Lãng Bạc vốn là một hồ lớn dài mấy cây số, bên hồ người dân quanh năm quen yên bình với việc đánh cá chăn nuôi, đời sống tuy không phải rất khá khẳm, xong cũng đủ an ổn cầu sống qua ngày. Thế nhưng từ hơn một năm trước, dân cư quanh đây đã bỏ chạy gần như không còn, thay vào đó là thật nhiều giáp binh, thay nhau ngày đêm chém giết, phong vân biến sắc, máu chảy thành sông. Ngày ngày càng là thây chất như núi, chướng khí mịt mù. Mãi cho đến khi một bên bờ hồ không thể gánh nổi, bị đánh tan mới thôi.
Từ sau khi đại bại phản quân hơn một tháng trước, Phục Ba tướng quân đã quyết định xây dựng nơi này thành nam chinh đại doanh, làm bàn đạp để theo dõi, tấn công dư đảng tàn quân, đồng thời cố gắng hết sức truy tìm tung tích phản quân thủ lĩnh. Do đó Lãng Bạc đại doanh được Hán binh xây dựng hết sức kiên cố. Doanh ngoài là tầng tầng rào trại, tháp canh san sát, doanh trong là rừng rừng kiếm thương sắc bén. Đâu đâu cũng có những đội binh sĩ ngày đêm kiên trì, bất kể nắng mưa tuần tra không bỏ, lại có nhiều chỗ diễn luyện hò hét rung trời, khí thế mười phần.
Trung Doanh, Phù Nhạc Hương Hầu, Trung Lang Tướng Lưu Long bước đi giữa những hàng lều trại mà tâm sự chập chùng, hắn bước ngang qua một đội tuần doanh, không hề chú ý tới tên đội trưởng chắp tay chào, rồi rải bước vào một khu lều lớn. Hắn bước vào một cái lều nhỏ dựng kế bên mảnh đất trung tâm, trước lều, hai tên Hán binh nhìn thấy hắn tới, khẽ gật gật chào hỏi, Lưu Long gật đầu hoàn lễ, đoạn hắn cất tiếng “Nguyên soái có bên trong?” Tên lính đáp
“Dạ có, Lưu tướng quân xin đợi một lát, tiểu nhân liền vào báo.” Lát sau hắn quay ra vời “Tướng quân, mời vào.”
Trong lều trại khá đơn sơ, chỉ có một cái bàn cao, trên bày đầy cuộn giấy da và thẻ tre, cùng những hình tượng gỗ, đất khắc theo hình thành trại, quân lính, rõ ràng dùng để tham tán quân sự. Ở bên góc trong, có hai lão nhân quỳ ngồi ở trên một cái phản, hết sức chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt. Một vị thân hình hũng vĩ, vóc dáng cao to, một thân tóc trắng được búi gọn, ngũ quan đoan chính, hai tay trầm ổn hữu lực, sống lưng thẳng tắp, mỗi lần suy nghĩ, hạ cờ đều dứt khoát ngay thẳng, thế cờ càng biến ảo vạn phần. Hiển nhiên do sinh hoạt lâu năm trong quân ngũ, lại lâu năm ở vị trí cao tạo thành hắn một thân khí thế bức người, lại có một cỗ không giận mà uy nhàn nhạt tản ra. Hắn ngước mắt nhìn người đối diện cười nói.
“Vân Huyên huynh, nếu ngươi cứ tiếp tục nhường cờ thì ngoài năm mươi chiêu nữa, ván cờ này lại phải kết thúc thôi.”
“Văn Uyên ( Mã Viện tự) dựa gì nói lời ấy, ta quan sát, ván cờ này cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.” Một lão nhân khác dáng vẻ tiên phong đạo cốt, một thân nhung bào khẽ cười đáp, hắn vuốt vuốt chòm râu dài dưới cằm, nhẹ nhàng nâng cờ lên đánh xuống, xong hài lòng ngồi thẳng lên.
“Ồ, hảo kỳ hảo kỳ!” Mã Viện khen liền không dứt, đoạn gọn gàng đặt một viên cờ khác, rồi nói. “Kỳ hảo là hảo, nhưng làm sao thoát ta thiên quân vạn mã bố trí.”
“Tướng quân kỳ nghệ như tài hành quân, tính toán chi tiết không bỏ xót, làm bần đạo khâm phục không thôi. Xong trên đời mười sự mưu chỉ có chín sự thành, tướng quân hãy ngồi mà xem bần đạo long kỳ thoát khốn, vùng vẫy biển Đông.” Lão nhân ha ha cười đáp, không hề nao núng bình luận.
“Vậy bổn tướng chóng mắt mà xem.”
Thấy hai vị lão nhân không hề để ý đến mình, Lưu Long cũng không có một tia phật ý, hắn cung kính đứng qua một bên, cũng tập trung nhìn vào bàn cờ, khi thì nhăn mày suy nghĩ, lúc lại vỡ lẽ ngạc nhiên. Thi thoảng lại ngước đầu đánh giá viên tiểu tướng đứng sau lưng lão đầu. Chỉ thấy hắn tuổi tầm đôi mươi, một thân giáo úy giáp trịnh trọng, mày rậm, mặt chữ 《Quốc》, đôi mắt, cái mũi, cái miệng vô cùng tuấn tú, vóc người khỏe khoắn mạnh mẽ, sát khí nội liễm, trên mặt lại có một nụ cười ấm áp như xuân. Hắn đứng đó quan sát ván cờ, nhưng thủy chung bình tĩnh, tựa như một bức tượng điêu khắc mà thành, đẹp đẽ dị thường, làm cho người ta có một cảm giác gần gũi lại tin tưởng vạn phần, sẵn sàng vì hắn sai sử.
Thật lâu sau đó, lão đạo mới dừng lại bàn cờ mà than thở. “Năm gần đây, thường nghe Thiếu Du nói tướng quân kỳ nghệ đã có tiến bộ vượt bậc, lão còn không tin, nay thấy quả nhiên tiến bộ vượt bậc đã đâu đủ để hình dung.” Đạo chắp tay cười “Ván cờ này, lão đạo đành thua rồi.” Mã Viện cũng cười mà đáp “Vân Huyên huynh quá lời.” Cả hai hiểu ý nhìn nhau, rồi cùng cưới lớn ha hả.
Lưu Long đợi cả hai đã bình tâm, mới tiến lên vái chào
“Nguyên soái, ra mắt Vân chân quân.” Đoạn hắn quay sang tên trẻ tuổi gật đầu chào hỏi.
Tên tiểu tướng không a dua không sợ hãi hoàn lễ, lịch sự thưa.
“Tiểu tướng bái kến Lưu hầu gia.”
Mã Viện khẽ vặn vẹo cổ, sau đó quay sang Lưu Long mà hỏi. “Nguyên Bá vội vàng như vậy, phỏng là có đại sự gì đi?”
Lưu Long lại chắp tay đáp “Hồi nguyên soái, nhân khi chúng ta chia binh hai đạo lùng bắt phản tặc cừ súy cùng thủ lĩnh, đã quy định rõ ràng phải ba ngày một tiểu báo, năm ngày một trình. Nay lại có một đạo binh, bỗng dưng mất hẳn liên lạc. Mạt tướng cảm thấy chuyện không ổn, vội đến thưa.”
“Ồ, lại có như thế chuyện?” Mã Viện giật mình đáp, nói đến chính sự, cả người hắn khí chất thay đổi, hết sức trang nghiêm. Hắn hỏi.
“Đã qua bao ngày không báo?”
“Đã là sáu ngày, nội dung đạo quân hồi báo cũng rất không hợp lẽ. Theo như lần gần nhất thám lại, họ có lẽ đã bắt được đầu mối quan trọng. Hàn Trung Lang còn xin mạt tướng mau phái viện binh, còn về sau tin tức gián đoạn nên mạt tướng không dám tự chủ trương.”
“Hàn Quân Vi ( Hàn Sính tự) a, hắn tuy là tiên phong, lại sâu sắc cẩn thận mưu mô, chả lẽ lại có chuyện....” Mã Viện chau mày, lát sau hắn nói
“Lại lệnh cho một ngàn quân, tức tốc xuất phát, tra rõ chuyện gì xảy ra, mỗi ngày đều phải có báo.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Lưu Long đáp lại, khi thấy bọn hắn đã bàn xong chính sự, Vân chân quân mới cười nói
“Ta thường nghe Văn Uyên khen Diệu Bình (con trai của Lưu Long, Lưu An tự) gần đây đã lũ lượt lập công, liên cầm rất nhiều địch nhâm cừ súy, thật đáng mừng.”
Nghe nói đến con mình, Lưu Long cũng vui mừng tự hào nói. “Tiểu tử hắn cũng chỉ bắt được mấy cái nho nhỏ cừ súy, thật Long thấy không đáng kể công.”
Mã Viện nghe vậy cười bảo.”Sao lại là nho nhỏ, lần này hắn tuy bị thương, nhưng cũng giúp chúng ta tìm được hướng đi của Trưng Trắc, đó là đại công đó thôi.” Dừng một chút, hắn hỏi. “Nguyên Bá có tra ra được tên nữ tướng kia sao?”
Lưu Long sắc mặt kiêng kị đáp “Đã tra ra, đó là phản tặc tướng quân đầu lĩnh, tính Vũ, danh Thị Thục, chính là bọn chúng tự gọi nguyên soái.”
“Là nàng?” Tên thanh niên tướng lãnh bật thốt.
“Ồ, Đặng tiểu tướng biết nàng?” Mã Viện hỏi.
“Là, hồi nguyên soái, hơn bốn năm trước Hồng có đi lịch luyện Giao Chỉ, khi đó đã từng gặp và so đấu với nàng. Kết quả, Hồng thật không là nàng đối thủ.”
“Ồ, vậy lần này ngươi đến là để tìm nàng tái đấu?” Mã Viện có chút không vui hỏi.
“Cũng không, lần trước Hồng đi qua đất này, có may mắn biết được một ngôi làng chuyên nghề rèn sắt, trình độ thượng thừa. Nghe đồn là quê quán của Âu Dã Tử, Hồng về báo phụ thân, phụ thân tâu lại thiên tử, nay thiên tử sai Hồng mang cấm binh năm trăm sang đây mời họ về Lạc Dương để tỏ lòng thương yêu.”
Mã Viện nghe vậy cả kinh. “Chính là Âu Dã Tử đại sư, sư phụ Can Tương Mạc Tà?” Đặng Hồng đáp “Chính là.”
Mã Viện nghe vậy, ánh mắt sáng lên, vui mừng bảo
“Vậy hiền chất mau mau đi thôi, ta nơi đây sẽ phái Hiển Sư (con trai Mã Viện, Mã Phòng tự) cùng Diệu Bình dẫn một ngàn quân theo ngươi để phòng an toàn. Dù sao phản tặc hãy còn đó, năm trăm cấm quân tuy tinh nhuệ nhưng sợ vẫn chưa đủ.”
Đặng Hồng nghe vậy càng hớn hở, đứng ra chắp tay chào
“Đa tạ nguyên soái.”
Lưu Long lúc này lại hỏi “Duyên Bình ( Đặng Hồng) có biết đặc điểm của làng ấy?”
“Lúc Hồng ghé qua có nghe người làng gọi nơi đó là 《Khí Thôn》“. Minh quay người hỏi cô gái sau lưng “Cho nên cô cho rằng, chúng ta cần đến đó?”
Chỉ thấy sau lưng hắn có một cô gái, dáng cao, gầy nhưng lại không thiếu phần đẫy đà, mái tóc buộc gọn, đôi mắt sáng ngời. Nàng mặc một bộ giáp da nửa người, hai bả vai và trước ngực ốp đồng, chân mang quần vải ngắn. Nhìn chung, nàng là một cô gái rất có tư sắc, chỉ tiếc trên mặt có một cái khăn lụa dày che đi dung nhan, nhìn kỹ có thể nhận ra vài nét thẹo sâu trên mặt. Nàng Quốc cười đáp.
“Nay trong quân tuy quân số đã tạm, nhưng sâu sắc thiếu khuyết trang bị cùng huấn luyện, nếu thật được họ giúp đỡ, quân ta sẽ lập tức như hổ thêm cánh.”
Minh khó hiểu “Ta có thể lấy đồ Hán quân xài, chả phải cũng được sao?“.
Quốc hừ nhẹ đáp “Hán binh tuy tốt nhưng tay nghề cũng chỉ như thế, sao có thể so sánh được? Nếu không phải Mã Viện đánh quá gấp khiến chúng ta quân khí chưa kịp chuẩn bị xong, há có thể dễ dàng bị chúng chèn ép như vậy.”
Đạo nàng suy nghi rồi nói. “Hơn nữa, sau trận Lãng Bạc, Đại Vương chia quân nhiều đường lui về, rêu rao tụ sư Mê Linh, nhưng thực chất khó nói, mà trưởng thôn lại là Vũ Đại nguyên soái sư phụ, đương nhiên có khả năng chị sẽ lui về đó chỉnh đốn quân. Chúng ta phải thử xem có hay không có thể gặp chị ấy.”
Lúc này Trưng Trinh cũng nói thêm. “Đúng vậy, chị Thục còn là người nắm giữ phương hướng rút lui của quân ta, Trinh cũng cần biết thật sự chúng ta sẽ lui về đâu.” Đoạn nàng lắc đầu cười khổ
“Cũng là do chúng ta tính sai, không ngờ Hán quân đeo bám quá mãnh liệt khiến chúng ta bị lệch đi so với kế hoạch quá xa. Không biết bây giờ đã thế nào...”
Minh nhìn về phía ngọn núi có vẻ cách đó không xa nói
“Vậy chúng ta đi Khí Thôn“.