CHƯƠNG 3,CÁI GÌ! TRƯỚC NGÀY THI ĐẠI HỌC 3 NGÀY?!
Khúc Y Nhiên từ hôm nay trở đi chính thức trở thành Khúc Y Nhiên.
Lời này nói có chút không được tự nhiên nhưng lại là sự thật không thể nghi ngờ.
Đoạn trí nhớ ngắn ngủi bị phân tán trong đầu cũng sắp bị Khúc Y Nhiên quên đi, thông tin về “người nhà” tất nhiên là quan trọng nhưng cậu càng để ý đến “căn nhà cấp cao” trong lời quản gia và mẹ Đường.
Căn cứ vào trí nhớ cùng kinh nghiệm nhiều năm dẫn đường cho quỷ, cậu rất nhanh đã suy đoán ra được nguyên nhân thân thể này bị trúng tà.
Chắc chắnlà trong nhà có một linh hồn, mà lại là linh hồn có tính công kích.
Cái gọi là “có tính công kích” cũng không nói nên là linh hồn đó có thể biến thành thực thể để tấn công con người.Sức mạnh của linh hồn không phụ thuộc vào cơ bắp mà phụ thuộc tình cảm. Cho dù là yêu hận hay thù hận, cảm tình càng mãnh liệt thì sức mạnh của linh hồn sẽ càng lớn.Chính là linh hồn dù có mạnh mấy cũng chỉ là một linh hồn, không phải người thật, chúng nó sẽ không trực tiếp tấn công được mà gián tiếp vận dụng sức mạnh của mình để đạt được mục đích.Lấy ví dụ đơn giản nhất, làm cho trần nhà có vẻ ánh sáng không chiếu được đến thì dù bạn có bật điều hòa thật nóng cũng cảm thấy âm trầm, lạnh lẽo thấu xương …Âm phong cũng là dạng nguyên lí này.
Mà chuyện tình Khúc Y Nhiên trải qua sáng nay thật sự khiến Khúc linh môi sưcó chút dở khóc dở cười.
Khúc Y Nhiên cuối tuần trước vừa tròn 18 tuổi, ý nghĩa chính là yđã chính thức trưởng thành.Tiệc sinh nhật trưởng thành của Khúc gia nhị thiếu được tổ chức rất xa hoa, náo nhiệt, quà sinh nhật nhiều vô kể mà khiến ythích nhất là một biệt thự nhỏ hai tầng mà ông nội tặng cho.Vị trí rất đẹp, trang trí mới tinh, tất cả đều đầy đủ hết có thể tùy lúc dọn vào ở, ngay cả người hầu đều có hết.
Sáng nay đúng là lần đầu tiên yđi vào chỗ đó, kết quả ngay lần đầu tiên này lại xảy ra chuyện.
Khúc Y Nhiên định đi tiểu thì bị khóa trái trong toilet!Càng kí quái hơn là toilet trong phòng ngủ của ylàm gì có khóa,không có khóa thì làm sao mà bị khóa trái không ra được? Khúc Y Nhiên không tin tà ma đạp cửa nửa ngày, kết quả đạp thế nào cũng không ra một cái cửa gỗ sờ lên rất mỏng.Thế là ynóng nảy, nhưng phòng lại có hiệu quả cách âm rất tốt, la hét chói tai của ycăn bản không truyền ra đến hành lang.Lại bị nhốt hơn nửa tiếng không ra được làm ynguôi giận ngồi lên bồn cầu màu trắng, kết quả vừa nhấc đầu liền vừa vặn cùng một cô gái mặc quần áo đỏ đang chải đầu trong gương đối mắt.
Đó là một đôi con ngươi đen có ý cười quyến rũ, tràn đầy nhu tình, cặp lông mi cũng là màu đỏ, nhưng rõ ràng là do vết máu đọng lại.
Sau đó, Khúc Y Nhiên liền hoàn toàn phát cuồng.
Cuối cùng cũng không biết cửa như thế nào mở, cũng không biết ylàm thế nào chạy ra, gặp người liền tóm cổ hô to: “Có người con gái đang chải đầu, cô bảo muốn chải đầu cho tôi”!Sau đó ylảo đảo từ lầu hai ngã xuống, dù người đang choáng váng vẫn không ngừng lảm nhảm cái câu kia, chải đầu, chải đầu… sau lúc tỉnh lại thì con người hoàn toàn thay đổi.
Quỷ cũng có tốt xấu, có lẽ nó dọa Khúc Y Nhiên là do vô ý.
Chính là linh này đã có thể vận dụng sức mạnh của mình để khống chế đồ vật xung quanh, xem như là có tính công tính, nếu nó mà bùng nổ thì rất khó giải quyết cho nên Khúc Y Nhiên mới vội vã hỏi chuyện phòng ở.
Tuy nhiên lại gặp trắc trở.
Không lo, sẽ biết thôi.
Năng lực linh môi có theo cậu đến, cậu đã thấy một cái dây nhỏ màu trắng bám trên cổ tay mình từ phương nào đó rồi.
Khúc Y Nhiên rũ mắt nhìn cái sợi dây kia, cũng không hẳn là không biết ở phương nào.
Từ nay về sau, cậu sẽ trường kỳ ở trong căn phòng đó.
Thời cơ chưa tới, hết thảy đều đã tự cósắp xếp.
“Nhiên Nhiên, con sẽ không phải vẫn còn nhớ thương căn phòng kia đấy chứ?” Đường Hiểu Hiểu buông cốc nước trong tay, ngồi đối diện Khúc Y Nhiên, “Không cần lại suy suy nghĩ miên man, mẹ sẽ mua cho con một căn nhà tốt hơn.”
Đều nói phụ nữ 40 tuổi đã bắt đầu già nhưng năm tháng lại không lưu lại dấu vết gì trên khuôn mặt bóng loáng của cô.Đường Hiểu Hiểu là một người phụ nữ lanh lẹ, lạc quan, tính tình tốt, điểm cẩn thận nhất đều dành cho đứa con thứ này.
Đứa nhỏ này, tính tình y hệt cô!
Khúc Y Nhiên ngẩng đầu, “Căn nhà của ông nội đưa rất tốt, mẹ, mẹ, tôi, con… khụ, lúc trước do xem qua phim kinh dị mới tự mình dọa mình bước hụt chân mà ngã lầu. Kì thật tòa nhà đó phong thủy rất tốt cũng không có chuyện ma quỷ, con cũng không có trúng tà, mọi chuyện đều qua rồi.”
Đây là lần nói dối đầu tiên của cậu từ lúc chào đời đến giờ.
Có xem như nói dối có thiện ý không?
Đường Hiểu Hiểu cười gượng lại vẫn nói, “Là như thế à, lần sau đừng có mà xem mấy kia một mình trong phòng.” Nhưngcô cũng không nhắc lại chuyện phòng ở.
Nàng cho rằng lời Khúc Y Nhiên cũng giống lời mấy kẻ say rượu, đều nói “Tao không có say, còn có thể uống tiếp” (con k bị ma dọa, còn có thể gặp ma tiếp=))
Đúng là Khúc Y Nhiên và linh môi sư có tính cách hoàn toàn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, một người hiếu động, một người thì im lặng quá mức.
Tuy nhiên mọi ngườihai nhà Đường Khúc lại cho là cậu bị vật không sạch sẽ bám lấy nên mới biến thành cái dạng này, đứa nhỏ đáng thương mà aiz!
Khúc Y Nhiên thấy thế thì biết rằng mấy thứ liên quan đến chuyện phòng ở không nên hỏi nữa. Cậu cầm lấy cốc nước, cái miệng nhỏ khẽ nhếch mà uống nước.
Của mình thì rồi sẽ là của mình.
Đường Hiểu Hiểu nhìn bộ dáng uống nước ngoan ngoãn của đứa con mà trong lòng thấy đau.
Ngày hôm qua vẫn còn cười hì hì, cọ cọ trong lòng mình làm nũng, hào hứng kể ra lí tưởng tràn đầy nhiệt huyết của mình lại vì một cái tòa nhà hai tầng không sạch sẽ biến thành bô dạng như thế này.
Nói cũng không thích mà biểu tình cũng ít.
Tầm mắt của cô “cháy bỏng”, chói lọi như vậy, Khúc Y Nhiên tự nhiên cảm thấy rõ ràng.
Chính là cậu cũng rất bối rối a!
Người nhà, mẹ, đối với Khúc Y Nhiên mà nói vừa xa xôi lại xa lạ.
Cậu cúi nhìn bông y tế màu trắng trên mu bàn tay mình, vết bầm xanh xung quanh chỗ tiêm đã dần biến mất nhưng vẫn còn rõ ràng.
Cậu không biết nên mở miệng như thế nào đành chỉ có thể chăm chú nhìn tay mình chằm chằm.
Vẫn là Đường Hiểu Hiểu không chịu nổi không khí quỷ dị lãnh đạm này mà quyết định mở miệng tìm đề tài không kích thích đến con mình.
“Nhiên Nhiên, con xem, đêm nay cũng đừng thức khuya ôn bài. Đều nói là trước kì thi cần phải thả lỏng mà gần đây lại chả thấy con ra ngoài chơi.” Kết quả vừa ra ngoài đã trúng tà.
Đường Hiểu Hiểu thở dài trong lòng nhưng trên mặt lại cười cười, nghịch ngợm nháy mắt nhìn Khúc Y Nhiên, “Ba con phải họp trên tỉnh, nhanh nhất cũng phải đêm mai mới về được. Con đã hẹn với mẹ phải đi Dạ Mị, hai mẹ con mình đi“hẹn hò” ăn cơm Tây đi!”
Khúc Y Nhiên, “…”
Trọng điểm cậu chú ý không phải là “hẹn hò” mà là “kì thi”!
Cái đoạn trí nhớ ngắn ngủn kia sao không nói là có cuộc thi a!
“Trung học không học hành đàng hoàng, cả ngày chỉ lo tán gái, khi thi rớt đại học thì tôi không còn tâm tư đọc sách nữa.”
Khúc Y Nhiên nhớ lại lời nói vô trách nhiệm của thiếu niên tóc vàng mà kéo kéo khóe miệng, trong lòng phát sầu.
18 tuổi, cấp 3.
Cấp 3, tháng 6 phải thi đại học.
Mùng 4 tháng 6, liền trước ngày thi đại học 3 ngày.
Trước ngày thi đại học 3 ngày, dù lúc này trọng sinh trên người Khúc Y Nhiên không phải là linh môi sư mà là CEO công ty đa quốc gia, CEO, lão đại xã hội đen, cảnh sát quốc tế cũng…
Thời gian 3 ngày, dù có ôn ngày ôn đêm cũng không có khả năng thi đỗ.
Từ xưa khi thi vào đại học không biết có bao nhiêu người thi rớt.Năm nào năm nấy cũng không ngừng gài bẫy thí sinh. Năm nay Khúc Y Nhiên vô cùng may mắn gia nhập đội ngũ “bị gài bẫy”.
Khúc Y Nhiên, “Có thể không đi hẹn hò mà ở nhà ôn bài không ạ?”
Ánh mắt Đường Hiểu Hiểu nhíu lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Không được.”
Khúc Y Nhiên nói, “Nhưng mà…”
Đường Hiểu Hiểu không nháy mắt dõi theo cậu, “Nhưng nhị cái gì, cùng mẹ con đi ăn cơm Tây sợ dọa người, hửm?”
Khúc Y Nhiên theo bản năng đáp, “Không dọa người.”
“Vậy thì đi ăn! Đừng có vìôn bài mà buồn chết trong phòng.” Đường Hiểu Hiểu đứng lên, tay quấn quấn lọn tóc xoăn màu rượu đỏ.
Khúc Y Nhiên cứng người, cuối cũng cũng phải gật đầu.
Cậu kì thật không muốn nói… Con nhím kia buồn một mình trong phòng không ra ngoài kì thật là để viết thư tình chobạn học nữ cự tuyệt 3 y.
Cái tình sử rách nát của Khúc Y Nhiên không nhắc đến thì tốt hơn.
Bây giờ phiền nhất là làm thế nào với kì thi… chẳng nhẽ nộp giấy trắng! =.=’’
Cậu học khoa văn mà Khúc Y Nhiên lại học khối tự nhiên, hệxã hội lại sớm đã thi xong rồi, cũng không có đường sống cho cậu phát huy.
Chỉ có điểm cao hai môn Văn, Anh là không đủ, Toán, Hóa, Lí còn chưa có thi, kết quả nhất định là nộp giấy trắng.
Tất cả cũng chỉ tùy duyên thôi.
Cũng lắm thì dùng tiền học đại một cái đại học =.=
Con nhím kia ghét bỏ việc tiêu tiền để học đại học, chê là hạ thấp giá trị con người nhưng cậu không chê nha.
Với mấy cái công ty vân vân dốt đặc cán mai, cậu cũng không muốn tiếp xúc nhiều với xã hội đủ loại người hỗn tạp, so với sớm tiến vào thương trườngcậu càng muốn chọn đến trường đọc sách.
Tùy duyên nhưng càng muốn tuỳ tâm.
Chún ta mặc dù cùng tên nhưng không cùng mệnh.
Nhím à, tuy rằng chúng ta cùng tên nhưng không phải là cùng mệnh.
Mạng tôi sẽ thay cậu tiếp tục sống nhưng tôi sẽ không tiếp tục vận mệnh của cậu. Khúc Y Nhiên chậm rãi cong khóe môi, vừa vặn đèn đỏ, Đường Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn cậu.
Cô đột nhiên thấy con mình cười rộ lên như thế cũng rất đẹp, tuy không có sức sống thanh xuân nhưng lại có hàm súc mười phần, lại có chút tao nhã lịch sự.
“Tiểu tử thối, thế mà dám sai mẹ mày lái xe!”
“Con còn chưa có bằng lái mà.” Vừa qua tuổi 18, lại sắp thi thì làm gì có thời gian rảnh mà đi thi bằng lái?
Có lẽ là thiếu niên có nhưng đương nhiệm linh môi sư tỏ vẻ mình tuyệt đối không có.
Đường Hiểu Hiểu học bộ dáng của cậu, chu môi: “Lí do đầy đủ ha, Nhiên Nhiên.”
Khúc Y Nhiên yên lặng xoay qua: “Không có mà.”
Là mẹ không cho lái xe đi theo đấy chứ.
Huống hồ hai con xe thể thao cũng không thể lái trong nhà.
Đường Hiểu Hiểu: “Đêm nay con chi đi!”
Khúc Y Nhiên ngẩn ra, “Con không mang ví.” Thứ này lúc trọng sinh cậu không có mang theo, cũng không biết thiếu niên kia ném ví ở chỗ nào…
Đường Hiểu Hiểu, “…”
Chiếc xe thể thao hoa lệ cùng màu tóc với mẹ Đường phóng như bay trên đường, phảng phất như vẽ lại trên đường những dấu vết vô hình.
Bánh xe vận mệnh lại một lần nữa chuyển động nhưng lúc này đây lại không giống trước.