Khí thôn vốn không có tên, đây là một cái làng nhỏ nằm trên núi tên Kẻ Sa, theo như Quốc nói, nó nằm giữa Giao Châu và Hợp Phố, vốn nằm trên đường rút lui của quân Lĩnh Nam, nên Trưng Trinh và Minh cũng cho đây là việc nhất cử nhị tiện, đương nhiên là sẽ không chối từ.
Cổ nhân có câu, trông núi chạy chết ngựa quả là không sai. Ngựa có lẽ chưa chết, thế nhưng đã chết biết bao thú rừng làm bao nhiêu bữa tối rồi. Từ khi đánh tan các cánh quân của Hàn Sính, chỉnh đốn và giải cứu tù binh xong, quân Lĩnh Nam đã di chuyển theo hướng núi Kẻ Sa cũng đã năm ngày, thời gian đó, mấy ngày đầu bọn họ chỉ dám ngày đi đêm nghỉ, thế nhưng, sau khi phát hiện tốc độ như vậy quá chậm, rất có thể bị truy binh của Hán quân đuổi kịp, Minh đã đề nghị họ ngày đi rừng, đêm đi đường nhỏ, như thế quả thực tốc độ tăng lên không ít. Đương nhiên, nhanh hơn không ít trong mắt hắn, lại là chả ra đâu vào đâu theo ý nàng Quốc. Thế nhưng cũng đành chịu, Hàn Sính-Hàn Vũ quân gian dâm tàn sát hầu như không còn vùng xung quanh, khiến cho các bộ lạc gần đó hoảng sợ rất nhiều, họ không chịu ở lại nơi cũ sinh sống nữa, mà lôi kéo nhau đi theo quân Trưng Trinh, càng có lẻ tẻ các đạo nghĩa binh, các cánh tàn quân lục tục hội hợp. Điều đó làm lực lượng quân đội nàng bỗng chốc nhảy vọt, tăng lên tới ngàn sáu trăm người, bỏ qua số lượng người già trẻ em, cùng người tàn tật, số này cũng đã lên tới ngàn bốn trăm hơn. Số lượng người nhiều như vậy nên, dù quân dân Lĩnh Nam khéo đi rừng đi nữa cũng không thể trong thời gian ngắn bay đến nơi.
Minh lúc này ngồi nhìn đoàn người đang nghỉ ngơi bên một dòng thác. Tiếng nước chảy ầm ầm vang vọng bên tai lại khiến lòng hắn an tĩnh dị thường. Nhìn từng gương mặt người hoặc mệt mỏi hoặc vui vẻ nói chuyện xôm tụ với nhau, Minh cảm thấy tâm tình mình trở nên nhẹ nhàng và hài lòng hơn. Không xa nơi đây, có một tốp người đang luyện võ. Bọn họ thân thể linh hoạt, đưa tay múa chân luôn có từng đạo tiếng gió phần phật bay ra, bọn họ vũ kỹ đa dạng, vũ khí càng là thiên kỳ bách quái, đao thương kiếm rìu, việt qua siêu thang đều có, thậm chí còn có những loại vũ khí độc môn, khác thường như móc câu, trực đao, xiêng lưới.... làm Minh mỗi lần xem đều tấm tắc không thôi, cũng lắc đầu ngao ngán.
Việt binh tuy vũ dũng can đảm, lại có nhiều môn võ nghệ cao thâm, cung nỗ càng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thế nhưng trình độ không đồng đều, lại thiếu khuyết rất nhiều điểm quan trọng. Theo hắn xem, bọn họ nếu như phối hợp chiến đấu một hai người, hoặc tối đa năm sáu người, thì có thể áp chế đồng số lượng, hoặc nhiều hơn chút Hán binh. Thế nhưng nếu đổi thành một trăm, một ngàn, hoặc nhiều hơn nữa, thì Việt binh với một cơ chế quân sự chưa được phân hóa, chưa được học tập quân trận, chưa quen phối hợp lẫn nhau, thì Việt binh sẽ mau chóng ở vào thế bất lợi.
Minh xoay sang đang đi tới Trưng Trinh cùng nàng Quốc mà hỏi “Vương, công chúa, chúng ta thường là như thể nào luyện binh hay sao?”
Trưng Trinh khó hiểu nhìn lấy Minh hỏi. “Quân sư ý là?” Gặp Minh nhìn về phía bọn lính đang huấn luyện, nàng vỡ lẽ, suy nghĩ kỹ, nàng gật đầu, rồi lại lắc đầu đáp.
“Là cũng như thế này, mà lại không như thế này.” Đoạn nàng dừng lại một lát để sắp xếp ý nghĩ, mới tiếp rằng.
“Lĩnh Nam quân đương nhiên sẽ không chỉ luyện tập cá nhân võ kỹ mà thôi, đó là người luyện võ học võ, không phải quân sĩ học võ. Trinh cùng chị lúc nhỏ từng được chứng kiến các Lạc tướng luyện binh, họ dựa theo quân Hán binh pháp mà thay đổi, cũng có cờ lệnh ra vào, trống bao tiến, kim báo lui, quân sĩ theo hàng mà đánh, đâm thương, thu kiếm, nâng thuẫn... Chỉ tiếc không phải bộ tộc nào cũng có thể như thế luyện binh. Mà lại từ sau khi khởi binh ở Hát Môn đến nay, càng không phải ai cũng có thể chịu như thế luyện binh. Đa số chiến binh đều theo từ các đạo nghĩa quân mà đến, khi chiến tranh lại là theo các bộ tộc mà đến, mỗi đạo nghĩa quân, mỗi bộ tộc đều có cách luyện binh riêng, thật không thể ép buộc họ làm theo cách của riêng mình được.”
Minh nghe vậy giật mình, Trưng Trinh nói nhẹ nhàng, nhưng Minh hiểu rõ nó ý nghĩa, ý nghĩa Lĩnh Nam quân đội cũng không thống nhất, không rõ ràng, không đoàn kết, hắn khó tin nhìn về phía nàng Quốc, thấy vẻ mặt nàng ưu tư gật đầu, hắn liền sâu sắc hiểu rõ điều đó tai hại. Hắn lúc này mới cảm thấy sự lợi hại của Hai Bà Trưng cùng dàn tướng lãnh, khi có thể dùng quân đội chưa được huấn luyện bài bản, kiềm chế được Hán binh tinh nhuệ đã được tổ chức quá chặt chẽ trong suốt năm liền. Đồng thời cũng vì những chiến công của mình mà thầm hô may mắn. May mắn hắn luôn vào thế yếu, phải nghĩ mọi cách lợi dụng địa hình và các loại phim quân sự ở kiếp trước để thủ thắng, nếu hắn lúc đầu váng não mà yêu cầu hai bên lao lên vật lộn thì kết quả thật không cần Minh suy nghĩ nữa.
Lắc lắc đầu thật mạnh, Minh quay sang nói với Trưng Trinh. “Lại không thể như vậy, lúc này đây cánh quân này vốn ít ỏi, có thể dễ dạy, lại tạo được nòng cốt, là nên thay đổi lại cách luyện binh.” Xong ba người liền hộ lại bàn tán, rồi nàng Quốc đi tuyên gọi các cừ súy cùng thủ lĩnh lại mà truyền lại lời bàn rằng.
“Hiện Lĩnh Nam đang lúc nguy cấp, Nhị Vương cùng quân sư sau khi thống nhất, cảm thấy các vị cừ súy, tud trưởng, Lạc tướng xin hãy tạm thời điều chiến binh vào cánh quân do Nhị Vương thống lĩnh!” Trong ánh mắt ngỡ ngàng của họ. Minh vốn nghĩ sẽ rất khó ép họ giao ra quân quyền, thế nhưng, thành công một cách dễ dàng đến làm Minh bât ngờ. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị đầy rẫy lý do hoa lệ, lợi ích hứa hẹn cùng các loại thi thố đổ ước trong đầu đều không có đất dụng võ. Đương nhiên cũng có người phản đối, thế nhưng nàng Quốc chỉ hỏi rằng “Liệu các người, có ai tin phục lẫn nhau như tin phục Nhị Vương sao? Liệu các người dẫn binh, có thể thắng được Quân Sư không? Liệu các người dẫn binh, có thể để nhiều người sống sót như Quân Sư sao? Nếu không ai làm được, cũng không ai an tâm người khác, sao không để Nhị Vương tạm quản quân?” Sau đó mọi người đồng ý giao ra binh quyền. Thế nhưng Minh biết, đó là do tạm thời quân Việt đang trong tình huống xấu, uy vọng của Trưng Trinh và chiến quả của hắn quá lớn mới có thể tạm thời áp chế bọn họ. Nghĩ như vậy, Minh thật lắc đầu ngao ngán.
Phải nói Đại Hán xâm lược Lĩnh Nam, làm dân Việt bị mất đi rất nhiều truyền thống, văn hóa. Sau khi khởi nghĩa Hai Bà Trưng bị đàn áp đẫm máu, Mã Viện đã cho nấu trống đồng đúc ngựa hiến cho Hán Đế, lại bác bỏ Việt luật, bỏ chữ Việt cổ, bắt đầu ồ ạt dùng chữ Hán, luật Hán. Thế nhưng hắn không thể ngờ, việc hắn bác bỏ chế độ chiến binh bộ lạc của từng bộ lạc, các Lạc tướng, Lạc Hầu không còn thực quyền, bộ đội, dẫn đến quân lính tập trung đến cho các Thái Thú, Tiết độ sứ, vô tình thúc đẩy chế độ quân sự của nước Việt phát triển. Sự tiến bộ và quy hoạch quân sự đó, cùng với tinh thần độc lập bất khuất của dân tộc, đã đặt nền tảng vững chắc về tinh thần và lực lượng cho nền độc lập của quân ta qua các thế hệ về sau.
Khải Minh vừa lắc đầu, vừa miên man suy nghĩ, chân bước theo Trưng Trinh lên trên một hòn đá cao bên bờ thác, tạm dùng như một cái đài điểm tướng đơn sơ. Hắn nhìn về phía hơn tám trăm binh lính đứng dưới, tâm sự bỗng nhiên nặng chịch, dù hắn biết sớm muộn cũng sẽ có lúc hắn phải độc lĩnh một quân, để có thể trong cái thời đại đen tối này có được sức mạnh chân chính bảo vệ bản thân, xong lại không nghĩ điều đó lại đến sớm như vậy. Hít một hơi sâu, hắn nhìn sang Trưng Trinh, chỉ thấy cô gái chỉ hơn hắn một hai tuổi này lại an tĩnh dị thường, gương mặt thanh tú lúc này đầy vẻ nghiêm túc, vô tình, hắn cũng thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Vuốt vuốt cái mũi, hắn thấy có hơi xấu hổ, dù sao cũng là người xuyên việt, cũng không thể coi mười ba tuổi thằng nhóc con là tuổi thật được, tằng hắng một cái, hắn gật đầu với đang liếc hắn ra hiệu Trưng Nhị Vương, Minh bước lên trước, chắp tay chào lit nha lít nhít Việt Binh đứng dưới mà nói
“Mọi người. Như tất cả anh em đã được bảo, từ nay về sau các người sẽ là thành viên của chính thức Lĩnh Nam quân. Tôi sẽ không có gì nhiều lời, chỉ có những quy định sau, mong anh em nhớ kỹ
Một: trong quân sẽ không có Lạc tướng hay chiến binh, chỉ có anh em, đồng đội. Người lợi dụng lợi ích, địa vị riêng làm hại người khác, giết.”
“Hai: trong quân chỉ không có cá nhân, chỉ có đoàn thể, kỷ luật. Người không nghe theo quân lệnh, giết.”
“Ba: trong quân có công có thưởng, mắc lỗi có phạt. Người có công không thưởng, có lỗi không phạt, giết.”
“Bốn: trong quân không có kẻ thù, người gây xích mích trong quân, giết.”
“Năm: trong quân đều là người Lĩnh Nam, vì Lĩnh Nam, vì Hai vị Vương mà chiến, người vì lợi ích cá nhân mà làm hại đến Lĩnh Nam đến Hai vị Vương, giết.”
“Sáu: trong quân có quân chế, lấy dân vì nhất, lấy nước làm hồn, người phạm quân chế, quân hồn, giết.”
“Bảy: trong quân yêu cầu thường xuyên luyện tập, luôn phải huấn luyện, người không chịu rèn luyện, không nghe lời huấn luyện, lười biếng ỷ lại, giết.”
Từng cơn gió lạnh như theo dòng sông tràn vào, xua tan đi tất cả những thấp thỏm chờ đợi của mọi người. Ở đây mọi người đa số là lần đầu nghe thấy quân lệnh các loại, tuy có nhiều điều không hiểu, xong từng từ giết, giết đều như trống đánh dồn, tuy căng thẳng nhưng vô tình tạo một cổ khí thế trang nghiêm mạnh mẽ, làm mỗi người không tự chủ ưỡn ngực, thẳng lưng, tay chân nắm chặt, uy nghiêm hiển lộ.
Minh yên một phút để mỗi người tự lắng đọng lại những gì hắn nói. Hắn liếc ngang từng người, từng người được hắn nhìn đều cố gắng cho bản thân cangd ra dáng hơn, mạnh mẽ hơn. Hắn gật đầu rồi tiếp tục
“Trong quân có hạn chế, đương nhiên có phúc lợi.
Một: quân có lương hưởng, mỗi tháng có tiền, có lương.
Hai: trong quân có đất đai, mỗi người đầu quân về sau được chia cho phần ruộng đất, giúp đỡ gia đình sinh hoạt.
Ba: trong quân được chăm sóc y tế, ăn mặc, bảo đảm mỗi người sẽ không vì cái ăn mà lo, không vì thiếu chăm sóc mà bệnh, đảm bảo mỗi người khỏe mạnh.
Bốn: trong quân có trợ cấp, người tàn phế sẽ được nuôi, người hi sinh đều được an trí, cha mẹ con cái được nuôi nấng, chiến đấu quả cảm được thêm đất.
Năm: trong quân có quân công, quân công xét theo nhiều hạng mục, người có quân công có thể lên chức, có thể tăng lương, có thể thêm đất.”
Các binh sĩ ngạc nhiên nhìn Minh, còn các cừ súy khác mặt đều biến sắc. Bọn họ thật từng không lo lắng Minh sẽ cướp quân quyền của mình, vì mỗi chiến sĩ đều có bộ lạc riêng, bọn họ phải có nghĩa vụ vì cừ súy, vì tù trưởng mà chiến đấu, đó là vinh dự, cũng là ràng buộc mỗi người. Thử nghĩ mà xem, mỗi người cha mẹ đều ở trong bộ lạc, làm sao họ dám phản ra ngoài hay trái ý tộc trưởng, tù trưởng được. Vì thế nếu bọn họ không chiến đấu, sẽ phải đi săn, làm ruộng để nuôi gia đình. Nhưng điều lệ của Minh đã trực tiếp nói rõ, bọn họ sinh hoạt từ nay về sau quy Lĩnh Nam quân lo lắng, bọn họ gia đình sinh tồn vấn đề cũng do Lĩnh Nam quân giải quyết, ngay cả về sau bọn họ có chết trên chiến trường cũng sẽ do Lĩnh Nam quân đến xử lý. Như vậy tương đương tách họ ra khỏi bộ lạc, làm sao không lo lắng được. Vốn nhiều người chỉ vì uy danh tạm thời của Trưng Nhị và Minh mà đáp ứng, trong lòng lại mong chờ vài tháng, vài tuần, thậm chí vài ngày nữa tình hình khác biệt, uy danh của hai người không còn họ sẽ lật lọng, đe dọa các loại nhằm đưa mọi thứ về như cũ. Xong nay khi nghe Minh tuyên bố, lại nhìn ánh mắt hết sức kinh hỉ của bọn chiến binh, bọn họ đều chỉ còn biết im lặng cúi đầu. Tuy còn một số người đang níu kéo rằng Minh sẽ chỉ nói suông, xong mọi người đều biết ngay bây giờ, quân quyền của họ đã chính thức dập tắt.
Minh nhìn về phía các cừ súy và tù trưởng, trên miệng đã hé nụ cười. Những gì bọn hắn suy nghĩ, Minh đã đoán trước mấy phần, trong lịch sử dân tộc, mãi đến khi quân quyền tập trung lại mới hạn chế bớt tình trạng bằng mặt không bằng lòng mà làm phản hoặc bỏ đi ngay khi tình huống đang quan trọng, dẫn đến nhiều cuộc khởi nghĩa đều bị đánh tan trong biển máu. Trong ký ức của hắn, biện pháp tốt nhất để giải quyết tình trạng này chính là trong tay phải nắm chặt quân đội. Mà muốn quân đội cô đọng phải có quân kỷ nghiêm minh, cùng phúc lợi ràng buộc, như thế mới có thể cho quân đội không tan rã. Còn muốn có một nhánh tinh binh, càng cần phải có quân vinh, quân hồn. Tinh binh hắn tạm thời không có cách xây dựng ngay, thế nhưng quân đội hắn cảm thấy mình vẫn tốt có thể nắm. Thực tế mà thấy, so với thời này chế độ quân đội cưỡng chế không có chăm chút mà nói, thì hắn quân chế cùng phúc lợi tỏ vẻ lợi hại hơn không chỉ cùng một cái cấp bậc, đương nhiên được binh sĩ đông đảo chấp nhận ngay.
“Vương, mời người.” Sau khi tuyên bố xong quân kỷ cùng quân hưởng, Minh quay Trưng Trinh chắp tay chào. Trưng Trinh gật đầu, nhìn về phía không tới ngàn quân Lĩnh Nam, tâm lý có chút khác biệt. Nàng đã từng lãnh đạo không kém gấp mười, gấp trăm lần những binh sĩ ở đây, cũng đã từng sai sử những kiêu binh của các bộ Dương Việt, Sơn Việt, thiện chiến cũng không phải những người này có thể so. Thế nhưng, sau khi biết được kế hoạch cùng phương pháp lập quân của Minh, nàng đã nhanh ý thức được bọn họ khác biệt. Họ không có thứ kiêu căng ngạo mạn của Dương Việt binh, không có thứ dũng mãnh linh hoạt như Sơn Việt, nhưng trong mắt họ có cái niềm tin về những gì họ sắp có, cùng cái mong đợi ở tương lai thuộc về mình, mà quan trọng nhất, Trưng Trinh có thể thấy được từng ánh mắt thương yêu, tự hào, chờ mong của họ dành cho nàng. Đây là đội quân của Lĩnh Nam quân, sẽ không còn là chiến binh Lạc Việt của Lạc tướng, Lạc Hầu nào nữa, sẽ không còn ai có thể chi phối họ nữa. Trong ánh nắng nhẹ xuyên qua tàn cây rừng, trong tiếng thác đổ ầm ĩ bên cạnh, trong ánh mắt của tám trăm quân sĩ, Trưng Trinh tiến lên, nàng chắp tay, cúi đầu trước họ mà tuyên
“Ta, hoan nghênh các vị gia nhập Lĩnh Nam quân. Ta, cũng cảm ơn các vị, vì Lĩnh Nam mà chiến.”
Bọn binh sĩ giật mình trước cử chỉ của Trưng Trinh, theo luật của các bộ lạc, người cấp bậc cao hơn sẽ không cần cúi đầu trước kẻ thấp hơn. Tuy bọn họ đẳng cấp vốn sẽ không thấp, nhưng Trưng Nhị Vương cũng không phải đối tượng họ có thể được cúi đầu. Họ nhớ, Nhị Vương dường như chỉ cúi đầu trước quân sư một lần thôi, lần này là cho họ, sao có thể để họ không cảm động được? Hoảng hốt ở giữa, nhiều binh sĩ nhao nhao cúi đầu đáp trả họ thống lĩnh, họ Vương. Cả hai bên cúi đầu tạo thành một bức tranh mĩ lệ kỳ lạ giữa núi rừng Lĩnh Nam, thấy quân tâm đã về, Minh nhanh tiếng hét vang
“Lĩnh Nam quân! Chiến!”
“Lĩnh Nam quân! Chiến!”
“Lĩnh Nam quân! Chiến!”
Nghe vậy, quân sĩ cũng tinh thần sục sôi, mà ngay cả nãy giờ đi hết bần thần này đến bất ngờ khác bọn cừ súy cũng chịu ảnh hưởng không kém. Chỉ lát sau, tiếng hô “Chiến! Chiến! Chiến” đã vang dậy khắp núi rừng. Bất kể binh sĩ, hay cừ súy, hay tù trưởng, hay những người dân Lĩnh Nam quanh đó còn đang tiếc nuối vì không được chọn vào tám trăm người này, đều đồng lòng rống to không ngừng. Từng đàn chim từng đàn chim, từng đàn thú từng đàn thú, như những vòng sáng theo tiếng hô vang vọng mà hoảng sợ chạy ra ngoài, như những đợt sóng mãnh liệt báo hiệu
Chúa tể của đất Lĩnh Nam đã đến!