Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2, CÙNG TÊN KHÔNG CÙNG MỆNH.

Cái gọi là quỷ tức là linh, mà linh với linh cũng khác nhau rất lớn.

Linh gặp thường xuyên nhất chính là linh phù du hay “cô hồn dã quỷ” như lời mọi người hay nói.Chúng là do hơn phân nửa là do không tin mình đã chết hoặc còn nguyện vọng chưa hoàn thành nên cả ngày phiêu bạttrên trần gian không mục đích mà chậm chạp không chịu đầu thai chuyển thế.

Ác linh giống như thiếu niên tóc vàng kia sau khi chết chấp nhất ở 1 nơi cố định, oán niệm không tan toát ra lại vô tình dọa người ở xã hội ngày nay đã là phi thường hiếm thấy.

Chấp niệm là 1 thứ phi thường đáng sợ.Con người một khi có chấp niệm thì dù là đã chết cũng sẽ không hoàn toàn tiêu tan.Tinh lọc ác linh, bình ổn oán khí, chỉ dẫn cho nhóm vong hồn ác quỷ lạc đường trở lại con đường chính xác chính là chức trách của linh môi sư.Không phải tróc quỷ sư, linh môi sư hẳn miễn cưỡng xưng là sứ giả hai giới âm dương?

Khúc Y Nhiên nhanh nhắm mắt lại, cảm thụ ánh sáng trắng ấm áp kia bao phủ hoàn toàn thân thể chính mình.Cho dù ánh sáng trắng này dẫn cậu đi tới đâu đều không thể kháng cự hay nghịch chuyển.

Sống chết có số, ý trời không thể trái.

Tất cả chìm vào yên tĩnh cho đến khi xung quanh truyền đến vang tí tách.

Mí mắt ngoài ý muốn rất nặng, giống như có cái gì đó lạnh lẽo đang ma sát với làn da trên mu bàn tay, một chút, lại một chút… ngay sau đó là đau đớn rất nhỏ trong nháy mắt, cậu cảm giác được đầu kim nhọn vừa mới thẳng tắp cắm vào da.

Khúc Y Nhiên bỗng nhiên mở hai mắt, có chất lỏng theo kim truyền vào cơ thể?

Mà chỗ này, không phải là sâu trong ngõ nhỏ tối tăm kia nữa.

Cậu nằm trên một chiếc giường trắng rộng thùng thình, trong không khí tràn ngập một mùi vị cổ quái không nói lên lời.

Không đợi cậu cố hết sức động đậy thân thể đã nghe thấy một giọng nam la lớn bên giường, “Mau gọi phu nhân lại đây, nói nhị thiếu gia đã tỉnh rồi!”

Ôngkêu xong liền lập tức chạy qua đỡ lấy cánh tay Khúc Y Nhiên, vội vàng ngăn cản nói, “Nhị thiếu, cậu đừng có mà lộn xộn, bác sĩ vừa mới truyền dịch cho cậu, tôi cam đoan không đến một tiếng là xong, xincậu kiên trì thêm!”

Không đợi Khúc Y Nhiên nói gì thì cửa phòng “ba” một tiếng bị người mở ra, một đám người cả nam lẫn nữ đi vào.

Số người cũng khá đông, điểm duy nhất giống nhau là ai nấy đều mặc áo dài trắng.

Là bác sĩ?

Như vậy, chỗ này là bệnh viện?

Khúc Y Nhiên mặt không đổi sắc quan sát chung quanh, dụng cụ chữa bệnh hoàn mỹ, dịch đang truyền từng giọt vào nơimu bàn tay ghim tim tiêm, vì làn da có chút dị ứng với kim truyền mà quanh mạch máu nơi mu bàn tay xanh một vòng, thoạt nhìn có hơi ghê người.

Trong không khí là một mùi vị hỗn tạp có mùi nước chanh tiêu độc, ngửi vào không rõ là những mùi gì.

Mấy vị bác sĩ lúc nãy đồng loạt xông vào thấy cậu không nói gì liền cũng không dám tới gần mà đứng thẳng tắp bên giường bệnh chờ phân phó.

Đánh giá tốt xung quanh, trong lòng đã có phán đoán sơ bộ, Khúc Y Nhiên lại đem ánh mắt dời về phía người vừa nãy đã đỡ lấy mình.

Lúc nói chuyện thanh âm sang sảng vậy mà lại là một ông lão sao?

Sợi tóc hoa râm cũng không làm ông già đi, cặp kính gọng đen làm lộ vẻ giỏi giang, ông dùng ngón tay đặt lên gọng kính nơi mũi, đầu ngón tay run lẩy bẩy, có chút kích động nói, “Cậu không có việc gì! Thật sự là quá tốt rồi!”

Loại tình huống này thì nhiều lời càng sai.

Khúc Y Nhiên bình tĩnh gật đầu, cứ như vậy đón ánh mắt lo lắng của ông mà không trốn tránh.

Vị này là – bác quản gia?

Trí nhớ không hề báo trước nhảy ra làm Khúc Y Nhiên kinh ngạc, ngay lập tức bình tĩnh lại, tinh tế sửa sang xem xét.

Nội dung (trí nhớ) cũng không phức tạp, gần như là một ít giới thiệu về “người trong nhà”.

Tuy nhiên làm Khúc Y Nhiên rung động không phải là cậu biến thành một người khác mà là người xuất hiện nhiều nhất trong đoạn trí nhớ ngắn này, cũng chính là nguyên chủ của thân thể hiện tại này, Khúc Y Nhiên.

Đúng thế, đúng là người cậu vừa mới chỉ đường đi đầu thai chuyển thế, thiếu niên tóc vàng kia.

Cùng tên không cùng mệnh, hết thảy đều đã có trời cao an bài.

Nhà họ Đường ở tỉnh L có căn cơ thâm ổn, tài lực hùng hậu, quan hệ rộng khắp… cũng không có gì, họ Đường cũng chỉ là nhiều tiền hơn những nhà giàu khác một chút mà thôi.

Trọng điểm không phải là tiền mà là con gái duy nhất của nhà họ Đường.Đến thời của đương gia đương nhiệm cũng chỉ có một người con gái là Đường Hiểu Hiểu.Gái lớn thì phải gả chồng mà đồ cưới (của hồi môn) của đại tiểu thư chính là toàn bộ Đường gia.Mặc dù Đường Hiểu Hiểu không phải quá xinh đẹp nhưng chỉ cần nhìn đến gia đình nhà gái giàu có như thế đã có hàng nghìn hàng vạn người ngày ngày ngóng trông, ước gì có miếng bánh thịt “con rể” trên trời tự dưng rơi xuống mặt.

Bánh thịt tuy ngon nhưng không phải người nào cũng nuốt trôi được.

Cuối cùng, hoàn toàn nuốt trôi được khối bánh vàng siêu to này lại là một danh môn đại thiếu ở tỉnh L, Khúc Thiên Triết.

Đường gia giàu có, Khúc gia lại là cán bộ cao cấp.

Có thể nói đây là sự kết hợp hoàn mĩ nhất, khiến cho Đường Khúc hai nhà vừa có tiền nay lại có quyền càng làm người ta giận sôi gan.

Bọn họ chính là cha mẹ của Khúc Y Nhiên.

Khúc Y Nhiên còn có một người anh hơn cậu 5 tuổi.

Chính là đoạn trí nhớ về Khúc gia đại thiếu thưa thớt đến đáng thương làm cậu cũng không phán đoán ra được cái gì.

Thật giống với những gì thiếu niên tóc vàng kia nói. Trong nhà tiền nhiều đến vài đời con cháu cũng tiêu không hết, dù là cha làm việc tại tỉnh hay ông ngoại công tác ở trung ương đều có địa vị hết sức quan trọng. Gia thế hiển hách lại chính là cây to đón gió.

Khúc Y Nhiên nhíu mày, cậu hơi không hiểu cái gọi là ý trời an bài này rốt cuộc là vì cái gì. Thiếu niên hóa thành ác linh không chịu rời đi mà đau khổ hóa canh giữ nơi ngõ nhỏ là như thế nào mà chết, trong lòng cậu hết sức rõ ràng.

Là bị người chuốc thuốc đem đi phân thây, tàn nhẫn giết hại xong xác còn bị vứt bỏ nơi ngõ nhỏ.

Mà lúc trước khi chỉ dẫn cho thiếu niên đi đầu thai cậu đã vận dụng thiên nhãn để xem xét tình huống của hai nhà Đường, Khúc.

Quyền lợi của ông nội hoàn toàn bị mất, thanh danh của người ba làm thư ký tỉnh uỷ xuống dốc không phanh, cuối cùng đều là kết cục về hưu sớm. Phân nửa tài sản trong nhà đều bị cưỡng chế tịch thu mà những mối làm ăn lâu năm của tập đoàn bên ngoại đều liên tiếp bị thương trí mạng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó vực lại…

Cái may mắn trong bất hạnh có lẽ là người nhà thiếu niên đều bình an khỏe mạnh sau một hồi sóng gió.

Chính là giờ phút này người nhà thiếu niên tóc vàng kia trở thành người nhà của Khúc Y Nhiên cậu, sự chuyển biến thật lớn này thật sự kì diệu.

Nhận thấy thiếu gia nhà mình sau khi tỉnh lại thì phản ứng quá mức im lặng, quản gia hơi cúi người, tầm mắt đảo qua đám người áo trắng đằng sau, hỏi, “Có chỗ nào khó chịu không? Bảo bọn họ giúp cậu khám xem. Phu nhân lập tức sẽ đến, nhị thiếu, cậu…” đã tỉnh chưa vậy!

Sau chuyện đã xảy ra, quản gia có chút không xác định.

Khúc Y Nhiên cũng biết mình trầm tư quá lâu rất dễ làm người ta hiểu lầm.

Tuy nhiên thiếu niên kia vào viện vì một lí do rất… không bình thường.

Nên nói như thế nàođây?

Người thường đại khái sẽ hình dung thành – trúng tà đi!

À, mà nơi này cũng không thể xem là bệnh viện, mà là một tầng nhà phụ của biệt thự cao cấp “nhà mình”, chuyên dùng để chữa bệnh, điều kiện trang thiết bị còn xa hoa sang quý hơn bệnh viện tư nhân.

Khúc Y Nhiên tầm mắt khẽ đảo qua lịch vạn niên điện tử màu trắng trên bức tường – Chủ nhật, 4/6/2012, 15:32:22.

Thì ra thời gian quay về 4 năm trước.

Chỉ đường cho thiếu niên kia khiến mệnh của cả hai thay đổi.

Ngay cả như vậy thì giờ phải làm sao đây?

Nếu đã không thể thay đổi vậy thì cũng chỉ có thể vui vẻ nhận.

Cuộc đời con người ngắn ngủi hơn mười năm, sao phải đem thời gian lãng phí vào những vấn đề rối rắm.

Sau khi nắm toàn bộ trí nhớ lại nghĩ thông suốt tất cả, Khúc Y Nhiên nói với quản gia, “Tôi tốt lắm, đã hoàn toàn thanh tỉnh rồi.”

“Cậu tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi…” quản gia có chút nửa tin nửa ngờ nhưng không dám biểu hiện rõ ràng ra ngoài.

Nhị thiếu ghét nhất là bị truyền nước biển, lại hơi bị dị ứng với kim truyền, bình thường nếu có người dám thừa dịp lúc yhôn mê mà tiêm cho ythì việc đầu tiên lúc ytỉnh dậy chính là đem đám bác sĩ mắng cho phun máu chó hay còn có thể đập phá đồ đạc này nọ…

Quản gia đẩy đẩy mắt kính, cho nên kì thật nhị thiếu vẫn chưa tỉnh đâu.

Cũng đúng, bị trúng tà đâu dễ giải quyết giống như mọi người nghĩ vậy được.

Đang lúc quản gia trong lòng yên lặng chụp cho Khúc Y Nhiên cái mũ “tà linh nhập thể” (trúng tà) thì cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra.

“Phu nhân!” một loạt các bác sĩ đang xếp hàng đồng loạt quay lại cúi đầu.

Người phụ nữtrang điểm xinh đẹp sải bước tới tùy ý khoát tay, vội vàng đến ngồi bên giường, “Nhiên Nhiên, đầu còn đau không, có thấy khó chịu không?”

Khúc Y Nhiên im lặng lắc đầu.

Chỉ thấy sắc mặt cô cứng đờ, sau khi nhìn đến mu bàn tay cậu đang cắm cái gì thì càng thêm cứng nhắc.

“Bác Lưu, Nhiên Nhiên nó…” cô quay đầu.

“Tiểu thư, có lẽ là như vậy.” Quản gia không dám nói thẳng mà nhỏ giọng thì thầm vào tai Đường Hiểu Hiểu, “Nhị thiếu cậu ấy có thể bị trúng tà vẫn chưa tỉnh, cô xem chúng ta có nên nói cho cô gia một tiếng? Căn nhà kia của Nhị thiếu quả thật không thể ở được nữa.”

Cô gia theo lời quản gia chính là bố Khúc Y Nhiên, Khúc Thiên Triết, bởi vì quản gia từ nhỏ đã đi theo Đường Hiểu Hiểu, là người của Đường gia nên lúc cô lấy chồng tự nhiên sẽ theo đến Khúc gia, gọimột tiếng cô gia cũng không kì quái.

Đường Hiểu Hiểu nhìn đứa con có chút “im lặng ngoan ngoãn” một cách quá đáng, ngưng trọng gật gật đầu. “Gọi điện thoại cho Thiên Triết, căn nhà ở khu giải phóng mặt bằng kia tìm người tới khóa lại đi!”

“Tiểu thư cứ yên tâm.” Quản gia đáp.

Chính là lúc hai người nói chuyện lại bị khả năng nghe “đặc thù” của Khúc Y Nhiên nghe được rõ ràng.

“Xin hỏi…” Khúc Y Nhiên vừa mới nói được hai chữ, quản gia cùng Đường Hiểu Hiểu đồng thời quay qua kinh ngạc nhìn làm cậu thấy nao nao, lập tức nhớ tới mình giờ đã là con trai người ta, nói chuyện với mẹ như vậy quả thật không ổn.

“Con, chính là muốn hỏi chuyện cái phòng kia.” Khúc Y Nhiên có chút bối rối nói.

Thể chất đặc thù của linh môi sư hầu hết là đoản mệnh cho nên người thân quanh cậu rất ít.Chưa bao giờ gặp qua cha mẹ, người nuôi Khúc Y Nhiên khôn lớn là ông ngoại đã qua đời lúc cậu 10 tuổi.Khúc Y Nhiên cùng quỷ câu thông thì không sao nhưng giao tiếp với người khác lại…ừm.. cực kì thiếu kinh nghiệm!

Nghe được lời của Khúc Y Nhiên Đường Hiểu Hiểu cũng quản gia đều nóng nảy: “Phòng kia không thể ở, Nhiên Nhiên!”

“Đúng vậy, nhị thiếu gia, thân thể cậu còn chưa có tốt đâu, không thể lại đi mạo hiểm!”

Khúc Y Nhiên “…”

Cậu còn chưa có nói muốn đi thì đã bị gạt bỏ.

Cúi đầu nhìn qua mu bàn tay của mình, dịch truyền từng tí từng tí một vẫn chưa hếtmột phần 3 bình.

Đi thì khẳng định là phải đi, có điều không phải bây giờ.

Đầu tiên nhất định phải hỏi ra địa điểm phòng ở a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.