CHƯƠNG 4,SỰ KIỆN MỞ ĐẦU Ở TRƯỜNG HỌC.
Ăn cơm Tây mà cậu một chút cũng không yên lòng.
Thấy Khúc Y Nhiên “thất thường” quá rõ ràng, mẹ Đường vài lần giơ chén rượu lên định khơi mào không khí vui vẻ lại bị biểu tình của con mình bức nghẹn.
Đôi mày đẹp khẽ chau, từ biểu tình sống động lại lắng đọng thành biểu tình im lặng tường hòa, nói thất thần lại thất thần thực như thế này.
Thật giống như là đang suy tư chuyện gì khó lường.
Đường Hiểu Hiểu khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ thuần hương, rũ mắt xuống, hàng lông mi khẽ run rẩy, hoàn hảo che đi biểu tình chua xót trong mắt.
Mấy thứ trúng tà, kì quái gì đó cô trước giờ đều không tin nhưng vậy thì tình huống của Nhiên Nhiên thì nên giải thích thế nào đây?
“Con ăn no rồi.” Khúc Y Nhiên để dao nĩa trên đĩa, hai tay lễ phép tạo hình chữ thập để trước ngực.
Mẹ Đường trừng mắt: “…”
Khúc Y Nhiên hỏi: “Làm sao vậy?” (vì a ngoan quá đấy =))
Mẹ Đường dường như không có việc gì nhìn cậu cười cười: “Không, không có gì.”
Thật sự không có việc gì sao?
Gặp qua rất nhiều linh hồn khác nhau, tuy Khúc Y Nhiên rất ít cùng con người tiếp xúc nhưng chớ quên, linh vốn là người chẳng qua là người chết mà thôi.Linh khác con người ở chỗ chúng thành thực hơn.Cảm quan của Khúc Y Nhiên so với người thường sâu sắc hơn, dù cảm xúc chỉ biến hóa đôichút cậu cũng sẽ phát hiện.Cậu tự nhiên biết mẹ Đường đang lo lắng điều gì.
Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ đều hướng về con cái.
“Con thực sự không có việc gì, không cần lo lắng.” Khúc Y Nhiên cũng biết bộ dạng tái nhợt vô lực của mình giải thích cũng không mấy thuyết phục nhưng cậu cũng không giỏi giao tiếp, chỉ có thể mở to hai mắt nói: “Con… chính là lo lắng cho cuộc thi, có chút, khẩn trương thôi.” Nói như thế nào thì đó cũng là thi đại học.
Cái lí do “kì lạ” này làm mẹ Đường không khỏi cười ra tiếng, “Ha ha, Nhiên Nhiên đã trưởng thành, biết khẩn trương học tập, cố gắng vì tương lai?”
“A, đúng vậy.” Khúc Y Nhiên có chút rầu rĩ trả lời.
Hóa ra Khúc Y Nhiên còn có thể biết quan tâm đến thành tích…?
Có quỷ mới tin.
Chính là bây giờ, mẹ Đường lại tin.
Vận mệnh an bài chính là thần kì như thế.
Khúc Y Nhiên không có tiếp thu hết trí nhớ, cũng không am hiểu ngụy trang, “lòi đuôi cáo” là chuyện sớm muộn nhưng nay lại có ngay thời cơ tuyệt vời, tất cả đều có thể vin vào hai chữ “trúng tà” để giải thích.
Tuy hơi thái quá nhưng hai nhà Đường Khúc ai cũng tin không nghi ngờ.
Sau khi ăn xong trở lại nhà họ Khúc, mẹ Đường vừa vào cửa liền đá bay đôi giày cao gót vướng bận vào một góc chỗ bàn trà màu vàng trong nhà, tiếp nhận điện thoại trong tay quản gia lại cười ngọt ngào với cái điện thoại.
“Ông xã em và con vừa đi ăn trở về! Thằng nhóc thối tha kia dám nói không mang ví tiền để bắt em bao ăn! Anh thấy có đáng giận hay không, cả xe cũng lười không lái còn viện cớ không có bằng lái! Anh nói có phải em nên đem chiếc Porche mới mua cho nó tháng trước đem cầm đồ không?”
Khúc Y Nhiên yên lặng xoay người, “…”
Cái kẻ mới 15 tuổi đã lái Lamborghini ra đường dọa người, không phải cậu!
Khúc Y Nhiên còn nhớ rõ năm mình đi thi bằng lái đều là do chỗ thi ở ngoại ô xe đi đến quá chậm, đường lại quá xa, mỗi lần đến đều vô cùng bất tiện.
Đầu năm nay chuyện ma quái xảy ra ở khu phố đều rất ít, thỉnh thoảng là một ít linh mới, ác linh phần lớn đều giấu mình ở những nơi hẻo lánh, điều này nhất định có quan hệ với phong thủy.
Bảo người hầu dẫn mình về phòng, Khúc Y Nhiên đẩy cửa đi vào, sau khi người hầu rời đi thì ngẩng đầu thở dài nhẹ nhõm.
Cậu cởi bỏ hai cúc áo trắng khảm ngọc ánh trăng, vén ống tay áo lên cao. Khi đó đứt quãng miễn cưỡng mới lấy được bằng lái, kĩ thuật lái xe của cậu không cần nói cũng biết.
Còn không đến 3 ngày nữa là thi đại học.Dù gì thì cũng phải chuẩn bị một chút.
“Đây là điểm dở của việc phòng quá rộng!” Khúc Y Nhiên sau khi lục lọi khắp nửa tiếng cảm thán ra một câu.
Muốn tìm một quyển sách ôn thi với sách tham khảo sao lại khó như vậy?
Muốn lâm trận ma pháp đánh nhau cũng cần phải có ma trượng (gậy phép, đũa phép), đá quý gì đó mới đánh được chứ.
Cậu học văn, thiếu niên lại học lí.
Mà trong phòng thật sự là không đào ra được quyển sách nào cùng hai chữ khoa học có liên quan, vật lí, toán học, hóa học tùy tiện nhảy ra một quyển cũng được a?
Manga, tiểu thuyết, bí quyết thư tình, cho dù là kiểu thổ lộ hay bắt chước mấy kiểu buồn nôn trên truyền hình đều có… Tóm lại là đều chuẩn bị cho việc cua gái.
một tiếng trôi qua làm cậu bỏ hẳn cái ý tưởng “tìm sách giáo khoa”, nhưng lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Tỷ như có tóm được một quyển sổ bọc da nhỏ bên trong ghi tên những bạn gái của con nhím, thời gian quen nhau nhiều nhất 3 tháng, ngắn nhất mấy tiếng.
Lại tỷ như, di động cùng Ipad 3, Ipad có ghi lại toàn bộ các cuộc hẹn, hơn 30 cái mailychưa đọc đều của một người, chính là bạn gái thiếu niên 3 lần gửi thư tình cho.
Thi đại học đến mông rồi mà còn tâm tình ra ngoài hẹn hò, tán gái?
Ghê gớm thật, người như thế không thi trượt thì còn ai trượt?
Khúc Y Nhiên không hiểu lắm về công nghệ nên không biết trong tay cậu chính là cái mà toàn thế giới còn chưa có công bán, apple 5/ Iphone 5.
Ngón tay linh hoạt trượt trượt vài cái, thành công format.
Nhìn chỗ trống một mảnh điện thoại bạc cùng với phụ kiện, Khúc Y Nhiên vô cùng hài lòng gật gật đầu, bắt tay đặt chúng sang một bên để tiếp tục công cuộc thăm dò “phòng ngủ huyền bí”.
Phòng tuy rộng quá mức nhưng không tồn tại cái gọi là bàn học.
Cuối cùng Khúc Y Nhiên tìm thấy được sau cái rèm cửa màu lam là chồng sgk đã bụi phủ 3 tấc.
Bàn gỗ lim tròn tinh xảo đặt cạnh cửa sổ sát đất, còn có một cái giường nhỏ được phủ thảm lông, xem ra thiếu niên có thói quen đọc sách trong này, đến sgk cũng ở gần đây.
Vài sợi tóc vàng theo động tác cúi đầu của cậu mà rủ xuống trán, cái loại màu vàng rực rỡ nhìn qua đặc biệt chói mắt, lại làm người ta trông phóng túng, màu da cũng bị ánh lên trắng nõn.
Môi mỏng khẽ nhếch, cổ áo quá rộng theo hầu kết đến xương quai xanh là một độ cong tuyệt đẹp động lòng người.
Tiền vốn của tuổi trẻ chính là thân thể đi.
Nhớ lại vẻ mặt thoải mái của thiếu niên trước lúc đi đầu thai, Khúc Y Nhiên ngẩng đầu, nghiêng mặt nhìn vào bóng hình mơ hồ phản chiếu trên kính.
Tuy đã hoàn toàn tiếp nhận rồi nhưng lại vẫn như trước có cảm giác không đúng.
Sau khi thi xong nhất định phải đem cái đầu bù xù này sửa sang lại cho tử tế.
Lại qua một tiếng, cậu rốt cuộc buông tha cho ý tưởng nghiên cứu sgk lí.
Đem sách vở để lại chỗ cũ, Khúc Y Nhiên yên lặng cười khổ.
Quả nhiên vẫn là nộp giấy trắng =.=
Bảo kẻ chuyên văn đi thi khoa lí thật sự là không dậy nổi hứng thú a!
Nhưng mà thời gian cũng không đợi người, nhoáng cái đã đến ngày thi đại học.
Những nam nữ sinh nghiêm mặt lại trông hết sức xơ xác tiêu điều bước vào ngôi trường mình đã đau khổ phấn đấu suốt 3 năm, ngụy thiếu niên (aka cưa sừng làm nghé) Khúc Y Nhiên cũng đau khổ 3 ngày nay vì môn lí đi theo trong đó.
Đứng trước cổng trường, Đường Hiểu Hiểu vẫn xoa xoa đầu cậu nói: “Con đừng sợ, thi cử đã có mẹ gánh cho, dù trời có sập xuống mẹ cũng gánh cho con!”
Ngay cả người cha vừa đi công tác trở về Khúc Thiên Triết cũng có vẻ mặt đồng ý bổ sung nói, “Nhiên Nhiên nhà chúng ta là tuyệt nhất, cứ yên tâm mà thi cho tốt. Dù kết quả có thế nào thì con vẫn là niềm kiêu ngạo của cả nhà!”
Khúc Y Nhiên, “…”
Chỉ cần mọi người không trách con nộp giấy trắng là tốt rồi. =.=b
Đã sớm biết thành tích học tập của “Khúc Y Nhiên” mà vẫn kiên trì đi theo lại nhìn đến khi con đi vào trường thi đã là cổ vũ lớn nhất rồi.
Vẫn nói gia đình có tiền thì thân tình càng mỏng nhưng rõ ràng Khúc gia không phải loại gia đình này.
Gia đình này, rất ấm áp.
Khúc Y Nhiên thi ngay tại trường cấp 3 thí điểm cao cấp nhất của tỉnh L.Trường thí điểm nổi tiếng không chỉ về phương diện dạy học mà còn về khuôn viên trường tuyệt đẹp.Cảnh rất đẹp, cây cầu nhỏ bắc qua dòng suối giống như một bức tranh miền namthu nhỏ làm rất nhiều thí sinh, giáo viên đến từ tỉnh khác mắt tròn mắt dẹt.(nhà cửa ở miền nam như Giang Nam thường có ao, dòng nước, cây cầu bắc qua, đình nghỉ mát,…)
Khúc Y Nhiên cũng kinh ngạc nhưng điều khiến cậu kinh ngạc lại hơi bị khác người.=.=
Tuy rằng không mãnh liệt lắm nhưng vẫn có thể cảm giác được.
Trong trường này, có một linh hồn, lại là oán linh.
Bước chân cậu tạm dừng một lát, ánh mắt đánh giá xung quanh, lại ngay lập tức như không có gì mà xen lẫn vào đám người đi về phía dãy phòng học.
Trường trung học là một nơi có tinh thần phấn chấn 10 phần, sức sống ngập tràn nơi nơi, bình thường cũng sẽ có linh nguyện ý thường trú ở nơi này.
Linh xuất hiện trong trường học như thế này thì 8, 9 phần là học sinh trường này.
Xoa cổ tay trống trơn, Khúc Y Nhiên thở dài trong lòng.
Không có vòng bạch ngọc thật là không quen.
Dọc đường đi có không ít người chào Khúc Y Nhiên là “anh Khúc”, cậu đều cười yếu ớt cho qua.
Tuy nhiên,cảnh bọn kia trông như thấy quỷ cả lũ lại càng làm cậu thấy cái trường này không bình thường…
một đứa trong đó không dám tin há hốc miệng: “Đó… là anh Khúc phải không, có phải mắt tao có vấn đề không?”
một thằng khác vóc dáng cao ngất hung hăng đập cho thằng kia một phát, “Mày muốn nói là mắt tao cũng có vấn đề phải không, thằng ngu này.”
“Mẹ, thiếu chút nữa dọa tao đái ra quần, sao lại thế này? anh Khúc định bước vào con đường thanh niên nghiêm túc à?”
một thằng khác tóc vàng giống y như mái tóc thảm họa của Khúc Y Nhiên nói: “Nghiêm túc cái moẹ mày ấy! Lái xe nhà mày đưa giấy báo thi tới chưa? Mau đi lấy.”
“Moẹ, quên mất còn phải thi!”tuy mồm nói vậy nhưng vẫn chạy về phía cổng trường.
một đứa đi rồi, hai đứa còn lại đứng im không nhúc nhích.
Thằng cao hơn nói, “Y Nhiên mày 3 ngày rồi cũng không liên lạc với bọn tao.”
“Chậc, lời này nói nghe lạ nha, không phải nó còn bận theo đuổi hoa hậu giảng đường sao, mày cũng không phải không biết.”
Thiếu niên tóc vàng cũng nhếch môi, từ trên cao nhìn nó, nói, “Nghe nói gần đây Khúc gia đã xảy ra chuyện lớn.”
“Ờ?”
“Nhưng tin tức liên quan bị phong tỏa rồi.”
“Ha ha a, mày muốn nói cái gì thế, Ngụy Tấn.” Thiếu niên tóc vàng thu lại vẻ mặt tươi cười.
“Không có gì, chính là có hơi… lo lắng.”
“Ha, thiên tài mới tin mày!”
“Phì, đúng vậy, thiên tài mới tin tao.” Chính nócũng không rõ tại sao lại sinh ra cảm giác này.