Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 6: Chương 6: gian Lận!




CHƯƠNG 6,GIAN LẬN!

Thi toán buổi chiều bắt đầu lúc 2:30, Khúc Y Nhiên cố tình đi sớm hơn một tí tuy rằng bây giờ vẫn chưa được vào phòng học năm hai ban 5 nhưng cậu vẫn có thể lượn lờ xung quanh phòng học vài vòng tìm cảm ứng… ak, tìm linh.

Bây giờ Khúc YNhiên đã có thể phán đoán linh hồn du lịch lãng đãng trong trường kia cũng không phải phược linh, quanh phòng học năm hai ban 5 không có dấu vết từng có linh trôi nổi qua, khí lạnh cũng đã tan không ít nhưng vẫn còn lưu lại một chút oán khí bức người.

Nếu là linh phù du thì nó sẽ không nên có oán khí đau thương mãnh liệt như vậy. Chẳng lẽ lại là…cái đó? Khúc YNhiên lớn mật phán đoán trong lòng. Mà có 3 kẻ khi thấy cậu chạy vội đến trường học trước giờ thi đều thấy buồn bực trong lòng. Cuối cùng vẫn là Cao Tuấn không nhịn được hỏi, “Tao hỏi nè anh Khúc, sao mày khẩn trương thế, toán không phải môn tủ của mà ak? Nghe lão Vương (thầy giáo) nói lần này cậu cho đề không khó như tháng trước thi thử đâu, lần trước mày cũng làm được 5 phần rồi lần này chắc không vấn đề đâu. Ai… tao thì thảm rồi, tao ngu nhất toán, còn ngu lí nữa chứ, cứ nhìn đến bài kiểm tra toán thì lại thấy đau đầu!”

Khúc Y Nhiên không nói gì nhìn trời, “…”

Sao lại không có vấn đề? Vấn đề lớn đấy! Thật đúng là không ngờ Khúc YNhiên để đống sách giáo khoa tích bụi như thế mà thành tích học toán lại không tồi, thế này thì vấn đề lớn rồi!

Cậu đã chuẩn bị nộp giấy trắng hai môn toán lí nhưng giờ y học tốt thế thì nộp giấy trắng kiểu gì?

Khúc Y Nhiên buồn bực vò vò mớ tóc vàng kim của mình.

Kì thực cậu không biết “Khúc Y Nhiên” chỉ có toán là học giỏi nhất còn lại dốt đặc cán mai, dù đi thi có được điểm tối đa toán thì cũng rớt mà thôi. Hết vụ linh hồn thần bí lại đến vụ thi trượt chắc trăm phằn trăm làm Khúc YNhiên đau hết cả đầu. Nghe Ngụy Tấn nói trường thi lí buổi sáng có hai thí sinh bị ngất, nếu là do linh hồn kia tạo thành thì cậu phải mau chóng hành động đem nó tinh lọc chỉ dẫn mới được.

một đời người có mấy lần thi đại học? Đa số là một lần thôi. hai đứa ngất xỉu kia thì không thể thi tiếp rồi. Giáo dục nước nhà chính là như thế này, nhất định có thắng thua, dù ngươi biểu hiện tốt hay xấu đều không có cơ hội lần hai.

Có lẽ sẽ có người nói, vậy thì học lại đi. Học lại thì chắc chắnsẽ đỗ? Có bao nhiêu người học lại mà phát huy tốt, lại có bao nhiêu năm thanh xuân cho ngươi tận tình tiêu xài ở trường trung học… phải biết rằng thời gian không đợi người ta. Ngươi còn muốn lặp lại cuộc sống cấp 3 địa ngục này chắc, nếu được lựa chọn, đứa nào muốn lặp lại? Áp lực mà học sinh phải chịu thường mọi người không thể biết đến đâu.

Ngón tay Khúc YNhiên căng thẳng, không tự giác nắm thành quyền, rung rung trong túi quần.

“Y Nhiên?” Phương Ngôn ngiêng người nhìn cậutự nhiên cau mặt, “Sao thế, Cao Tuấn nó vẫn nói chuyện như thế, mày đừng để ý.” Nó nghĩ là do Cao Tuấn lắm mồm làm khúc y nhiên thấy phiền.

“Không có gì đâu.” Khúc Y Nhiên thử thả lỏng chính mình hàm hồ tìm cớ chuồn, “Tao đi toilet chút.”

Phương Ngôn gật gật đầu, “Ừ, thi xong gặp lại sau, nếu mày mà nộp bài trước thì qua UCC chỗ lão Lí chờ bọn tao.”

Nghe nó nói mà Khúc Y Nhiên đơ người, “…” tuyệt đối sẽ không có vụ nộp bài trước đâu, cho dù vẽ hươu vẽ vượn cũng phải viết đầy bài thi mới thôi =.=

Huống hồ Khúc Y Nhiên căn bản chả biết chỗ lão Lí UCC ở đâu, chờ bọn nó kiểu gì. Vừa đi vừa cảm thụ được hơi thở đặc thù trên hành lang, rất nhạt, rõ ràng nó đã rờiđi thật lâu rồi. Xem ra linh hồn kia đã rời khỏi trận địa tầng 2.

Cách giờ thi toán buổi chiều 40’ nhóm thí sinh sau khi ăn no uống đủ lục tục trở về thì kinh ngạc phát hiện tầng hai buổi sáng lạnh lẽo kì dị giờ lại ấm áp? Mà hành lang rộng mở tầng một lại vô cớ nổ lên một đợ t khí lạnh.

Ánh nắng ngoài cửa sổ như bị vật gì che khuất, cho dù vẫn như trước chiếu đầy đủ qua khung cửa sổ thủy tinh thì khí lạnh vẫn thổi vù vù qua lưng.

“Sao lại thế này? Lạnh chết mất! Buổi sáng vẫn còn tốt mà…”

Ai biết được! Chúng ta vẫ là vào nhanh lên, bắt đầu thi rồi, xh, lạnh quá…”

Đi ngang qua đám người líu ríu, Khúc y Nhiên không lên tiếng mà cẩn thận lắng nghe.

Bắt đầu kiểm tra rồi, chứng tỏ… kì thi toán sắp bắt đầu!

Nên đến thì phải đến, tránh không khỏi, cũng không có cách tránh a…

Khúc Y Nhiên hít sâu một hơi khí lạnh vào phổi, không tự giác rùng mình một cái.

Bây giờ đã có tinh thần hơn rồi.

Kéo kéo khóe miệng cứng ngắc, Khúc Y Nhiên theo dòng người đi tới cửa trường thi của mình.

Rõ ràng tiếng chuông bắt đầu môn văn cũng toán giống nhau mà nghe lại thấy không giống, chắc do tâm tình cũng không giống.

Tâm tư Khúc Y Nhiên rõ ràng không để vào bài thi mà treo ngược cành cây, khác với đại đa số thí sinh khác đang vùi đầu làm bài. Phòng học càng ngày càng tối, mặt trời đang chăm chỉ chiếu sáng trái đất thì bị một đám mây đen che khuất chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, ánh sáng cũng không còn rực rỡ như trước. Thì ra là do các giám thị đóng cửa sổ lại, thời tiết bây giờ thật đúng là thay đổi trong nháy mắt, dự báo thời tiết từ lúc vào hè thì càng không chuẩn. Cho dù là một thành thị phương bắc cũng có lúc bị mây đen che phủ. Mọi người làm sao mà nghĩ đến mấy thứ đang tí tách rơi ngoài kia đều là mưa đá.

“Lốp bốp, lộp bộp” mưa đá gõ lên cửa sổ, lên tường những âm thanh như tiếng trống gõ lạc nhịp, từng tiếng từng tiếng không theo quy luật. Rất nhiều thí sinh ngẩng đầu đảo mắt ra ngoài cửa sổ rồi lại cắm cúi làm bài. Khúc Y Nhiên ngồi cạnh cửa sổ lại không có động tác gì, không chỉ tinh tế cảm nhận được linh kia đang ở ngay trong phòng học này mà còn thấy rõ ràng còn thấy được… nó đang đeo ngay trên lưng bạn học phía sau mình. Quả như phán đoán của cậu, không phải phược linh cũng không phải linh phù du mà là một linh đặc thù chuyên đi sau lưng người.

Chúng có khả năng là linh tốt, cũng là linh bảo vệ, hơn nửa là do ghi nhớ ân tình ngày trước chưa báo đáp được cho nên mới cố chấp không đi chuyển thế đầu thai. Thời cổ thì có nhiều chứ bây giờ cực hiếm thấy. Đúng là ở trường học cũng có rất nhiều linh hoảng loạn cũng không tốt đẹp gì nhưng chúng không phải là ác linh. Cái gọi là ác linh sau lưng chính là bị ác quỷ quấn thân. Nay cái linh này ở rất gần mà cậu lại không cảm thấy được ác ý mà chỉ thấy khí lạnh mười phần toát ra từ cõi lòng đau thương của nó. Khúc Y Nhiên cúi đầu nhắm mắt lại, tóc mái nhỏ vụn theo độ cong của trán che khuất mi mắt, làm cậu thoạt nhìn giống như đang tự hỏi cái gì. Thả lỏng toàn thân, lẳng lặng cảm thụ những không cam lòng mà linh hồn kia đang tản mát ra. Linh hồn kia chỉ là im lặng ngồi trên vai bạn học kia, không biết nó muốn làm gì tiếp theo. Vô duyên vô cớ xuất hiện một cái linh sau lưng ở trường thi chuyên môn bồng bềnh theo sau lưng thí sinh, liên tưởng đầu tiên là nó cũng là thí sinh. Ai buộc chuông người đó tự đi cởi cuông, giờ mình cũng là thí sinh đây.

“Không cần có ý nhập vào thân cậu ta, sức mày không đủ để làm hành vi điên cuồng đấy đâu.”

“Ai?” linh chỉ nổi trên vai người kia bị hoảng sợ, kích động đứng lên nhìn xung quanh. Không đúng, trong phòng lặng ngắt như tờ, trừ bỏ âm thanh viết bài soàn soạt thì làm gì có ai mở mồm nói chuyện đâu. Nhất định là do mình bị ảo giác, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết làm gì có thằng nào dám mở mồm nói chuyện trước mặt giám thị trong giờ thi lí đâu.

Chậc chậc, nó nhu nhu mắt cười tự giễu: “Thành quỷ rồi mà còn bị ảo giác, a…mình hết thuốc chữa rồi.”

“Không, mày còn cứu được.” Khúc Y nhiên không tiếng động đáp.

“…”

Gặp quỷ rồi!!!!

Rõ ràng linh hồn kia đã bị Khúc Y Nhiên dọa, có người…có thể không mở mồm mà vẫn nói được? Mà mọi người xung quanh đều nghe không thấy?

Quỷ thể mỏng manh theo gió bay vài vòng lăn xuống đất cái bịch, nó muốn tìm một cái khe để trốn mà lại bị một sức mạnh vô hình kéo lại không thể rời đi.

Tà môn rồi!

“Là người hay là ma? Là ai?” linh không thể chạy trốn chỉ có thể nơm nớp lo sợ hỏi.

Khóe miệng Khúc Y Nhiên loan loan, tiếp tục dùng ý niệm nói chuyện với nó, “Dù là người hay quỷ thì mày cũng biết tao không có ác ý mà.”

“…”

Khúc Y Nhiên biết nó đã an tĩnh lại thở dài một tiếng, “Nói cho tao biết vì sao mày nghĩ muốn cướp lấy quyền khống chế thí sinh đó đi? Bọn họ đều là người thường không thể thừa nhận sức mạnh chết chóc đâu. Dù mày có xâm nhập thân thể bọn họ thành công thì bọn họcũng sẽ bất tỉnh nhân sự mà thôi, đều phí công.” Chủ yếu là tinh thần không thừa nhận nổi.

“Anh…sao cậu biết? cậu là ai? Linh lắp bắp hỏi.

“Ta là linh môi sư.”

Linh môi sư?

“Tới bắt tôi sao?” nó phản ứng đầu tiên như đối với pháp sư bắt quỷ.

Khúc Y Nhiên cười khẽ, “Mi suy nghĩ nhiều quá.”

Pháp sư bắt quỷ cậu chưa gặp qua nhưng đã có may mắn gặp qua pháp sư âm dương, tuy cùng là sứ giả hai giới âm dương nhưng lại không có tiếng nói chung. Linh môi sư tinh lọc vong linh, chỉ dẫn chúng thuận lợi đi đầu thai chuyển thế, bình ổn oán khí, trở về nơi cực lạc, mà phần lớn pháp sư âm dương rất thích triệu hồi nhưng vong linh quanh đó làm thức thần để sử dụng, điều này tổn hại rất lớn đến tôn chỉ của linh môi sư.

Khúc Y Nhiên nhu nhu mi tâm, rõ ràng buông bút, buông tha việc đấu tranh với mấy công thức toán học, một lòng cùng linh nói chuyện.

“Còn tâm nguyện nào chưa làm được, nói với tao vì sao mày vẫn chậm chạp không chịu đi đầu thai chuyển thế.”

“Tôi muốn…muốn thi đại học!” linh không vòng vo mà thẳng thắn nói.

Khúc Y Nhiên, “…”

=口=vì cái lí do này ak?

“Thế nên mày mới muốn nhập vào thân thể thí sinh…chỉ vì…muốn thi đại học?” thế là xong tâm nguyện?

“Đúng thế!” linh ngã ngồi trên cửa sổ, chậm rãi nói: “Tôi vốn là một gã thí sinh lớp12, nguyện vọng lớn nhất lúc ấy là lấy danh phận thủ khoa vào đại học A, làm Thủ khoa khoa lí, lấy được học bổng trường chuẩn bị cho Thủ khoa là 5 vạn.”

Đều không phải nói chơi, nó quả thực có thể làm được như vậy.

“Chỉ cần như bình thường phát huy là nhất định thành công, nhưng mà…tôi bị tai nạn xe trên đường đến trường thi.” Nói xong, nó cười đến thê lương.

Không cam lòng, nói gì cũng không cam lòng.

Vì sao mình lại chết sớm như vậy, vì cái gì mình còn chưa kịp thi đại học đã chết rồi?

Nếu chỉ là một kẻ học lực bình thường chắc cũng không mang oán hận khắc côt ghi tâm đến vậy.

Nguyên do là vì mỗi lần thi lớn đều có thành tích được cầm cờ đi trước toàn thị nên nó mới ai oán thê lương như vậy.

“Mi là thí sinh năm nào?”

“2007.”

“…” đã 1hai năm rồi.

Khúc Y Nhiên lấy tay đỡ trán, “Mi sẽ không phải thi đại học năm nào cũng “cắm chốt” ở đây đấy chứ?”

“Đúng rồi!” linh nắm tay, Khúc Y nhiên như nhìn thấy một ngọn lửa cháy hừng hực sau lưng nó, “Năm nào tôi cũng đến, nhất định phải thi đại học một lần!”

“Mi đã chết rồi.”

“Tôi muốn thi đại học!”

“…”

Khúc YNhiên trầm mặc một lát, quyết định giảng chút đạo cho linh này, “Thứ nhất mày đã chết, làm gì có tư cách dự thi, tiếp theo mày xâm nhập thân thể người khác sẽ không có tác dụng mà còn ngược lại hại những thí sinh vô tội… cuối cùng…”

“Anh không cần giảng nữa, mấy cái đó tôi đều biết, nhưng mà tôi đã hết hy vọng rồi, dù có đụng đầu vô tường tôi cũng phải đi.” Đã thất bại nhiều năm rồi, nó cũng không để ý lại thất bại lần nữa.

“Vậy mày giải đi.” Khúc Y Nhiên cũng không muốn nói nhảm dông dài với cái linh ngoan cố này, “ba” một tiếng đem bài kiểm tra toán bị mình gấp thành 3 khúc trên bàn mở ra.

Chỉ thấy linh kia mắt bỗng sáng lên như đèn pha ô tô.

Nhưng rất nhanh liền tắt ngủm, bời vì – “Tôi không nắm được bút, không viết được.”

Khúc Y Nhiên vuốt cằm, “Giờ mới nhớ rằng mình đã chết?”

Linh cúi đầu.

Khúc Y Nhiên lại đột nhiên hướng nó vươn lòng bàn tay, “Đến đây đi, dùng thân thể tao ấy.”

Linh, “???”

“Mi đã quên, tao là linh môi sư.” Tinh thần tự nhiên tốt hơn người thường.

Huống hồ,… cậu viết không nổi nữa rồi =.=

Khụ, đó tất nhiên là thứ yếu.

Chủ yếu là linh này rất cố chấp, cậu cũng là không có biện pháp nào, vì để hoàn thành tâm nguyện cho nó, cũng đành phải hy sinh chính mình. (ê! =.=b)

“Thật sự… được chứ?”

“A, đừng có mà chưng cái đuôi sói ra đây cho tao nhờ, phải biết nắm chắc thời gian a, còn chưa đến một tiếng mà mấy bài toán chính tao còn chưa có động vào tí nào đâu.” Vẫn là lần đầu tiên thấy vong linh mà hưng phấn đến dạng này

“Hắc hắc, vậy thì cám ơn nhá.”

một đạo ánh sáng trắng mắt thường nhìn không thấy im lặng không tiếng động theo đỉnh não nhập vào trong người Khúc Y Nhiên, đôi mắt đẹp tràn đầy kích động vui mừng nhìn nhìn mấy con số.

Có thể cầm bút, có thể viết…có thể làm bài thi!

Quétmột vòng bài kiểm tra bạn trẻ linh nhỏ giọng cảm thán: “Đề năm nay dễ thật!”

Khúc Y Nhiên, “Dễ thì làm mau đi!”

Linh lại dấy lên khóe miệng: “Không vội, không vội, tôi sửa lại những chỗ cậu làm sai đã.”

“…”

“Hay tôi dạy cậu mấy công thức nguyên hình đơn giản nhất nhé?” rốt cục có thể thi đại học, bạn trẻ linh bị hưng phấn quá độ. Khúc Y Nhiên đầu đầy hắc tuyến, “Hoặc là viết, hoặc là cút, tự chọn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.