Ầm ầm ầm.
“Giết!!!!! Giết!!!!”
“Xông trận!!!!! Phá!!!!!”
Từng nhóm quân Hán ứa ra từ các chỗ mai phục thoáng chốc đã nhấn chìm khí thế tiến công của quân Việt. Giặc như âm hồn bất ngờ hiện ra, mưa tên, giáo mác tua tủa bủa vây tới từ hai bên sườn khiến các chiến sĩ bị choáng ngợp, nhanh chóng mất đi thế chủ động lúc đầu. Bấy giờ mọi người mới sợ hãi nhận ra đây quả thực là một cái bẫy sâu đến không đáy, sâu đến quỷ dị khó lường mà quân Hán đã dành cho đối thủ của chúng. Bởi lẽ không khó để tất cả mọi người nhận ra phản ứng của đám binh sĩ ban đầu phòng giữ doanh trại cũng trì độn chẳng kém gì quân Nam.
Đến đồng liêu, bộ hạ còn lừa dối được, thì việc cái bẫy này nhẹ nhàng trùm lên người quân Việt là chuyện quá đỗi bình thường.
Xong qua đó, đám cừ súy trẻ mới giật mình nhìn ra sức quan sát cùng năng lực đáng sợ của Khải Minh. Đọc sách? Không ít người trong số họ đều đã làm được việc này. Thế nhưng đem những gì viết trong sách ra áp dụng ngoài thực tiễn lại là một việc khác, khó khăn không biết bao nhiêu. Ấy vậy mà giữa chiến trường rực lửa, nơi mà chỉ cần bất di bất giác một chút thôi, thế cục đã có thể biến đổi đến năm, sáu lần, Khải Minh vẫn có thể giữ được lãnh tĩnh để nhìn ra cạm bẫy của giặc, lại còn có thể dùng điển tịch, binh pháp để khiến họ không sao nói lại được. Tài năng này, đã đủ để khiến nhiều kẻ thầm khâm phục, cũng thầm hô may mắn.
May mắn là lúc nãy những lời can ngăn vớ vẩn của chúng bị bác bỏ. May mắn là trong quân luôn có một vị Chấn Bắc tướng quân sẵn lòng tin tưởng Khải Minh không chút chần chờ. Càng may mắn hơn là Đào Nhị Lang có đủ quyết đoán, tuy đang thắng lại dứt khoát lùi lại sau. Nhờ đó mà quân Việt có thể rút lại một chân rời khỏi Quỷ Môn quan, tuy tình thế lúc này vẫn tương đương ngàn cân treo sợi tóc, xong thế trận hãy còn chưa hoàn toàn sụp đổ hẳn.
Bây giờ, chẳng còn tên nào dám ho he ý kiến, so đo với quân sư Khải Minh nữa. Ngược lại lúc này chúng quả thực còn có chút trông mong Khải Minh sẽ có ý kiến nào khác nhằm cứu vãn tình thế nguy cập này.
Bố Tốc vốn vội vàng hấp tấp nên chẳng kịp chờ đợi hỏi ngay:
“Quân sư, thế bây giờ chúng ta làm sao rút lui đây?”
“Rút lui ư?” Khải Minh trầm tư. Ánh mắt hắn đảo qua chúng tướng, sau đó mới dời về phía bên kia bờ sông.
Phía bên kia, do toàn bộ quân Việt đã sớm rút khỏi ải Săn Giao, thế nên quân Hán chả tốn bao nhiêu công sức liền làm chủ tòa hùng quan này. Từng đội từng đội quân Hán dưới tinh kỳ phấp phới hòa cùng tiếng hò reo ngập trời rầm rầm nhịp chân hành quân vào chiếm đóng quan ải. Thậm chí, Khải Minh còn có thể nhìn thấy rõ ngọn cờ lớn ghi chữ 《Mã》 đại diện cho Phục Ba Mã Viện chầm chậm rời khỏi doanh trại bên ngoài, dương dương như thách thức hắn trước khi cúi thấp lách xuống dưới cửa chính, nhập quan.
“Về điểm này.”
Thu lại tầm mắt, Khải Minh cắn chặt môi. Thế lúc này quả nhiên theo đám cừ súy góp ý: tốt nhất vẫn nên rút lui đi mới đúng. Thế nhưng Khải Minh đã tốn bao nhiêu công sức để bày bố, chả lẽ giờ lại phải đổ sông đổ bể hết sao?
“A!! Nhị Lang sắp thoát vây rồi!!!”
Vừa vặn lúc này có tên cừ súy hô to đánh động đến Khải Minh, tiếng hô cũng tựa như hai viên đá lửa đập bộp vào nhau làm lóe lên một tia suy nghĩ trong đầu hắn. Vây? Khải Minh tức thì nắm chặt mạch ý nghĩ này, ánh mắt nhanh chóng liếc về thủy trại đầy ắp bộ quân Hán đang hùng hổ bủa giết Đào Chiêu Hiển, rồi lại quay phắt người nhìn về phía bờ sông lộng gió nơi mấy chiếc chiến thuyền đang um sùm hối hả đổ quân lên bờ. Hắn cắn răng đưa ra quyết định:
“Được, liều thôi!” Khải Minh tức tốc tiến đến sát thì thầm vào tai Đào Tam Lang.
Hai mắt Đào Kỳ lập tức bốc lửa, chàng không chút chậm trễ lập tức gật đầu chắp tay, hùng hục quay lưng đi ngay để lại đám cừ súy trẻ trố mắt không biết phải làm gì.
Về phía Khải Minh, hắn không kịp nhìn tiễn Đào Kỳ mà lại tiếp tục chau mi. Liều mạng thì liều mạng, xong thân là quân sư, Khải Minh không thể nào không chừa đường lui được. Nghĩ vậy hắn lập tức rống giọng gọi to:
“Anh Hoẵng?”
“Lạc quân, có tôi đây.” Hoẵng đứng ra trước, hai tay nắm chặt song phủ đáp lời, tâm lý thì đã sớm hừng hực chuẩn bị cho một trận ác chiến.
Khải Minh thấy thế lắc đầu bảo:
“Anh không phải ra trận. Nhờ anh dẫn theo mấy mươi anh em, tức thì tản ra tìm kiếm thật nhiều dây thừng, dây mây dùm tôi.”
“A? Không đánh?” Hoẵng có chút hụt hẫn.
“Đúng, không đánh.” Khải Minh khẳng định, rồi lại như sợ Hoẵng không hiểu hết tầm quan trọng của nhiệm vụ này, hắn tiến tới sát bên người, bàn tay nhỏ nắm chặt vai thô của Hoẵng mà nhấn mạnh lời:
“Không đánh, xong chúng ta có thể toàn thân thoát ra được hay không là nhờ hết vào anh đấy.”
Hoẵng nghe vậy ý thức được thái độ vừa rồi của mình là sai liền vội vàng chắp tay tạ tội. Sau đó hắn cũng nhanh nhẹn xoay người đi thẳng.
“Được!” Khải Minh lúc này mới thở hắt ra một hơi. Hắn nhìn về phía thủy trại mà lẩm bẩm:
“Bố trí thế này… ắt hẳn trong quân giặc có kẻ không tầm thường bày bố...” Hai tay hắn nắm chặt đến run rẩy, đoạn, Khải Minh nhấc tay đỡ lấy thanh mác do Lạc Hào chuyền tới, mũi mác dâng cao lớn tiếng quát:
“Các tướng, chúng ta sao có thể để giặc vây khốn Nhị Lang được?? Lên! Giết tặc, giết!!!!!” Nói rồi dẫn đầu quân sĩ ào ào gia nhập chiến trường.
“Đáng tiếc, bọn man tặc sắp thoát vòng vây rồi.”
Khúc Gia nhìn vòng vây của quân Hán không kịp hoàn chỉnh đã sắp sửa bị Đào Chiêu Hiển cùng viện binh Nam đục thủng thì khua tay múa chân hét lên. Hắn giận lắm, giận vì không thể nào lưu đám phản tặc trộm cắp này lại, mà giận hơn nữa vì bản thân mình bị người đùa giỡn.
Nói gì thì nói, Khúc Gia cũng xuất thân từ gia tộc tiếng tăm ở Tây Lương, từ nhỏ đã quen thuộc với chiến trường, sớm cùng đám rợ Nhung, Khương gươm qua đao lại, máu tươi đổi thịt. Hắn đâu phải hạng người tầm thường, đâu phải hạng người hời hợt. Vậy mà có kẻ lại dám âm trầm bí mật ở sau lưng hắn, trong doanh trại hắn bày bố biết bao nhiêu thứ “hay ho” thế này, hắn lại chả hề hay biết. Làm như vậy cùng với việc xem hắn như tốt thí, xem hắn như kẻ ngốc có khác mẹ gì nhau đâu?
Càng quá đáng hơn là tên chó Cao Sủng, kẻ vốn phải là phó thủ của hắn, lại không hề tỏ ra có chút bất ngờ nào với tình thế này. Điều này cho thấy tám, chín phần thằng khốn này đã biết kế hoạch mai phục từ sớm, vậy mà lại chả hề cho hắn hay.
“Cẩu thí! Mày đợi đấy...”
Hắn thầm hậm hực. Xong vốn là kẻ lõi đời, Khúc Gia hiểu rõ mình giận gì thì giận, vẫn không thể để cơn giận bộc lộ hết ra ngoài mặt được. Hay ít ra… không thể để kẻ khác nhìn ra kẻ mà mình đang muốn ăn tươi nuốt sống là ai. Vì thế Khúc Tư mã không thể làm gì khác hơn ngoài việc trút toàn bộ cơn bực của mình lên đầu man tặc. Khúc Gia nắm chặt chuôi đao chém phập xuống nền đất, hướng tới binh sĩ hò hét:
“Đám vô dụng, chỉ có một nhúm chuột nhắt thế kia cũng không thể cản lại được!”
“Khúc Tư mã chớ có coi thường, chúng tuy là man nhân nhưng cũng có không ít kẻ tài ba, từng khiến quân ta nhiều phen khốn đốn đó.”
Đang tác oai tác quái lại bị kẻ chen ngang khiến Khúc Gia hết sức khó chịu. Man quân có kẻ tài? Việc này có gì lạ sao? Chả lẽ bản thân Khúc Gia ta là một Biệt bộ Tư mã còn không ý thức được điểm này phải đợi ngươi đề tỉnh sao? Khúc Gia không chút dầu giếm vẻ khó chịu của mình, đằng đằng sát khí quay người nhìn về phía giọng nói, trong bụng lại âm trầm tính toán có nên vung đao xả kẻ vừa hồ ngôn loạn ngữ kia hay không.
Vừa nhìn, hắn đã hô to trong lòng may mắn mình không có manh động. Bởi vì trước mặt hắn chính là ngôi sao sáng trong đại quân Đại Hán, kẻ được Phục Ba công ưu ái nhất, yêu thương nhất: giám quân Ban Siêu, Ban Phụ Quốc.
“Giám quân, giám quân.”
Ban Siêu gật đầu đáp lại lời chào của mấy tên đầu lĩnh trong quân:
“Vũ Nho, Tử Thọ, hai vị vất vả rồi.” Đoạn, y trực tiếp chắp tay hướng Khúc Gia tỏ vẻ áy náy nói: “Tử Thọ, việc bày bố mưu kế mà không để cho ngài biết chính là ngu kế của Siêu, mong ngài độ lượng đừng trách.”
“Hừ, bản tướng sao dám.” Khúc Gia vẫn chưa nguôi giận đáp lời. Mặt khác, từ lúc khi Lương Tùng nhập doanh Khúc Gia đã tỏ rõ bản thân mình là một người ủng hộ thái tử Lưu Trang, vì thế đối với Ban Siêu, kẻ được coi là viên minh châu trong mắt Mã Viện lại càng không có bất kỳ ý tứ yêu thích nào.
“Ài…” Giả Tông ở một bên thấy vậy lắc nhẹ đầu, tằng hắng hỏi Ban Siêu:
“Giám quân, Nguyên soái cử ngài tới?”
Ban Siêu gật đầu đáp:
“Đại soái cho rằng chiến cục ở thủy trại rất quan trọng cho nên sai Siêu đến hổ trợ các vị.”
Khúc Gia tím tái mặt, định mở miệng cãi lại phải hụt hẫng khựng lại. Những lời này khác gì một bàn tay to tát thẳng vào mặt hắn đâu? Lời của Giả Tông năm năm rõ mười: dù ngươi có ý kiến thế nào đi nữa thì cũng nên nhìn rõ người chống lưng cho Ban Siêu là ai. Ngươi, Khúc Tử Thọ, dù sao cũng chỉ là một tên Biệt bộ Tư mã, nên tự biết thân biết phận của mình. Mã Viện là kẻ thế nào, từng khiến Lương Tùng khổ sở ra sao, ngươi đừng có vội quên những điều này.
Đang lúc Khúc Gia cảm thấy lúng túng vô cùng thì lập tức một tràng tiếng hò hét dào dạt cuốn tới nhấn chìm tâm trí hắn, cũng vừa vặn giải vây cho hắn. Quay đầu lại quan sát, tên tư mã tỏ ra ngạc nhiên vô cùng khi trông thấy một tốp quân Việt khác, với sự dẫn dắt của khoảng trăm quân cầm mác ào ạt từ ngoài trại lao tới tham gia vào chiến trận.
“Bọn chúng còn có quân dự bị? Không ổn! Thế này quân lính sẽ không cản nổi mất! Cao Sủng, nhanh cử thêm quân bổ lấp chỗ khuyết!!” Khúc Gia không khỏi hét to; xong, đã muộn.
Mỗi việc cầm chân Đào Chiêu Hiển đã khiến bọn thủ quân vất vả lắm rồi, nay chúng lại bị tấn công bởi Lạc Vệ; một nhánh quân tuy danh tiếng không vang xong lại sở hữu sức chiến đấu không thể coi thường nên chỉ vừa tiếp xúc, vòng vây vốn không mấy chắc chắn liền nhận phải đả kích trầm trọng. Quân Hán như tuyết đọng gặp lửa, thoáng chốc ào ào tan rã.
“A, chúng thoát rồi…” Khúc Gia thất thanh.
“Tức chết mất, miếng ăn dâng lên đến tận miệng lại bị vuột đi!” Cao Sủng vỗ ngực than.
Giả Tông nhíu mày nói:
“Có gì đó không đúng cho lắm…”
Quả thật là không đúng. Bởi theo lẽ thường sau khi vòng vây bị phá nát, quân Việt phải tức tốc bỏ chạy mới phải. Ấy thế mà không biết chúng ăn phải thứ gì nên không những không quay lưng tẩu thoát mà còn khựng lại dàn trận, huơ đao đánh gươm thách thức quân Hán.
“Chúng muốn làm gì? Thách chiến với ta?” Cao Sủng có chút không tin nổi khung cảnh trước mắt.
“Hỗn láo!” Khúc Gia vỗ đùi hét to: “Cao Sủng! Ngươi lên lột đầu chúng xuống cho ta. Để chúng biết rõ thế nào là lễ độ.”
“Ta? Ngươi?...” Cao Sủng có chút không chuẩn bị kịp. Đành rằng hắn là phó tướng của Khúc Gia, xong đấy chả qua là do chức vị khác biệt nên vai vế có chút sai biệt. Cao Sủng không phải anh em của tên Gia, cũng chẳng phải gia thần nhà họ Khúc, tên man tướng vừa rồi rõ ràng biểu hiện một thân võ nghệ không tệ, thế thì việc gì Cao Sủng phải nghe lệnh tên Tư mã mạo hiểm lao lên chém giết? Lại nói, mặc dù bản thân Cao Sủng chỉ là một tên Bộ đốc tầm thường, xong thúc phụ của hắn là Cao Lãng, một tên hàng thật giá thật Trung lang tướng. Dù cho Cao Lãng đã sớm theo quân lệnh rời đi Cấm Khê lên đóng ở gần Vô Biên, xong có thúc phụ chống lưng, hắn việc gì phải để Khúc Gia vào mắt?
... Hơn nữa, nếu bàn về vai vế cùng chỉ huy… Ở đây Khúc Gia còn là kẻ lớn nhất hay sao? Còn là kẻ có vị trí trọng đại nhất à?
“Gượm đã, Khúc Tư mã đừng vội kẻo rơi vào mưu kế của địch.” Quả nhiên chẳng phụ lòng Cao Sủng, Ban Siêu đã lập tức lên tiếng bác bỏ mệnh lệnh của Khúc Gia.
“Ngươi dám cản ta? Tính làm gì? Muốn tiếm quyền?” Khúc Gia hét to ở trong lòng, thiếu chút nữa toàn bộ sự nhẫn nhịn trong lòng hắn đều tan biến. Trong lòng hùng hổ là thế, xong ngoài mặt, Khúc Gia lại chỉ có thể sụ mặt lại nhìn Ban Siêu chất vấn:
“Giám quân, ngươi đừng quên đây là chiến trường, không phải chỗ để mở miệng hồ ngôn loạn ngữ đâu.”
“Hồ ngôn loạn ngữ?” Ban Siêu lắc đầu, ngón tay chỉ về phía hàng binh lính ôm mác đứng giữa trận hình của quân Việt mà phân trần:
“Khúc Tư mã cùng hai vị tướng quân hãy nhìn kìa. Bọn kia tuy đứng giữa trận hình man quân ồn ào xô bồ, xong lại có thế trận ổn định, đàng hoàng kì lạ, lại thêm mặc dù xung quanh tặc binh đang hò hét ầm trời, chúng lại có thể giữ được thái độ trầm tĩnh đến dị thường, đấy chính là biểu hiện của một tốp tinh binh đó.”
Giả Tông lập tức đồng tình:
“Quả thực, vừa nhìn đã thấy chúng như hạc giữa bầy gà. Giám quân quả nhiên tinh mắt.”
“Hừ, như vậy thì đã làm sao? Giám quân cho rằng quân lính dưới trướng bản tư mã không đủ tinh nhuệ?” Khúc Gia một mặt không chút hợp tác càu nhàu lấy.
“Không phải…” Ban Siêu nhíu mày, hắn cảm giác rõ ràng tên tư mã này đang cố tình phản kháng mình. Bình thường đối với loại người này, kẻ từng trải như Mã Viện, Lưu Long sẽ hời hợt cười mỉm cho qua một bên, chỉ dùng hành động thực tế nhất, mạnh mẽ lạnh lùng nhất để chứng minh cho lý lẽ của mình. Xong lúc này tên Ban giám quân vẫn chưa phải là người đủ quyết đoán nói lên câu: “xếp bút nghiên theo việc binh đao” nức tiếng trong sử sách, thế nên đối mặt với loại người này, Ban Siêu vẫn cho rằng mình nên lấy hòa ái làm trọng, chốt ở việc đoàn kết, hợp tác với mọi người trong quân cho tốt. Vì thế suy tính thoáng chốc hắn lắc đầu kiên nhẫn giải thích:
“Man quân khó lòng có được quân lính tinh nhuệ, vì thế những lực lượng mạnh mẽ nhất của chúng đều đã sớm bị đại soái đưa mắt nhìn tới. Mà mọi người đều biết mấy tháng gần đây, trong hàng ngũ của man tặc đã xuất hiện một nhánh quân tinh nhuệ mà quá mức thần bí.”
Cao Sủng đứng một bên nghe thấy giật mình thốt to: “Quân giáp xanh?”
“Là chúng!” Ban Siêu gật đầu, ánh mắt thoáng đăm chiêu. Cao Sủng chỉ là một tên phó tướng hết sức tầm thường cũng biết đến nhánh quân này, qua đó cho thấy tầm ảnh hưởng cùng sức mạnh của chúng là không thể coi thường. Chúng sẽ có ảnh hưởng thế nào đến cuộc nam chinh này đây? Ban Siêu có chút lo lắng, hắn bước lên một bước, hai tay chắp sau mông tiếp tục nói:
“Các vị, Siêu từng chạm mặt với chúng vài lần… xét về khí thế, quân dung, trang bị, chúng cùng đám người kia có tới tám, chín phần tương đồng. Mặc dù không dám khẳng định, xong Siêu nghĩ khả năng đây chính là nhánh quân giáp xanh là khá cao.”
“Quân giáp xanh của man tặc?” Hai con ngươi của Khúc Gia thoáng co rút lại. Nếu bàn về việc trong đại quân nhà Hán, kẻ nào bị đám quân này tác động nhiều nhất thì đó tất nhiên là những người theo phe phái Lương Tùng như hắn. Mặc dù Khúc Gia chưa từng đối đầu với chúng, xong danh tiếng đám quân này hắn đã sớm nắm rõ trong lòng:
Chặn đứng mấy ngàn quân Hán đổ bộ ở Cấm Khê.
Mai phục giết chết Lữ Húc, hại Vương Quảng một thân tàn phế, gián tiếp tước bỏ binh quyền của Lương Tùng.
Nghe nói, tên Giả Tông đang ở bên cạnh cũng là bại tướng trong tay chúng, ải Săn Giao cao lớn chính là bị chúng đoạt mất.
Còn có, hình như cũng chính bọn chúng là kẻ đã khiến hai anh em Chương Thần, Chương Vũ về trời?
Khúc Gia thậm chí còn nghe binh lính đồn loáng thoáng: ngày đó cánh quân chơi chiêu ‘trên cành nở hoa’ dọa lui Mã Phục Ba, sau đó còn thiết mai phục giết chết Hoàng Do.
Nhánh quân này… đúng là không thể hời hợt cho qua được.
“Thúc phụ cũng từng mấy lần nhắc nhở ta về chúng… chúng… rất đáng sợ.” Cao Sủng thầm lẩm bẩm.
“Đúng vậy.” Giả Tông siết chặt nắm tay.
“Càng quan trọng hơn là số lượng của chúng không ít.” Ban Siêu tiếp tục:
“Ấy vậy mà lúc này chỉ có mấy trăm tên xuất hiện, Siêu sợ rằng ở đây có trá, tuyệt đối không thể khinh thường xuất động.”
“Như vậy…” Khúc Gia cắn răng, mặc dù trong lòng có chút không chấp nhận vẫn phải thở dài xuống nước hỏi: “Như vậy, không biết giám quân đã có kế sách ứng phó?”
Ban Siêu trầm ngâm nhìn chiến trường, trong lòng hắn chẳng hiểu sao bỗng nhưng dâng lên cổ cảm giác kì lạ, tựa như một viên kỳ thủ đang ngồi trước bàn cờ, tĩnh tâm đón đợi nước đi của đối thủ vậy. Hít sâu một hơi để điều chỉnh lại luồn cảm xúc của mình, Ban Siêu nói bằng giọng chắc nịch:
“Kế sách…? Vậy thì phải xem đối thủ làm gì đã!”