Lĩnh Nam Ký

Chương 142: Chương 142: Lạc - Giám nhị Quân




Bang bang bang!!!!!

“Hô hô hô!!!!”

Bang bang bang!!!!!

Dường như việc Đào Chiêu Hiển có thể thành công rút lui ra khỏi vòng bủa vây của quân Hán đã kích thích quân Việt đến cực hạn. Vì thế khi cánh quân đầy thương tích này lùi về, họ đã được đón nhận sự cổ vũ hết sức dữ dội. Quân Việt không ngừng gào rú, hò hét ầm ĩ. Nhiều kẻ còn điên cuồng dùng vũ khí va đập vào khiên của mình, vừa tiếp lửa tinh thần cho chiến hữu bị thương, vừa như đang thách thức kẻ thù ở không xa phía trước.

Tuy nhiên, không phải bất kỳ người lính Việt nào cũng ầm ĩ như vậy.

“Chúng ta phải cho giặc thấy: chúng ta tuyệt đối không phải là kẻ dễ hà hiếp. Chúng ta phải cho chúng nó rõ: thế nào là quân dung Lĩnh Nam quân, thế nào là Lạc Vệ!”

Từng câu nói xúc tích của Khải Minh như len lỏi, cô đọng vào trong tâm khảm của hơn ba trăm tên lính giáp trụ đang xếp ở giữa trận hình. Đối mặt với quân thù đông hơn không ít, những gương mặt đầy căng thẳng này lại chứa đựng luồng thần thái ung dung hết sức dị hoặc khiến bất kỳ ai đều có thể nhận ra vẻ căng cứng trên mặt kia không phải do sợ hãi, mà là do kích động, do tâm lý cầu chiến đến tột độ tạo thành.

Kích động là thế, xong những người lính này vẫn không hò hét. Bọn họ một mực giữ nguyên vị trí, nguyên cự ly; vũ khí của họ tuốt trần, lúc nào cũng sẵn sàng xong lại không múa may loạn xạ mà luôn được đưa ra trước ngực. Nhìn lâu, người ta có cảm giác đây không phải là ba trăm chiến binh, mà là ba trăm bức phù điêu, ba trăm pho tượng đá sừng sững bị người khiêng ra đặt giữa chiến trường. Tất cả bọn họ, cộng thêm hơn ngàn người điên cuồng hò hét xung quanh tạo nên một sự đối lập đến mức quỷ dị, lại hết sức mắt mắt.

Nó bắt mắt đến độ bất kỳ tên giặc Hán nào cũng sẽ vô ý bỏ qua trùng trùng tiếng gào thét gọi chiến, tiếng vũ khí va đập thách thức, trong mắt chúng chỉ còn lại ba trăm tên này. Trong quân Hán, nhiều kẻ thoáng nuốt nước bọt, không hiểu sao chỉ mới nhìn vào đám kia, trong đầu mình lại thoáng như nhìn thấy một đàn sói dữ đang thâm trầm khóa chặt lấy mình. Ngay cả những kẻ gan dạ nhất, ngoan cố nhất cũng nhận ra đội quân này có điều khác thường, vì thế thực ra không cần đến Ban Siêu ra lệnh cho quân sĩ lùi về, quân Hán cũng đã chững lại thế công, không truy kích tiếp nữa.

Khí thế, đây là thứ mà Lĩnh Nam quân đang đè nén lên sĩ khí của giặc. Cũng là một trong những lá bài tẩy, chỗ dựa tinh thần để Khải Minh có thể thi triển tính toán của mình.

Ấy vậy mà dù cho tình thế do một tay mình thiết kế ra đạt được thành quả rực rỡ như vậy, lúc này, tên quân sư trẻ tuổi vẫn không dám có một chút lơ là.

Giữa rừng người, Khải Minh dồn hết tâm trí, cố gắng quan sát toàn bộ khung cảnh chiến trường. Vẻ bề ngoài lãnh tĩnh không cách nào làm nhòa đi những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu đang lăn dài trên gò má cùng đôi bàn tay lạnh toát đang nắm thật chặt, chỉ để những cơn kích động run rẩy không bộc lộ ra ngoài.

Lúc này đây, Khải Minh đang đánh bạc. Một canh bạc không nhỏ, nếu thất bại, nó hoàn toàn có thể trả giá bằng sinh mạng của toàn bộ cánh quân trong tay hắn.

Một canh bạc khó khăn, xong vì mục tiêu của quân Việt, Khải Minh chấp nhận. Và vì đâm lao thì phải theo lao, lúc này trong đầu hắn đã sớm dẹp đi cảm xúc đánh bạc sang một bên, ngạc nhiên thay, một khi quyết định liều mình thực hiện, Khải Minh lại cảm thấy mình đã không còn là con bạc nữa, ngược lại, khung cảnh trước mắt trở thành một bàn cờ nho nhỏ, nơi mà hắn lần đầu tiên cảm giác được tư thái nên có của một quân sư, không, một nhà cầm quân nên làm khi đối địch trực tiếp với quân thù. Hóa ra, quyết định đặt mình vào một canh bạc, một cuộc chiến, lại rất có thể là bước đầu tiên một vị tướng soái cần phải làm: dám chấp nhận thử thách.

Vấn đề còn lại, chính là tìm đủ mọi cách để khống chế thế cục, để khai thác sơ hở, để giành lấy chiến thắng.

Khải Minh nhận ra tuy không phải trong đầu hắn lập tức sẽ tuôn ra vô vàn, không ngừng không tận kế sách, xong nhãn quan cùng tư duy lại có phần sáng sủa hơn rất nhiều. Mà cùng với nó, rất nhiều kiến thức trên giấy vở cũng từ từ theo luồng tư duy đó xuất hiện, dần dần chiếm trọn suy nghĩ của hắn.

Đối địch trực tiếp?

Khải Minh không có nhiều kinh nghiệm đối chiến, hắn hiểu rõ điểm này. Ngay cả những lần thắng trận giòn giã nhất, Khải Minh đều ở vào vị trí mưu rồi mới động, và cho dù có phải đối mặt kẻ thù thì người thay hắn chỉ huy luôn luôn có: là Sáng, là Quỳnh, hay thậm chí là Đào Kỳ.

Xong lần này, Sáng cùng Quỳnh dẫn theo phần lớn Lĩnh Nam quân xuôi theo đại quân về Ty Ảnh xây dựng phòng tuyến, Đào Kỳ lại phải tách ra, lần đầu tiên Khải Minh buộc phải trực diện đối mặt với kẻ thù, trong tình thế bất ngờ không dự đoán tính toán từ trước.

Vì thế, hắn tuyệt đối không thể có sơ hở hay sai lầm.

Trong đầu của Khải Minh lúc này vang vọng lời của nàng Thục:

“Hai quân đối mặt, quan trọng nhất là em phải tìm ra nơi mà địch muốn tấn công mình nhất, và phải chống chịu qua được những đợt tấn công đó. Có như thế em mới có thể đặt mình ở thế không thua. Còn muốn thắng, trong tay em phải có sẵn kỳ binh.”

Kỳ binh…

Kỳ binh, không phải là kỵ binh, cũng không phải là tượng binh, lính đặc công, xe tăng hay máy bay…

Kỳ binh ở đây là chỉ những nước đi hiểm hóc, những đội quân được dự trữ, cất giấu sẵn mà Khải Minh có thể đột ngột đem ra, khiến quân địch bất ngờ không kịp phản ứng đối phó, để có thể đục thủng bức tường phòng thủ của giặc.

Kỳ binh, là nhánh quân được ẩn giấu.

Và đó cũng là nơi Khải Minh bắt đầu.

Đó cũng là lý do hắn tung ba trăm quân Lĩnh Nam quân, Lạc Vệ quân ra trận để thu hút hết chú ý của quân thù. Đây là nước cờ đầu của Khải Minh.

Lúc quyết định làm như vậy, trong đầu hắn đã không ngừng tính toán, phán đoán những nước đi tiếp theo.

Hiển nhiên quân địch không hề nhận thấy nhóm quân này có gì đặc biệt, hồ hởi tấn công tới tấp đối với Khải Minh tuy có chút khó chịu, xong lại là kết quả hắn trông đợi nhất. Bởi vì nếu như thế thì rõ ràng trong quân giặc lúc này thiếu khuyết kẻ có đủ trí tuệ để điều hành thế trận. Nếu vậy thì tốt biết bao… Xong…

“Ha ha, mình thật ngố quá! Kẻ có thể đoán được hướng tập kích của mình, lại còn thiết kế mai phục khiến Đào Nhị Lang thiếu chút bị khốn đốn thì sao có thể là kẻ không có đầu óc được?” Khải Minh lắc đầu tiếc rẻ. Xong như vậy.

Như vậy bên phía đối địch, kẻ đó sẽ đi nước cờ thế nào đây?

“Chúng định làm gì thế?” Buổi tối ngày hôm nay, Cao Sủng có cảm giác trí óc của mình có chút không đủ dùng. Mặc dù hắn cũng không ít lần chạm trán với quân Nam, xong lần đầu tiên hắn thấy mình không thể nhìn rõ dự định của đối thủ. Gãi gãi đầu, Cao Sủng thắc mắc:

“Chả lẽ chúng còn có chỗ dựa?”

“Rất có thể, Tôn Tử có nói: phàm chiến dã, dĩ chính hợp, dĩ kỳ thắng. Lúc này nếu không có kỳ binh giấu sau lưng, bọn chúng chắc sẽ không liều lĩnh đứng lại như vậy.” Giả Tông gật đầu đồng tình.

“Kỳ? Giả giáo úy nói đám binh lính như hạc giữa bầy gà kia chính là kỳ binh của chúng ư?” Cao Sủng chen vào.

“Đúng, rất có thể…” Giả Tông nặng nề gật đầu phân tích: “Một đội quân có được quân dung thế kia thì chẳng thể là loại tầm thường. Hừ, quả nhiên nghe danh sao bằng gặp mặt. Đối đầu với loại quân thế này, tôi cho rằng dù chúng ta có thể giết hết chúng cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ. Đã vậy…”

“... Đã vậy ai mà biết liệu trong màn đêm tối tăm ngoài kia, chúng còn giấu bao nhiêu toán quân tinh nhuệ? Một trăm, hai trăm hay cả ngàn?” Khúc Gia trầm ngâm kết lời, thân là một tên Tư mã, những thứ này hắn đã sớm nắm rõ trong lòng. Chả qua, bây giờ có thể dễ dàng tìm thấy tung tích của quân địch sao?

“Đúng, giấu ở đâu?” Giả Tông cũng tỏ ra bối rối. Bởi vì hiện tại là buổi tối, bên ngoài doanh trại còn có đầm lầy cùng cây cối che phủ nên cho dù ở đây được đuốc thắp sáng như ban ngày, phía sau lưng địch vẫn là một mảng u ám không ai đoán biết được. Tình hình này nếu không cẩn thận, quân Hán rất có thể sẽ bị phản chủ thành khách, từ kẻ mai phục biến thành con mồi cho cạm bẫy của kẻ thù.

“Cạm bẫy sao?” Ở bên cạnh, Ban Siêu vừa lắng nghe mọi người bàn bạc, vừa chuyên chú nhìn vào trận hình của địch thủ. Hai tay hắn khoanh trong trước ngực, bàn tay trái lại không ngừng xoa cằm. “Cạm bẫy sẽ đặt ở đâu đây?” Ban Siêu thầm hỏi:

“Rốt cuộc, chúng sẽ đột phá ở đâu?”

Mặc dù Ban Siêu cũng không xuất hiện nơi đầu trận tuyến. Ánh mắt sắc sảo của hắn quét qua đội ngũ vẫn khiến Lạc Hào có cảm giác không thoải mái. Tên Lạc Vệ khẽ nghiêng người góp lời:

“Lạc quân, chúng ta cứ đứng thế này hoài xem ra không ổn…”

“Nên di chuyển thôi.” Khải Minh kín đáo đồng tình buông lời, hóa ra luồng cảm giác bị người dò xét qua lại vừa rồi không chỉ có mình Khải Minh nhận thấy a. Ở phía trước, Lạc An đóng vai trò là người truyền lệnh lập tức nâng tay lên tạo thành hình cung, sau đó đưa lên miệng thổi mạnh.

Toéttttttt!!!!!!!

Tiếng hiệu lệnh vừa dứt, ba trăm quân tinh nhuệ bất chợt trợn trừng mắt, đồng loạt hành động. Bọn họ ba trăm người như một thể ầm ầm dẫm chân bước tới trước, khí thế choáng ngợp lập tức ùa ra quấn về phía kẻ thù, cũng vô tình khiến quân lính Việt ở trước cảm giác lạnh toát sống lưng, hoảng hốt né ra hai bên tạo thành một con đường nhỏ.

“Khải Minh… bọn này… mạnh quá…” Đào Chiêu Hiển thì thầm. Đối với những người chưa bao giờ tận mắt chứng kiến Lĩnh Nam quân trực tiếp ra trận thì thế trận cùng quân dung của họ luôn luôn tạo thành những đợt chấn động không nhỏ. Quân Việt đã vậy, thân là đối thủ trực tiếp, quân Hán càng phải hứng chịu áp lực hơn nhiều.

“Ba… là ba trăm quân…???”

“Ba trăm? Sao ta có cảm giác như ba ngàn????”

“Chúng thật ghê gớm, tay chân ta có cảm giác chẳng nâng lên nổi nữa…”

“Ô kìa!! Bọn lính bị dao động!” Ở chỗ chỉ huy, đám Hán tướng đã sớm nhận thấy sĩ khí quân lính của mình đang chập chờn. Khúc Gia là người đầu tiên lên tiếng:

“Thế này không ổn, chúng ta không thể để chúng làm gì thì làm được. Cần phải phát động thế công!”

“Nhưng làm như vậy rất có thể sẽ rơi vào cạm bẫy của chúng.” Cao Sủng tỏ vẻ không đồng ý.

“Ta lại thấy lời của Tư mã không tệ…” Một tên Nha môn tướng chen vào.

“Đừng đùa, nếu không cẩn thận rất có thể thế trận sẽ đổi chiều đấy.” Lại có kẻ khác bác ý.

“Giám quân, ý kiến chư tướng không đồng nhất, như vậy chúng ta nên làm gì?” Giả Tông nhỏ giọng hỏi Ban Siêu.

Ầm ầm…

Ầm ầm…

Ban Siêu vẫn giữ vững ánh mắt chuyên chú nhìn Lĩnh Nam quân dẫn đầu lính Việt tiến tới, giọng thật chậm:

“Nếu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Không động cỏ sao thấy được mãng xà… Được!” Bàn tay trái đang xoa cằm của hắn liền bất ngờ nắm chặt đưa ra trước, mắt đảo qua chúng tướng một lượt. Lập tức có hai tên võ tướng cùng đĩnh đạc bước ra chắp tay cầu:

“Giám quân, Nha môn tướng Cao Hải, Mi Sơ, xin được ra trận!”

Cao Sủng thấy thế cười lên giới thiệu:

“Giám quân, Cao Hải là đường đệ của ta, chức nha môn tướng; võ công cùng binh pháp không tệ, Mi Sơ lại càng là một viên tân tú trong doanh. Hai người này rất thiện chiến, lại rất linh hoạt, có thể để họ ra diệt sĩ khí giặc.”

Ban Siêu nghe vậy hài lòng gật đầu. Đại Hán dù sao cũng là quốc gia kế thừa thiên ý, diện tích rộng lớn, thiên địa linh kiệt cũng nhiều. Hơn nữa ngai vàng hiện nay là do Thánh Thượng một tay trải qua trăm trận mà tạo thành, thế nên bên trong mỗi con dân Đại Hán đều còn sục sôi một cỗ nhiệt huyết sa trường, kiến công lập nghiệp, phong hầu bái tướng sâu đậm. Chiến tranh, đối với họ chính là cơ hội tốt nhất để đạt được vinh quang của mình, tất nhiên họ sẽ không dễ gì sợ hãi kẻ thù. Đây cũng là lý do Ban Siêu cảm thấy Đại Hán nhất định sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng trong đợt nam chinh này. Hắn vỗ tay khen hay, lập tức lấy một cây cờ nhỏ bên hông, đưa ra trước mà nói:

“Như vậy rất tốt. Siêu được Nguyên soái tin tưởng, tạm thời có quyền điều động trận này…” nói đến đây hắn liếc nhẹ qua Khúc Gia rồi quyết đoán lệnh:

“Mã Anh!”

“Vâng!!”

Một tên tướng lĩnh từ sau lưng Ban Siêu đứng ra chắp tay. Có thể thấy đây là một kẻ do Mã Viện sắp xếp theo sau tên học trò cưng của mình.

“Ngươi dẫn một đội, lập tức ra tiền trận cự địch!”

“Mạt tướng lĩnh mệnh!!!”

Ban Siêu gật đầu, lại lập tức ra lệnh:

“Cao Hải, Mi Sơ!”

Hai tên kia vui vẻ hô lên:

“Có mạt tướng.”

“Hai ngươi dẫn quân bản bộ, theo tuần tự trái, phải lập tức công vào cánh của chúng. Bên nào vào trong trận trước ghi công đầu.”

“Rõ!!!” Chúng nhìn nhau, đồng thanh hô to.

Lệnh xong, ba tên nha môn tướng liền nhanh chóng chắp tay cúi đầu, mạnh mẽ xoay người tiến về trước:

“Quân Mã Anh, theo ta ra trận!”

“Cao Hải, nhập trận!!!”

“Đám oắt con của Mi Sơ ta đâu rồi? Tiến lên cho ta!”

Ban Siêu thoáng gật đầu nhìn ba nhánh quân Hán từ ba vị trí tập kết khác nhau tủa ra như ba mũi nhọn của cây đinh ba hướng về trận tiền của giặc. Việc Ban Siêu không cần nói nhiều ba tên Nha môn tướng đã hiểu nên ra quân thế nào là hoàn toàn nằm trong dự toán của hắn. Vì mặc dù quân Hán không có thứ khí thế man dại cuồng bạo như đám lính giáp xanh kia, bọn họ vẫn là tinh binh thực thụ đã trải qua không biết bao nhiêu chiến trận.

“Hỡi kẻ đang trốn trong man trận kia ơi. Nếu như ngươi muốn dựa vào đám lính giáp xanh kia để tác oai tác quái, vậy thì hãy chứng kiến sức mạnh của tinh binh Đại Hán, điểm tựa mà Ban Siêu ta đang dựa vào.”

“...” Khải Minh nhìn ba mũi nhọn đang ập đến, đầu óc nhanh chóng suy tính. Ở phía trước không xa, Đào Chiêu Hiển cũng đã sẵn sàng đưa ra mệnh lệnh của mình đề phòng Khải Minh vì lỡ ngỡ mà chậm trễ quân lệnh. Lúc này, thứ duy nhất khiến anh vẫn duy trì im lặng chính là lời nhờ vả của Thục:

“Hãy cho cậu ấy cơ hội tốt nhất để trưởng thành.”

“Khải Minh, đừng do dự.” Đào Chiêu Hiển cắn răng nói trong bụng.

Toét!!!!!

Toét!!!!

Quả nhiên không để Đào Nhị Lang đợi lâu, từ phía sau liền liên tục có tiếng kèn tay cùng mệnh lệnh truyền tới:

“Quân sư lệnh tiền quân xông trận!”

“Cánh trái tạo thế mở ra, chuẩn bị khoan vào hông địch!!”

“Cánh phải, chuẩn bị ngăn chặn thế công của giặc, đối đầu. Nhắc lại, chuẩn bị đối đầu!!”

“Hử? Mỗi bên đều có mệnh lệnh riêng?” Đào Nhị Lang có chút bất ngờ.

“Nhị Lang, chúng ta?”

“Toàn bộ nghe theo quân sư phân phó, tách ra. Đào Cũ, Đào Lang cánh trái, Đào Ba, Đào Hào cánh phải, còn lại theo ta lên trước dựng tường chắn!!!!” Đào Chiêu Hiển tuy bất ngờ vẫn lập tức chọn lựa tin tưởng Khải Minh. Tựa như vừa nãy anh chẳng chút chần chờ chọn lựa rút lui vậy.

Hành động này lập tức được Khải Minh bắt lấy. Ở phía sau, hắn quăng cho Đào Nhị Lang một cái nhìn đầy cảm kích. Nếu mọi người nói chỗ dựa hiện giờ của Khải Minh chính là đội lính Lĩnh Nam quân thì cũng không sai, xong lại thiếu sót rất nhiều. Hơn ai hết, Khải Minh hiểu rõ chỗ dựa vững vàng nhất của mình chính là sự ủng hộ vô bờ bến mà các vị chỉ huy, cừ súy đang dành tặng.

“Quân Việt mà đồng lòng thì còn sợ gì kẻ thù nào?” Khải Minh nắm chặt tay ra lệnh:

“Gấu Đen, Đô Cán, việc cũ quen tay. Lát nữa tôi ra hiệu thì cả hai toàn lực nuốt chửng cánh phải giặc cho tôi!”

“Tốt!” Đô Cán hét lớn, mâu dài trong tay kích động run lên ù ù.

“Ha ha, Tôi chờ câu nói này từ ngài lâu lắm rồi!” Gấu Đen hồ hởi cười xòa, lưỡi búa nặng xách cả lên vai, trông nhẹ nhàng chẳng khác gì một cành củi.

“Kẻ có thể thao túng quân Hán một cách dứt khoát như vậy chắc hẳn không phải là kẻ tầm thường. Mà nếu là nhân vật lớn xuất hiện, chắc chắn đám Hán tướng kia không thể tranh cãi tùy tiện, hò hét loạn xạ như thế. Nếu nói vậy, hắn phải có người chống lưng rất lớn… vừa có mưu, vừa có chỗ dựa, lại đủ quyết đoán… đối thủ của ta chỉ có thể là một người…” Khải Minh nhanh chóng đưa ra suy đoán.

“Kẻ có thể khiến đám tinh binh kia một lòng một dạ như vậy, theo ta biết chỉ có hai người, một trong đó là tên võ tướng bị cụt tay. Xong tên này thường thường dẫn đầu toàn quân chứ không ẩn núp thế này. Hơn nữa kẻ này lại còn có thể ra lệnh cho quân lính bình thường nữa. Xét thế, kẻ dám cả gan thách chiến với Ban Siêu ta chỉ có thể là ngươi…” Ban Siêu siết mạnh tay khẳng định.

“Đồ đệ của Đại Hán đại nguyên soái Mã Viện: Ban Siêu!” Ánh mắt Khải Minh rực cháy.

“Quân sư kiêm Lạc quân của đám Nam man: Đặng Khải Minh!!!” Chiến ý Ban Siêu bùng phát.

Một long, một hổ, tuy đây không phải là lần đầu tiên hai con thú dữ chạm trán với nhau, xong cả hai hiểu rất rõ, lần chạm trán này là lần quan trọng nhất.

“Ta, không thể thua!”

“Ngươi, không thoát được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.