CHƯƠNG 48
Một đêm náo nhiệt trôi qua, hôm sau Khúc Y Nhiên nghênh đón ngày đầu tiên sau khai giảng đại học.
Vì lúc trước đã có một ví dụ máu chảy đầm đìa nên lần này Khúc Y Nhiên và Phương Thiên Trác đã sớm chạy đến canteen xếp hàng.
Xếp hàng không lâu lắm nhưng Phương Thiên Trác trông lại rất mệt mỏi, vẫn không dậy nổi tinh thần, nghiêng đầu nhìn Khúc Y Nhiên tinh thần sáng láng, không khỏi ai thán, “Ngủ không ngon tí nào á, cậu bảo có phải người nào cũng đều có tật xấu đúng không? Lúc Ngụy Tấn ầm ĩ trong phòng ngủ thì tôi lại ngủ rất ngon, giờ yên tĩnh rồi lại lăn lộn đến nửa đêm cũng không buồn ngủ. ”
“Ha ha, cậu đây là cái tật xấu gì vậy?” Khúc Y Nhiên mua hai cái bánh bao, một chén cháo trứng thịt nạc, sóc con cầm bát cháo ngửi ngửi.
Rất thơm, so với mình làm ngon hơn.
Lúc này Lý Mật còn đang ngủ vù vù trong ngọc chưa rời giường, bằng không nước miếng nhất định sẽ chan chứa cho mà xem.
“Tôi cũng không biết chính mình đây là cái tật xấu gì nữa.” Tìm được một cái bàn, Phương Thiên Trác ngồi xuống, buồn bực gãi gãi mái tóc rối bời, đột nhiên nhớ đến một việc, “Đúng rồi Y Nhiên, tối hôm qua mấy giờ cậu mới về ? Tản bộ mà đi lâu như vậy? Khuôn viên đại học A còn chưa dạo đủ sao?”
“A… Ừm, lúc cậu ngủ rồi tôi mới về.” Khúc Y Nhiên vùi đầu ăn cháoăn bánh bao, nhỏ giọng hàm hồ đáp qua vấn đề này.
“Lúc tôi ngủ rồi á?” Vậy là mấy giờ?Sao cảm thấy cậu ta không mệt mỏi tí nào nhỉ?
Phương Thiên Trác hơi buồn bực, nhưng lực chú ý cũng dần dần bị hương thơm mê người của bữa sáng hấp dẫn, thân thể thiếu niên chính trực ở giai đoạn phát triển cầnmột lượng cơm rất là phi thường.
Chính là… thỉnh thoảng vẫn có vài thân thể bất đồng,tỷ như Khúc Y Nhiên, “Cậu không thể ăn nhiều thêm một chút nữa hay sao? Cái bánh bao nhỏ này tôi ăn hai miếng là hết, mà cậu chỉ mua có hai cái? Dạ dày mèo con à? Lại còn mua cháo… Trời ạ, YNhiên! Cho dù có chút thịt nạc nhưng mà ít nhất cũng ăn thêm vài cái bánh bao chứ.”
“Vậy là đủ rồi, tôi không quá đói.” Tối hôm qua ăn không ít quả cầu vồng tinhlinh nhỏ đưa cho, bây giờ tim phổi linh khí đầy đủ, dạ dày được tẩm bổ cũng ấm dào dạt, rất thoải mái.
“Phục cậu luôn.” Phương Thiên Trác mua mười cái bánh bao, hai chén sữađậu nành,một đĩa đồ ăn sáng, thế mà hắn còn chưa thấy đủ đâu.
“Là cậu ăn nhiều thôi.” Khúc Y Nhiên cười nói.
“Là cậu ăn quá ít thì có, Y Nhiên, nữ sinh còn có thể ăn bốn năm cái đó.”
Phương Thiên Trác quét mắt một vòng xung quanh, các nữsinh phần lớn đều có bánh bao, bánh ngọt, socola, đồ ăn vặt đầy bàn, có lẽ vị trước mặt mình đây là kẻ ăn ít nhất trường luôn rồi.
“Ah.” Khúc Y Nhiên còn thật sự gật gật đầu, cũng không để ý tiếptục gặm bánh bao.
Cậu luôn luôn ăn không nhiều lắm, huống chi bệnh dạ dày của thân thể này khá nghiêm trọng, hơi chút không chú ý thì rất đau đớn.
Hương vị quả thật không tồi, nhưng không ngon bằng anh trai làm.
Anhấy làm bánh bao bên trong có thịt, có cẩu kỉ(1 vị thuốc Đông y, vừa dinh dưỡng vừa bổ máu…
Bánh bao ở trường chỉ có nhân thịt, ăn nhiều sẽ ngấy…ừm…tuyệt đối không phải là muốn ăn bánh bao anh trai làm đâu.
Hai tai Khúc Y Nhiênhồng hồng cúi đầu xuống, nam nữ xung quanh rình coi đã bị ‘manh sát’ cả lượt. (manh sát, bị vẻ đáng yêu của ảnh giết chết =))
“Ô ô, dễ thương muốn khóc luôn á, sao lại có thể đáng yêu vậy chứ, bà đây quả thật không thể xuống tay được mà QAQ…” Không đành lòng xuống tay, người ta rất thuần khiết đó, cứ cảm thấy mình vừa mới vươn móng vuốt ra sẽ bị sét đánh mất!
“Gào cái beep, không nghe qua câu đang thịnh hành ở đại học A sao, banh bao là của riêng, thủ khoa là của mọi người… ” kẻ nào dám xuống tay, giây tiếp theo sẽ bị những ánh mắt hung tàn phân thây.
“Chỉ có thể ngắm từ xa, không thể lại gần sờ, aiz.” Một nam sinh ánh mắt có chút tiếc hận nói, kết quả nhoáng một cái trên bàn nhiều thêm năm cái dĩa ăn sáng choang.
“… …” Đội chó săn (paparazi) của trường không chỗ nào là không có mặt.
Đại danh thủ khoa hiện giờ ở đại học A không người không biết, không người không hiểu, trường trung học thí điểm tỉnh L là một trường nổi bật trong phần lớn trường trung học, tự nhiên sẽ có không ít học sinh đăng kí học đại học A trọng điểm quốc gia. Đối với bọn họ, nhân vật thủ khoa phong vân của trường học nàyvẫn có rất nhiều người không dám tin, “Cái gì kia… Khúc thủ khoa, chính là anh Khúc trường mình sao?”
“Hẳn là không phải trùng tên trùng họ chứ.” Hắn cũng hoài nghi thật lâu, nhưng mà sự thật lại cực kì tàn khốc.
“Được rồi, tao tuyệt đối sẽ không nói cho mày là hôm trường dán danh sách tao không mang kính.” Bị bản danh sách dọa mù mắt nói.
“Kỳ thật tao cũng không mang.” Nghe được tên doạ ù tai đáp.
Khúc Y Nhiên ―― nhân vật phong vân đứng đầu của trường thí điểm, thiếu gia đời hai hoành hành xưng bá trong trường, đại danh như sấm bên tai, cả trường có thể nói là đã chịu đủ “tàn phá” và “độc hại” từ cậu ta.
Gia đình cậu ta vừa giàu có vừa quyền thế, nhưng tính tình cổ quái, không vừa mắt là có thể cho ăn đập, không cần lí do, có lẽ chỉ đơn thuần thấy ngươi ngứa mắt mà thôi.
Từng thấy chướng mắt ngọn núi giả trong trường học, Khúc Y Nhiên thiếu chút nữa thì kêu người đến san bằng khu vườn rất đẹp đó rồi, có thể thấy cậu ta là cỡ nào kiêu ngạo, không hề để Ban giam hiệu vào mắt một tí nào.
Một BOSS cao cấp như vậy thế mà mn lại đạt được thành tích tốt nhất đỗ vào đại học hạng nhất của tỉnh L?!
Thật lừa đảo mà!
Đối với những học sinh từ trung học thí điểm vào đại học mà nói, quả thực là một thời ác mộng ngập tràn.
Chẳng lẽ bi kịch thời kì trung học lại tái diễn sao? Chính là… hình như… Khúc gia nhị thiếu thay đổi không ít?!
Cũng đúng, một cậu thiếu gia nhà giàu đời hai trừ bỏ môn toán thì môn nào cũng không đạt tiêu chuẩn thế mà lại thi đứng đầu cả nước. Đây cũng không phải thành tích mà nhà có tiền, quyền là mua được… còn việc diễn tấu đàn cổ, tiếng đàn cỡ nào êm tai, làm bao nhiêu người mê mẩn, nhưng mà bọn nhỏ đáng thương tốt nghiệp từ trường trung học thí điểm vừa nghe đến đại danh của Khúc nhị thiếu thì thiếu chút nữa không tiền đồ mà tiểu ra quần. Còn có diễn thuyết tân sinh nữa chứ, bao nhiêu người nơm nớp lo sợ rưng rưng nghe xong, bị dọa ngốc cũng không dám tùy tiện lộn xộn, ai mà biết được liệu có bị nhóm thủ hạ của Nhị thiếu mai phục xung quanh đánh không chứ.
Một chútcũng không khoa trương, Khúc Y Nhiên quả thật đã trải qua việc này.
Chủ yếu là vì trước kia Khúc Y Nhiên để lại ấn tượng quá sâu cho mọi người, ai biết lão đại có phải là đang đổi phong cách hay không? Tuy rằng cảm giác bây giờ hoàn toàn bất đồng, nhưng mà tiềm chất ác liệt đó, nói đổi là đổi được sao?
Rất nhiều người đều phun hai chữ ―― không tin!
Có chết cũng không tin, thật sự không dám tin QAQ…
Thời điểm tập quân sự là vì phân tổ tiến hành, tiến độ huấn luyện không giống nhau, cho dù là ăn cơm ở canteen thì cũng không nhất định có thể gặp được thành viên tổ khác. Nhưng mà nay, trong canteen phần lớn là tân sinh viên.
Vì thế, Khúc Y Nhiên yên lặng vẫn dụ người chú ý chợt nghe thấy không ít người khi cậu tiến vào liền cung kính lễ phép cúi chào, “Em chào anh Khúc.”
“Anh Khúc, hôm naytrông anh không tồi.”
“Anh Khúc, bữa sáng của anhhơi ít, nếu không em giúp anh mua thêm một chút nhé?”
“Anh Khúc, anh có gì sai em làm không…”
Phương Thiên Trác, “… …”
Khúc Y Nhiên, “… …”
Phương Thiên Trác miệng bánh bao ăn một nửa, qua loa nuốt xuống, có chút rầu rĩ nói, “Y Nhiên, bọn họ đều là em trai em gái của cậu hả? Người anh em thật đáng hâm mộ ghen tị hận quá, tôi làm sao lại thua cậu chớ? Làm sao mà con gái phương Bắc lại thích cái loại dạ dày mèo con như cậu vậy!”
Thế nhưng còn có em gái mỹ nữ chủ động chạy tới đưa cơm hộp? Thằng nhóc này lực hấp dẫn cũng lớn quá đi!
Khúc Y Nhiên đầu đầy hắc tuyến để cặp ***g cơm sangmột bên, không lấy cũng không được, cô gái kia trực tiếp bỏ lại sau đó quay đầu chạy nhanh như chớp, tránh cậu như tránh rắn rết vậy = =.
Phương Thiên Trác thật đủ trì độn, rốt cuộc làm sao nhìn ra mình có sức hấp dẫnvậy? Đứa nào tới gần đều chả run lẩy bẩy chứ?
Cậu thật ra đã quên còn có không ít bạn học của “Khúc Y Nhiên” cũng học ở trường này.
Phương Thiên Trác cắn đũa, nhìn chằm chằm cặp lồng cơm màu hồng đáng yêu, “Cậu không ăn thì cho anh em đi, lãng phí tâm ý của nhóm em gái sẽ bị sét đánh đó!”
“Mời.” Khúc Y Nhiên rõ ràng đem cặp ***g cơm đẩy ra trước mặt hắn.
“Cậu thật đúng là… hừ hừ hừ… Đây là cậu cho tôi rồi đấy nhá.” Phương Thiên Trác nuốt nuốt nước miếng, mở cặp ***g cơm ra không khỏi tán thưởng nói, “Thật sự một em gái có tâm nha, bạn học thủ khoa, đừng không biết tốt xấu.”
“Nói nhăng cuội gì đó.” Khúc Y Nhiên dở khóc dở cười, loại chuyện này một hai câu căn bản không giải thích rõ được, cứ thuận theo tự nhiên mà quên đi vậy.
Những chuyện phát sinh trong quá khứ cũng không thay đổi được, cũng không xóa đi được, cứ để bọn họ chút thời gian dùng hai mắt của mình tự phán xét vậy.
Tiết đầu tiên, văn học cổ đại.
Giáo sư đứng trên bục giảng nhìn xuống, dưới giảng đường là những gương mặt chăm chỉ hiếu học.
Không có biện pháp, tiết đầu tiên của năm học mới… không thể chọc giáo sư giận dữ nha, dù sao bọn họ đều là người mới, đều muốn lưu lại ấn tượng tốt với giáo sư, cuối kỳ còn trông cậy vào giáo sư lấy học phần đó.
Khúc Y Nhiên kỳ thật rất muốn ngẩn người, mấy thứ này trước kia học đại học cậu đều đã học qua, tuy rằng khi đó không học ở đại học A nhưng bài giảng cũng không khác biệt bao nhiêu.
Cơ mà giáo sư lại cực kì “quan tâm” cậu, rất nhiều vấn đề đều gọi tên cậu đầu tiên.
“Khúc Y Nhiên, em thấy thế nào?”
“Khúc Y Nhiên, vấn đề này, nói một chút cách nhìn của em coi.”
“Khúc Y Nhiên, những lời này lý giải như thế nào?”
“Khúc Y Nhiên…”
Phương Thiên Trác không biết che miệng vụng trộm cười lần thứ bao nhiêu nữa, hắn đường hoàng ngồi cạnh Khúc Y Nhiên đọc truyện tranh mà giáo sư chưa một lần gọi hắn nhá.
“Xem ra ấn tượng của thầy giáo với cậu không tồi đâu.”
“A, thật không.” Khúc Y Nhiên mềm mềm nằm bẹp trên bàn,một tiết học này độ sáng của cậu còn lớn hơn so với cái bảng. (mọi người tập trung nhìn a ấy nhiều hơn nhìn bảng)
Quá khứ khiêm tốn trầm mặc khiêm tốn ngày xưa giống như đã cách thật xa.Từ lúc thi đại học đến giờ vẫn đều nổi bật.
Một người nằm bẹp trên bàn nhắm mắt dưỡng thần, bacon quỷ bay bay trên đỉnh đầu hộ giá.
Lý Mật nghe giảng mà mắt biến thành nhang muỗi (xoáy vòng tròn như nhang muỗi ấy :v), cậu ta đối với khoa văn mù tịt, nhưng mà giáo chủ và Đường Bá Hổ lại như ngửi được mùingon, đối với cổ linh mà nói, nghe người hiện đại giảng lịch sử thật là một chuyện cực kì vi diệu, cũng là cơ hội bổ sung mở mang kiến thức.
Đường Bá Hổ hỏi, “Đông Phương, triều đại của huynh như thế nào?”
Đông Phương Bất Bại chỉ trả lại hai chữ, “Hỗn loạn.”
Đường Bá Hổ cười khổ một tiếng, “Triều đại chỗ tại hạ đã không thể dùng gì từ gì để hình dung được.” Đâu chỉ là hai chữ hỗn loạn là có thể hình dung? Chế độ quan lại phong kiến thông trị đã hủy diệt bao kẻ đọc sách có thực học tài năng!
Cách đây mấy năm, hắn ta vẫn như cũ thấy không cam lòng!
Lúc này trong văn phòng giáo viên ―― Phó hiệu trưởng, “Lão Triệu, tình huống thế nào? Có nắm chắc làm cho em Khúc Y Nhiên thay đổi chủ ý chuyển sang học khoa lý hay không?”
Triệu giáo sư trầm mặc một lát, nói, “Thật sự cực kì có lỗi, sinh viên này, tôi tuyệt không muốn nhường lại cho học viện!”
Phó hiệu trưởng sắp khóc, “Lão Triệu, giờ không phải là lúc cố chấp đâu, nếu em Khúc mà chuyển sang viện khoa học tương lai sẽ rất sáng lạn mà!”
Nhưng thầy giáo cũng cố chấp không buông, “Hiệu trưởng Vương, chúng ta cần phải tôn trọng ý nghĩ của học sinh, bắt buộc học trò sửa nguyện vọng cũng không phải là việc thầy giáo chúng ta nên làm!”
“… …”