Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5,F4 CỦA TRƯỜNG THÍ ĐIỂM TỈNH.

Lớp 10, ban 3 ( lớp 10C) ngay tầng 1, đi vài bước qua chỗ rẽ là đến.

Ánh mặt trời chiếu xiên vào phòng học qua khung cửa sổ thủy tinh sạch như lau như li, dựa theo số báo danh Khúc Y Nhiên dựa theo số báo danh tìm được chỗ ngồi của mình, quả nhiên là cạnh cửa sổ.

Giống như có điều sâu xa nào đóđã định trước hôm nay cậu phải ngồi ở chỗ này để tiến hành cuộc chiến đầu tiên, môn ngữ văn.

Một chút ngoài ý muốn cũng không thấy.

Theo cậu đơn giản quan sát trước đó, phần lớn phòng học tầng một đều hướng về phía mặt trời, trong phòng ánh sáng không dứt, cho dù là đứng trong hành lang cũng có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người.

Nhưng lầu hai lại khác hoàn toàn.

Dù cùng có ánh sáng mặt trời nhưng trong nháy mắt khi cậu bước lên cầu thang đã cảm giác được sự mát mẻ đột nhiên đánh úp tới.

Cho dù bên ngoài là ánh mặt trời mùa hè chói chang nhưng đa số thí sinh lầu hai lại dùng sức xoa xoa hai tay, muốn làm ngón tay lạnh lẽo của mình có lực để cầm bút. Lại nghĩ sao mình không mang theo cái áo khoác khi đi thi chứ? Dù mấy ngày nay nhiệt độ thay đổi thất thường cũng đâu có khoa trương thế này?Lại có người còn lạnh đến toàn thân nổi da gà lên.

Sự lạnh lẽo kia, người thường không ai thấy dị dạng.

Đúng rồi, linh hồn kia chắc chắnở tầng 2. Có bi thương, có không cam lòng lại mơ hồ tản ra đau thương, nhưng nó lại không bị trói buộc trong một phạm vi nhất định, lại càng không có ý rời đi. Kì quái, xem ra linh hồn này không phải là phược linh (linh hồn bị trói buộc trong 1 phạm vi.địa điểm cố định). Hơn nữa, hình như nó cũng không có ác ý.

Tầm mắt đảo qua đồng hồ treo trên tường, Khúc Y Nhiên giật mình, còn có 40’, cậu còn bài văn chính vẫn chưa làm.

Đề bài: Đại ẩn hướng tới “nhạc” (khoái nhạc, vui vẻ)

A, một đề văn hay đây.

Tiểu ẩn thì vào núi ở, đại ẩn thì ở thành thị.(ẩn nhỏ thì vào núi ở – vắng người, không mất công che giấu ẩn vừa vừa thì sống ở thành thị – nhiều người hơn, mất công che giấu hơn ẩn lớn thì vào triều làm quan- quan trường phức tạp, đấu đá lẫn nhau, giữ được mình mới là người tài giỏi. Đây là câu văn hiện đại, không còn triều đình và quan cử nên đại ẩn ở nhưng thành thị lớn.)

Không phải cứ thế ngoại cao nhân thì đều có thể buông lòng nguyện ý ẩn thân nơi núi rừng, rời xa thế tục. Làm thế nào rời xa được? Mọi người đều phải ăn. Củi gạo dầu muối đều không thể thiếu.

Thể chất từ nhỏ khác với người thường, người khác nhìn thấy gì cậu đều nhìn thấy, người ta không thấy cậu cũng thấy, không phải chưa từng nghĩ là chui vào một ngọn núi nào đấy bỏ qua mấy cái linh hồn bay loạn đầy rẫy này, chính là trốn tránh như vậy, được bao lâu?Cậu cùng với thành thị ồn ào náo động này vẫn còn ràng buộc không đứt, tránh được bây giờ nhưng không tránh được cả đời.

Bài văn này Khúc Y Nhiên viết với 1 cảm xúc khó tả, có lẽ là bởi vì trọng sinh nên cảm nhận có chút khác, có lẽ là do mấy năm nay trải qua quá nhiều điều kì dị.

Rõ ràng đã mấy năm chưa viết văn nghiêm chỉnh mà ngòi bút ngoài ý nuốn lại rất lưu loát, giống như ngày hôm qua vẫnlàm ổ trong phòng họccần cù viết bút kí. (take note)

1 bài văn viết trong 1 tiếng, những con chữ tinh tế dưới ngòi bút cứng cáp.

Lâm trận mới mài gươm, nước đến chân mới nhảy, thật ra là hai ngày này cậu chỉ ôm sách giáo khoa văn. Ôn tập thô sơ sách giáo khoa một phen, tuy phát hiện nội dung giảng dạy nhiều năm đã bị sửa đổi giảm lược thay đổi hoàn toàn nhưng dù sao văn vẫn là môn cậu thích nhất. So với mấy con số ngỏn ngang lằng nhằng kia xem còn thoải mái hơn, cậu mừng rỡ đem thời gian đều đọc sách ngữ văn.

“Cuối cùng cũng xong, ăn cơm đi ăn cơm đi!”Đúng là thằng nhóc lúc trước quên mang giấy báo thi, phòng thi ngay sát Khúc Y Nhiên, sau khi nộp bài thi liền lon ton chạy đến kéo tay Khúc Y Nhiên ra ngoài. Thằng nhóc gắt gao giữ chặt tay Khúc Y Nhiên, kéo cậu đi lại nói thầm, “Mày không biết hôm nay tao “thốn” thế nào đâu, văn viếtđượcmột nửa thì ngủ gật, tí nữa thì không viết xong! Tao mà không thi được vào đại học Bthì mẹ tao sẽ chém tao chết mất.”

Khúc Y Nhiên,”…”

Đứa bạn học này là ai?

Bạn bè xấu của “y” lúc trước?.

A, thật xin lỗi, là chiến hữu chứ.

Là người không xuất hiện trong đoạn trí nhớ ngắn kia, Khúc Y Nhiên mặc nó lôi kéo cậu một đường đến cổng trường, đã thấy hai người sớm đứng đợi.

Hai đứa cao to, một thằng tóc đen bình thường so với một thằng tóc vàng bên cạnh và thằng nhóc tóc đủ màu như cái chổi lông gà đang lôi kéo mình thì thuận mắt hơn, khiến cậu có hảo cảm.

“Y Nhiên, giữa trưa ăn thịt nướng đi.” Cùng cậu nói chuyện là thằng nhóc cao kều.

“Ừ.” Khúc Y Nhiên đồng ý gật đầu.

Dù sao cậu cũng không quen thuộc địa hình quanh đây, huống hồ… giữa trưa phải ăn cơm để chuẩn bị cho trận ác chiến buổi chiều, thi-toán-học.

“Có thể … buông tay ra trước … được không?” Khúc Y Nhiên quay ra hỏi chổi lông gà. Cũng không thể bị ôm tay như thế đi mãi, đối phương vẫn cao hơn mình mà lại kêu anh Khúc như đúng rồi.

Anh Khúc…

Còn nhớ rõ cậu thanh niên dẫn mình đến ngõ nhỏ cũng gọi mình anh Khúc.

Chổi lông gà vội vàng buông tay ra, ngượng ngùng gãi đầu, “Thế quái nào lại thấy mày hôm nay là lạ, anh Khúc, có phải anh quyết làmthanh niên nghiêm túc không? Thật là giống, anh Khúc muốn làm gì là giống nấy ngay được!”

“Thanh niênnghiêm túc?” Khúc Y Nhiên nghi hoặc.

Tóc vàng cho chổi lông gà một phát vào lưng, “Ê, Đần, mày có thể đừng mất mặt trước cổng trường không hả?”

Bốn nhân vật làm mưa làm gió đều tập trung tại cổng trường làm không ít người trong trường dừng chân, cũng không ít kẻ trường khác tò mò nhìn ngó. Nhưng mà Khúc đại linh môi sư lại cảm thấy kì thật là do cái đầu của kẻ nào đó quá gây vạ, so với con gà còn sặc sỡ hơn.

Cao kều ôm bả vai Khúc Y Nhiên, “Đi thôi, nhanh đi ăn cơm, “Cao Tuấn, thùng cơm mày còn không biết lượng cơm phải ăn sao? (đi nhanh thì còn ăn được nhiều mới no), chiều còn thi toán đấy, muốn ăn thịt nướng thì nhanh chân lên.”

“Ngụy Tấn, sao tao lại thành thùng cơm? Thân thể trưởng thành biết không! Ăn nhiều tiêu hoá nhiều! Tao thèm ăn cùng tính dục tràn đầy không được chắc?” chổi lông gà phản bác.

Tuy đề tài rất thiếu muối lại cho Khúc Y Nhiên một chút tin tức. Chổi lông gà kêu Cao Tuấn, tóc đen thuận mắt cường tráng kêu Ngụy Tấn. Mấy người quan hệ không tồi, tóc vàng không biết tên vẫn mỉm cười nhìn bọn họ chăm chú mà không nói gì.

Khúc Y Nhiên cũng đơn giản không nói nhiều, một đường bị kéo đi, cảm thấy có chút kì quái nhưng cũng không phải không chấp nhận được.

Trên người thiếu niên này có hơi thở thuần khiết, cũng không có tâm tư tà ác gì.

Không nói đến Ngụy Tấn làm người ta cảm thấy rất thoải mái mà nhóc còn đúng lúc ngăn trở Cao Tuấn có ý sóng vai cùng mình đi trên đường. Đường qua cổng trường nhỏ chỉ dùng cho cả người đi bộ và xe đạp, bốn đứa song song đi thì chắnđường người khác là cái chắc. Đúng là một cậu nhóc tâm tư tinh tế.

Một đường cứ như vậy nghe chổi lông gà Cao tuấn nói chuyện tào lao cùng Ngụy Tấn, bốn đứa tới nhà ăn tìm một quán thịt nướng tự phục vụ. Lúc này tất cả thí sinh đang ăn cơm, quán thịt nướng bình thường đã sớm đầy các nam nữ sinh mặt lạnh ngồi ăn cơm đỡ đói, chỉ có quán thịt nướng tự phục vụ này là còn chút chỗ trống, cơ bản là không có học sinh nào.

Tuy nhiên giữa trưa ngày đầu tiên thi đại học lại chạy tới quán tự phục vụ thịt nướng gi gì đó.

Khụ, Khúc Y Nhiên tỏ vẻ, miễn bình luận.

Hai ngày nay quản gia dặn phòng bếp đun không ít canh dinh dưỡng đại bổ chuyên cấp cho Khúc Y nhiên ăn để bổ não.Cho nên Khúc linh môi sư hiện tại nhìn thấy thịt là muốn nóng trong người… còn may là tự phục vụ, cậu có thể ăn chút điểm tâm hoa quả, không cần giành thịt ăn với bọn họ.

Giành thịt =口=

Khúc Y Nhiên coi như đã biết sức ăn của chổi lông gà, ăn cơm mà cứ như đánh giặc, đến người bán hàng cũng xấu hổ vì sức ăn giống siêu nhân của nó. Buffet không hạn chế số lượng thức ăn…cũng không có ai giành ăn với nhóc mà…

Tiệm thịt nướng trên tầng hai có bốn cậu trai ngồi dựa vào góc cửa sổ.

“Tao đã bảo là ngồi ở đây tốt đúng không?” tóc vàng tựa lưng vào ghế lười biếng nheo mắt. Một cái bàn hào phóng, có đến hai cái bàn nướng.

“Đúng rồi, cũng là mày biết nhìn xa, Phương Ngôn.” Nếu không có hai cái bàn nướng bọn họ cũng chỉ có nước ngồi nhìn Cao Tuấn ăn.

“Ha ha, do chúng mày ăn chậm, đừng trách tao.” Thuần thục đảo đảo thịt, Cao Tuấn cười híp mắt tập trung tinh thần lấy đôi đũa đấu tranh với thịt, động tác trên tay một khắc cũng không buông lỏng. Thì ra gọi là Phương Ngôn sao?

Tên banhóc này coi như cậu đã biết hết, Khúc Y Nhiên âm thầm ghi nhớ để phòng sau này không phạm sai lầm gì mất mặt.

“Y Nhiên, sao không ăn thịt?” thấy người ngồi bên không động đũa mà ăn thanh long suốt, Ngụy Tấn lắc đầu mới gắp thịt bò đã nướng tốt vào bát nước chấm của hắn. Khúc Y Nhiên giật mình nói, “Cảm ơn.”

Ngụy Tấn cùng Phương Ngôn cười không nói gì nhưng Cao Tuấn lại giật mình há hốc miệng, hai miếng thịt còn chưa nhai kĩ tí nữa thì rớt ra.

“Moẹ, anh Khúc nhà tao hào hoa phong nhã nói cảm ơn tí nữa làm mù mắt tao. Rất có khí chất, kì này Cao Viện Viện nhất định không thoát khỏi lòng bàn tay mày đâu.”

“Cao Viện Viện?” Khúc Y Nhiên không để ý câu trước nhưng cái tên ở vế sau này hẳn là đã thấy qua trong quyển sổ da trắng.

“Khụ, không phải hoa hậu giảng đường sao, người duy nhất dám cự tuyệt mày 3 lần ấy. Đừng nhìn cô ta trông cao quý lãnh diễm, thực ra trong lòng đã sớm để ý mày, còn bày đặt ra vẻ rụt rè. Hôm qua mày không đeo theo, cô nàngcứ nhắntin cho tao hỏi tình hình của mày đâu. Mấy đứa con gái toàn thế.”

Ngụy Tấn nghe trong lời cậu nói có chút buồn cười, “Con gái làm gì chọc giận màyà?

Phương Ngôn cúi đầu buồn cười, “Mày cũng không phải không biết Cao Tuấn, phì, nó bị bà chị chằn lửa trong nhà kìm kẹp đến khổ, trong lòng đã sớm có bóng ma tâm lí với con gái rồi.”

“Hai thằng chúng mày…” Cao Tuấn khóc dở cười dở, “Miễn bàn đến bà chị nhà tao đi!” làm tao ăn mất cả ngon.

Nữ khủng long bạo chúa bưu hãn Cao San,dù đã đi làm vợ nhà người ta vẫn kiên trì mỗi đêm quấy rầy em trai đáng yêu nhà mình, nói hoa mĩ là trao đổi tình cảm. Lần nào cũng là, “Tuấn à, có nhớ chị không em? Có muốn chị về thăm không, anh rể cũng muốn nhìn em một tí đó ”. Cao Tuấn lần nào cũng sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hết cách rồi, bà chị nó lưu lại ấn tượng quá sâu, nóvẫn nghĩ bà chị lực sĩ của mình chỉ cần đá một phát là nólăn luôn. Không nghĩ tới nhoáng một cái chị mình đã lấy chồng sinh con còn mình thì đã 18 tuổi thi vào đại học.

“Không đúng, anh Khúc.” Cao Tuấn cẩn thận nghĩ lại một việc, “Mày không theo đuổi Cao Viện Viện ak?”

“Ừ, không theo đuổi nữa.” Khúc Y Nhiên ngồi ăn hoa quả.

Cao Tuấn nửa tin nửa ngờ, “Mày không theo đuổi thì để tao cua nàngnhé?”

“Ừ, theo đuổi đi.” Khúc Y Nhiên vứt miếng vỏ thanh long sang một bên, lại cầm miếng dưa ngọt cắn từng miếng từng miếng nhỏ.

Cao Tuấn trợn tròn mắt, tình huống giề đây, sao dễ nói chuyện vậy? Bình thường không phải là sẽ tóm cổ áo mình rồi nói muốn đập cho mình một trận sao =口=

Cao Tuấn đều đã tưởng tượng ra lúc Khúc YNhiên nổi giận thành biểu tình hung thần ác sát: “Tao không thèm thì người khác cũng đừng hòng xớ rớ vô!” bây giờ lại nhẹ nhàng như vậy, mặt trời mọc hướng nam rồi? Đừng nói Cao Tuấn mà ngay cả Phương Ngôn và Ngụy Tấn đều mơ hồ.

Khúc Y Nhiên cũng không để ý phản ứng của bọn nhóc, nâng má nghĩ, hỏi, “Bọn mày có ai thi ở tầng hai không?”

“Tao nè.” Ngụy tấn nói.

“Lúc sáng ở tầng hai có xảy ra chuyện gì kì quái không?”

“Chuyện…kì quái? Hình như là không có.” Ngụy Tấn cẩn thận nhớ lại, “Ak, có hai thí sinh trường mình bị ngất thì sao?”

Khúc Y Nhiên đứng đắn lại hỏi: “Có tính, phòng nào thế?”

Ngụy tấn cũng không khỏi nghiêm túc lên: “Năm hai, ban 5(lớp 11E).”

“Năm hai ban 5 ak… ăn cơm đi.”

Ba người “…” sự quỷ dị toát ra trong lời nói kia là như thế nào thế?

“Sao cứ nhìn tao thế, trên mặt tao có thịt nướng à?”

Ba người “…” im lặng nắm chặt đũa.

Cứ cảm thấy là lạ chỗ nào ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.