyền ra tin tức ma quái.

Lí Nham chính là một anh chàng thực tập tại một quán rửa xe trên đường này, mới đầu anh tađối với tin tức này cũng chỉ cười nhạt, còn không tin nên mang theo mấy người bạn cố ý chạy đến đây khám phá lúc trời tối.

Kết quả, thực cmn gặp quỷ!

Ngón tay máu chảy đầm đìa, ngũ quan không được đầy đủ trọn vẹn cùng ngữ điệu như gọi hồn…

Lí Nham may mà có lá gan lớn chứ đám bạn anh tathì bị dọa đến đái ra quần, đến nay vẫn nằm trong bệnh viện, cứ thấy bác sĩ lại túm áo người ta mà kêu đại tiên tha mạng.

Tuy nhiên cho dù lá gan có to mấy anh tacũng không nghĩ muốn nếm thử tư vị đó lần 2.

Hiện tại buổi tối anh tabị mất ngủ đến lợi hại. Nếu không vì mẹ cứ cả ngày ồn ào thầy Khúc thần thông quảng đại đuổi được quỷ quái của nhà dì Trương mới chuyển đến thì anh tađã chả thèm lượn lờ tới chỗ này lần nữa.(thầy trong sư thầy, người cao siêu trong lĩnh vực tâm linh ma quỷ)

Linh môi sư, vẫn là lần đầu anh ta nghe thấy.

Nếu đổi lại là trước kia, Lý Nham sẽ không bao giờ tin, trên thế giới này lại 1 một nghề nghiệp “đặc thù” như linh môi sư.

Bây giờ lại nói như vậy…(đừng cậy mạnh ấy) có lẽ a, ai biết được, mìnhcòn đã tự mình gặp qua quỷ, có cái gì là không thể nữa đâu!

Hi vọng thanh niên sạch sẽ này không giống mình với đám bạn mình bị dọa đến vào viện còn kêu bác sĩ, y tá là đại tiên.

Lí Nham đi rồi, Khúc Y Nhiên đứng tại chỗ một lúc lâu mới chậm rãi động bước chân.

Tuy rằng còn chưa có đi vào ngõ nhỏ nhưng cậu cũng đã hơi cảm nhận được tiếng rên rỉ xuyên thấu cả hai cõi âm dương kia.

Mấy năm nay cậu cũng đã gặp qua đủ loại người, tiếp xúc qua nhiều loại linh nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một phược linh oán khí sâu nặng như thế này.(linh hồn bị trói buộc trong 1 phạm vi nhất định/ 1 chỗ cố định, ở đây là ngõ nhỏ)

Lạnh lẽo âm trầm đánh thẳng vào đáy lòng, giống như huyết lệ của Tu la không ngừng lan tràn, khí lạnh bức người.

Hai ngón tay nhẹ nhàng tháo xuống vòng ngọc trên cổ tay, nắm ở trong lòng bàn tay.

Khúc Y Nhiên đến gần.

Ở trong ngõ nhỏ, trên mặt đất ẩm ướt, một thiếu niên kiểu đầu con nhímnhuộm vàng đang lẳng lặng nhìn trời.Trên mặt rõ ràng thiếu một khối da thịt, lại không hề không trọn vẹn máu me dọa người giống như bọn Lí Nham nhìn thấy.Quần da đen bao lấy hai chân thon dài, áo khoác da màu xanh bị thủng vài lỗ to mà nhìn xuyên qua mấy cái lỗ lại không nhìn thấy thân thể thiếu niên đâu.

Yrõ ràng vẫn chưa phát hiện Khúc Y Nhiên tới gần, hình nhưđang lẩm bẩm nói thầm cái gì đó.

“Xin chào!” Khúc Y Nhiên lễ phép trước đánh tiếng chào hỏi.

Thiếu niên hoảng sợ rồi, yhoàn toàn không ngờ còn có “người” có thể nói chuyện với mình, cúi đầu có chút lắp bắp nhìn Khúc Y Nhiên: “Anh, anh là ai?”

Ynói xong lại nhắm chặt miệng, biểu tình vô cùng hối hận.

“Anh coi như tôi cái gì cũng chưa hỏi là được.”

Khúc Y Nhiên không khỏi mỉm cười: “Tôi họ Khúc, là một linh môi sư.”(linh trong linh hồn, môi trong môi giới, sư chỉ người)

“Linh môi sư? Là cái gì vậy?” tròng mắt thiếu niên chuyển động khiến không khí trầm lặng trên mặt thoáng sinh động lên một chút.

“Miễn cưỡng xem là một cái nghề nghiệp.” Chẳng qua là làm việc không công thôi.

“Hả? Cái gì gọi là miễn cưỡng?” Thiếu niên nghi hoặc.

Cũng không muốn đàm luận quá nhiều về thân phận của mình, Khúc Y Nhiên ngồi xổm nhìn thẳng vào y: “Cậu đã chết, sao không sớm đi đầu thai chuyển thế?” ngược lại lại cố ở lại nhân gian, hóa thành phược ác linh.

Câu hỏi này dường như đã chạm đúng đuôi gà, yđột nhiên xù lông lên, tức giận nhìn Khúc Y Nhiên hô: “Anh tưởng tôi không muốn? Căn bản là không có cách nào được không? Tôi mới không muốn ngồi ngốc ở cái chỗ vừa thối vừa bẩn này, tuyết đối không muốn!!!”

Khí lạnh liệt âm trầm không ngừng tích tụ, nhiệt độ không khí giảm xuống lạnh đến cực điểm.

Khúc Y Nhiên lại đứng im không nhúc nhích nói: “Oán khí tích tụ đã lâu không tiêu tan, là do tiềm thức của cậu không muốn rời đi.”

Thiếu niên nghe xong thân thể cuộn tròn, rồi trầm mặc đứng lên.

Thật lâu về sau khi xung quanh đã khôi phục nhiệt độ bình thường, ymới khàn giọng nói: “Có lẽ là như vậy.”

Ykhông có cam lòng, ychỉ mới 20 tuổi! Như thế nào cũng không cam lòng chết một cách buồn cười như vậy!

Do tai nạn ngẫu nhiên thì không sao, đằng này lại do người hại, lại còn là do phụ nữ!

“Nói với tôimột chút đi, tôi tuy năng lực có hạn nhưng nói không chừng có thể giúp đỡ cậu điều gì đó.” Khúc Y Nhiên bình tĩnh nói.

Lời này không giả.

Cậu chỉ là một linh môi sư nho nhỏ, không phải siêu nhân toàn trí toàn năng.Thế gian này luôn có rất nhiều thứ không thể nề hà, nhiều đến không kể xiết.Có vài thứ một khi bị tiết lộ, kẻ bị tai ương lại là chính cậu.

Đầu năm nay nghề nào cũng không có dễ làm a.

“Nói ra sao, ha ha…” Thiếu niên tóc vàng cười khổ một tiếng, nhìn không chuyển mắt đánh giá Khúc Y Nhiên, đối với gương mặt như ngọc không gợn chút sợ hãi kia, trong lòng buông lỏng chậm rãi nói: “Tôi gọi Khúc Y Nhiên, người khác đều gọi tôi là Khúc nhị thiếu. Cha là…”(gọi tắt của nhị thiếu gia)

“Chờ một chút, cậu nói cậu tên là Khúc Y Nhiên?”

“Đúng vậy.” Thiếu niên tỏ vẻ nghi hoặc.

“Không, không có gì, tiếp tục đi.” Khúc Y Nhiên lắc lắc đầu.

Trùng tên trùng họ, này cũng coi như có duyên với nhau. Một tên quỷ kêu Khúc Y Nhiên cùng với một linh môi sư cũng gọi là Khúc Y Nhiên.

Thiếu niên ngây thơ gật đầu, cúi hạ mi mắt mà kể tiếp: “Cha tôi là ủy viên tỉnh ủy L, mẹ là một đại tiểu thư con nhà giàu có, bọn họ từ nhỏ đều đặc biệt chiều tôi, hận không thể đem tất cả thứ tốt nhất, quý giá nhất trên đời đều cho tôi ông ngoại cùng ông nội cũng đặc biệt yêu quý tôi, năm trước lúc sinh nhật ta ông nội còn tặng tôimột chiếc Bugatti Veyron số lượng có hạn…” (ô tô đó mà )

Nhưng ycòn chưa có nói tại sao ychết đi!

Nói trắng ra là một nhị thiếu gia, trong nhà vừa giàu vừa có quyền a!

Khúc Y Nhiên bình thường không hay đọc báo, xem ti vi đối với những tin tức mưa gió ở S thị cũng chưa nghe thấy bao giờ.Vụ án phân thây ở S thị này cũng là nghe Lí Nham nói cho nên cậu không biết cán bộ cao cấp Khúc gia bị suy sụp cũng là bình thường.Khúc Y Nhiên trước mặt cậu, là con út của nhà họ Khúc.

“Trung học không học hành tử tế, suốt ngày tán gái nên khi thi trượt đại học tôi căn bản chả muốn học hành nữa.”

Ycũng biết nhờ vào mối quan hệ và điều kiện của mình, vào học trường đại học tốt nhất là dễ như trở bàn tay nhưng ykhinh thường!Ynghĩ vậy là hạ giá bản thân.Tiền trong nhà đủ để mấy đời sau tiêu không hết, còn đọc sách làm cái gì?Cha có quyền, mẹ có tiền, lại chiều yquá độ khiến ykhông bỏ được thói lêu lổng.

“Ông ngoại cho tôi mấy cái công ty để chơi đùa, tôi thấy mình cũng chẳng đi học được liền chui đầu vào xã hội.”

Bi kịch chính là từ mấy công ty này mà ra.Trong 3 công ty đó, có một công ty giải trí lớn nhất S thị, tập trung rất nhiều minh tinh điện ảnh nổi danh.Tuy có rất nhiều người đầu nhập nhưng không phải ai cũng có được cơ hội.Khi đó có rất nhiều nam nữ minh tinh chủ động chờ bị y“chơi quy tắc ngầm” (gốc: tiềm quy tắc, quy tắc ngầm, trong giới giải trí muốn có cơ hội phát triển thì phải ngủ vs đại gia/người có thẩm quyền như đạo diễn, giám đốc…)số lượng có thể nói là xếp một hàng dài từ tầng cao nhất đến bãi đỗ xe. Ylúc đó mới 18, 19 tuổi, đúng là thời kì trẻ trâu không an phận, làm sao chống lại cám dỗ của thế giới ong bướm, mỗi ngày đều không tự kiềm chế được chìm đắm vào trong.Yđã không nhớ nổi mình thay bao nhiêu cô bạn gái, ngủ với bao nhiêu thiếu niên xinh đẹp gợi cảm, cũng không nhớ được chỉ vì một câu nóibang quơ của mình mà bao nhiêu người được nâng đỡ lại bao nhiêu người bị vùi lấp …

Ychỉ nhớ rõ tối hôm đó sau khi uống rượu xong thì bị người chuốc thuốc mê kéo tới một kho hàng nhỏ vô danh nào đó.

Cho dù thành quỷ ycũng sẽ vĩnh viễn không thể quên bagương mặt vặn vẹo kia, đều là những người bạn gái hằng ngày bên cạnh y.

Thế nhưng đem ytươi sống phân thây!

Thời điểm phụ nữ ôn nhu có thể say chết người, thời điểm họ hung tàn thì lại không chút do dự tàn nhẫn đến xương tuỷ.

“Các cô ta nói yêu tôi? Quả thực quá buồn cười! Yêu tôi mà có thể đem động mạch của tôi cắt ra, để tôi cảm nhận được chính mình đang bị phân ra thành từng mảnh, anh biết không, các cô ta hạ thuốc mê khiến tôi ngay cả cảm giác đau đều không có liền chết đi… cứ như vậy liền đã chết…”

“Sau đó, thi thể của cậu bị mấycô ta vứt ở đây.”

“Đó còn gọi là thi thể sao?”(thịt vụn thì đúng hơn) ánh mắt thiếu niên đỏ lên, lại không khóc ra được. “Tôi chết không nhắm mắt! Tôi thậm chí còn chả nhớ rõ tên của ai trong 3 con điên đấy!”

Trầm mặc một lát, thiếu niên bi thương nở nụ cười, “Về sau, nhà họ Khúc cũng suy sụp, mệt tôi còn chưa lập tức đi đầu thai bằng không đã biết mấy con đàn bà ấy có âm mưu gì, giết tôi…mới chỉ là bắt đầu thôi!”

Cha là loại người gì ybiết rõ nhất, nhà học Khúc làm gì thiếu tiền sao phải đi nhận hối lộ?

Căn bản chính là vu khống! Lại còn cố tình “chứng cớ vô cùng xác thực”!

Khúc Y Nhiên trong lòng sáng tỏ, nhắm mắt, mở ra hai tay, ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, trong miệng khe khẽ niệm chú ngữ mà thiếu niên nghe không hiểu.

Không qua bao lâu, cậu lại mở mắt ra nói: “Người nhà của cậu tốt lắm, cậu có thể yên tâm.”

Tôi chỉ có thể lộ ra như vậy.Nếu cứ gặp oan hồn lại không đành lòng tiết lộ thiên cơ thì mạng của cậu đã sớm đi đời nhà ma.

Thiếu niên ngẩn ra, lập tức mở miệng xác định: “Anh chắc chắnkhông?”

“Tôi chắc chắn.” Khúc y Nhiên lập tức đáp.

Thiếu niên bỗng nhiên cười rộ lên, oán khí quanh thân nháy mắt tán đi không ít, “Chỉ cần người nhà không có việc gì thì tốt rồi.”

Thì ra đây chính là căn nguyên ycố chấp không chịu rời đi.Nước có nguồn, cây có rễ, tìm được nguyên nhân rồi thì việc sẽ dễ giải quyết hơn.

Khúc Y Nhiên nhợt nhạt gợi lên khóe miệng, “Nhắm mắt lại, tôi sẽ dẫn đường cho cậu đi đầu thai.”

Cái gọi là trừ quỷ chính là như thế, lắng nghe tiếng lòng của quỷ, chỉ dẫn họ đến đường luân hồi chính xác.

Thiếu niên nghe lời cậu từ từ khép mắt lại, Khúc Y Nhiên tay cầm chuỗi vòng bạch ngọc, miệng nho nhỏ niệm những chú ngữ cổ xưa.

Ánh sáng trắng từ trong không trung hiện ra mang theo cả hai Khúc Y Nhiên.

Đây, là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.