Lĩnh Nam Ký

Chương 124: Chương 124: Lưu Long chỉ huy




“Ha ha, thầy, anh Nghĩa. Chúc mừng hai người hoàn thành nhiệm vụ, đạt lấy công đầu.”

“Công đầu?... Vẫn nên quên đi.”

Đào Kỳ cười khổ, không biết nên nói tên nhóc trước mặt mình đang thật tâm chúc hay đang nói móc nữa. Nhảy dù hoành tráng như vậy, oai phong như vậy, ấy thế mà chưa được ra tay phát nào thì quân Hán đã tự loạn dâng ải đầu hàng. Thế thì cái công đầu ấy sao chàng dám nhận chứ?

“Đúng vậy, thật là chán hết sức!” Phương Nghĩa ở một bên gật lấy gật để nói.

Khải Minh làm sao có thể không hiểu hai người nghĩ gì? Hắn cười nhẹ chỉ tay lên trời kiên quyết nói:

“Sao có thể quên được. Dù sao ngày hôm nay cũng có mấy ngàn người chứng minh Lạng Sơn quân là những người đầu tiên chinh phục bầu trời. Từ nay về sau, tên tuổi của các anh em cũng sẽ được lưu vào sách sử, toàn thể dân tộc cũng thơm lây… Cái này, không phải là một kiện đại công sao?”

“A, thật như thế?” Phương Nghĩa sáng mắt hỏi dồn. Rồi chẳng cần đợi Khải Minh gật đầu mỉm cười, hắn đã tự lẩm bẩm:

“Đúng nha, giờ nghĩ lại mới thấy. Nào giờ ngoài chim chóc ra ta chưa từng nghe thấy ai biết bay đâu? Đúng, đúng!!!!” Nói đến đây miệng hắn ngoác rộng cười ha hả:

“Đúng đúng, phải mau đi khoe anh em mới được. Còn tên Mạn nữa, tao năn nỉ tìm cho một đầu sói con cũng không cho. Giờ ông mày đếch thèm, tao bay, tao biết bay rồi. Khà khà khà… Ông mày đếch muốn cưỡi sói nữa nhé. Ka ka ka!!!!!!” Lời vừa dứt, hắn đã vội vái chào Khải Minh rồi quay lưng chạy đi ngay, bỏ lại Đào Tam Lang đứng nhìn ngao ngán.

“Tên nhóc này thật là…” Đào Kỳ cười nhẹ.

“Anh Nghĩa rất chân thành, lại rất dũng cảm. Quả không làm xấu cái tên Nghĩa của mình.” Khải Minh cười góp lời.

“Ờ…” Đào Kỳ nghe vậy thoáng ngạc nhiên chút rồi lập tức phá lên cười lớn:

“Ha ha, ta bảo này. Cu cậu càng ngày miệng lưỡi càng ngọt đấy, ta nghe mà còn thấy khoái dùm cho thằng Nghĩa này…” Vừa nói chàng vừa xoa hai tay vào nhau, lắc đầu bảo:

“Nói đi thì cũng phải nói lại. Thật ra lần này công lớn nhất vẫn là của cậu. Thật không ngờ trên đời có kẻ chỉ cần đứng ra hô mưa gọi gió là đã có thể khiến kẻ địch hoảng sợ mà hàng. Khải Minh, cậu rất đáng nể rồi…” Không nể không được, có ai ngờ một tòa quan ải với hơn ba ngàn quân lại bị chưa tới hai ngàn người… dọa cho phải đầu hàng đâu?

“Đúng a, mà cũng ảo quá, em có chút khó tin…” Khải Minh cũng phải cười khổ. Vốn dĩ mấy trò này cậu làm ra chỉ để che giấu việc quân Nam có chiêu nhảy dù, vừa để kích thích sĩ khí quân sĩ. Nào ngờ, cuối cùng lại khiến cậu thu phục được thêm gần ngàn binh lính ngoại tộc. Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nhìn về phía khoảng đất trống nơi đám lính Hán đang ngồi im dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của binh lính Lĩnh Nam. Mà bọn này không hề có một chút sợ hãi nào khi bị bắt làm tù binh, cũng không hề có chút oán hận, khinh khỉnh nào giống như quân xâm lược nên có. Ngược lại, chúng ngoan ngoãn hết sức, thậm chí nhiều tên còn quỳ lạy về phía Khải Minh. Đào Kỳ nhíu mày nhìn họ hỏi:

“Cậu tính đối xử với họ như thế nào?”

“Việc này…” Khải Minh có chút khó xử. Hắn gãi đầu nói:

“Em cũng không biết nên làm sao. Dù sao họ cũng là người Hán, em không hiểu vì sao họ lại đầu hàng.”

“Về việc này dễ giải thích.” Phương Dung đột nhiên xuất hiện nói:

“Nước Hán rất lớn, thế nhưng không phải quân sĩ nào cũng là người Hán đâu.” Vừa nói nàng vừa chỉ mấy tên râu ria có chút xồm xoàm nói:

“Em xem bọn kia, bọn chúng là người phía Tây đấy. Nước Hán rất quỷ quyệt đối với các dân tộc ở bốn phía. Mỗi lần có một phía gây loạn, chúng sẽ điều động các tộc khác sung quân, phối cùng quân triều đình tới đàn áp. Dù sao câu không phải tộc ta, ắt sinh nhị tâm cũng không chỉ áp dụng vào việc phòng ngừa không được.” Đoạn nàng cười nói:

“Làm như thế tuy có chút mạo hiểm, xong trong nhất thời cũng là cách tốt để có đủ quân lính. Bình thường chúng xa nhà, xa người thân, rất khó cho chúng đầu hàng một tộc khác nên triều đình Hán rất yên tâm về đám này.”

Thấy Khải Minh gật gù, nàng lại chỉ một đám người khác bảo:

“Số khác lại là nô lệ, dân nghèo, đời sống của chúng vốn chẳng chút tốt đẹp nào, đương nhiên cũng chẳng quan tâm gì đến việc ai là chủ, đánh trận cho ai. Có trách thì chỉ có thể trách em xuất chiêu quá hiểm khiến chúng tin em là người trời. Có chiêu bài thần linh này, chỉ cần em không ngã chúng sẽ không dám phản đâu.”

“Ra là vậy.” Khải Minh cười khổ bảo:

“Thế nhưng em có phải là thần tiên gì đâu?”

Đào Kỳ cùng Phương Dung nghe vậy cùng cười bảo:

“Em đừng nói thế, giờ không chỉ có chúng, ngay cả quân ta đều đồn đãi rằng em là người trời, có thủ đoạn vô biên rồi.”

“A… như vậy cũng là có chút…” Khải Minh không khỏi á khẩu. Đoạn hắn thở dài bảo:

“Thôi, cứ như thế cũng tốt. Ít ra Ải Săn Giao đã về tay chúng ta. Đường về Nam đã được chu toàn, mong rằng phía đại doanh không sao…”

“Ừmmm, hy vọng là như vậy…” Phương Dung cũng không khỏi lo lắng nói.

….

Keng!!!

Chang!!!!

“Giết chúng đi!!!”

“Giữ vững trận hình. Mọi người cùng cố gắng, không cần sợ hãi!!!”

“Bắn tênnnnnn!!!!!”

“Thuẫn, nâng thuẫn!!!!”

Tuy rằng Khải Minh cùng mọi người đều rất hy vọng đại doanh Lĩnh Nam vẫn vững như bàn thạch. Xong khung cảnh lại phức tạp hơn nhiều.

Trải qua hơn một năm mặt đối mặt, hơn trăm trận chiến to nhỏ không đều, quân Hán, hay đúng hơn là Mã Viện, đã có hiểu biết không hề cạn đối với vua tôi Trưng Châu. Trong mắt lão soái già, toàn bộ Lĩnh Nam chính là một khối quặng sắt, tuy thô ráp nhưng lại ương ngạnh vô cùng. Quan trọng hơn là Mã Viện có thể cảm nhận rất rõ có kẻ đang không ngừng ra sức rèn luyện khối sắt này thành một thanh gươm báu với tốc độ trưởng thành nhanh ngoài mức tưởng tượng. Một khi lưỡi gươm hoàn tất, nó chắc chắn sẽ là một thanh hung khí đủ sức đe dọa đến bình an của toàn thiên hạ, của Đại Hán. Đây là việc mà một tên nguyện hết đời vì xã tắc, từng tuyên ngôn thà rằng da ngựa bọc thây như Mã Viện tuyệt đối không cho phép xuất hiện.

Nói là nói như thế, xong Mã Viện không trực tiếp tham gia chỉ huy trận chiến. Ở tầm vóc này của lão, việc đích thân ra trận khích lệ binh sĩ đã không còn bao nhiêu ý nghĩa nữa. Vì thế Mã Viện cũng không vội tiến lên nơi đầu chiến tuyến mà lựa chọn cùng với đám tham mưu của mình leo lên tầng hai của chiếc lâu thuyền ở gần đại doanh quân Hán nhất, im lặng quan sát thế cục biến hóa cũng như sức kháng cự quyết liệt của quân Nam. Cứ như việc hai quân đang chém giết giành giật hết sức đẫm máu ở đầu kia của cầu thuyền vốn là một màn kịch hay, chẳng hề liên quan đến lão vậy.

“Nguyên soái, quân ta cùng man tặc giao chiến cũng đã hơn hai canh giờ rồi mà vẫn chưa thể đục thủng phòng ngự của chúng… nếu cứ như vậy phải chăng sẽ đánh đêm?” Một tên tham mưu quân nhẹ nhàng hướng y dò hỏi.

“Nguyên soái, có cần thúc giục tiền quân đẩy mạnh không ạ?” Một tên khác lại cúi đầu mách.

Mã Viện nghe hai tên này lải nhải chỉ cười lạnh. Y xoa xoa cằm một chút. Kể ra bình thường tham mưu trong quân dẫu có quyền lực góp ý, bàn mưu thiết sách, xong tất cả đều hiểu kẻ có quyết định tối cao nhất trong doanh trướng bao giờ cũng là nguyên soái. Bình thường, dù cho chúng có được kỳ mưu diệu sách đều phải lựa chọn từ ngữ cho hoa mĩ chút để báo cáo, một phần vì để thể hiện trình độ học thức ưu việt của mình, phần khác đương nhiên cũng là hướng nguyên soái lấy lòng. Đằng này hai tên này lại ăn nói bộc trực như thế? Xem ra tám chín phần không thể thoát nổi cùng với việc Mã Viện gạt Lương Tùng đi có chút liên hệ…

“Hừ, một đám ôn con toàn lo đấu đá, quá mức nhức đầu…” Y nghĩ thầm. Đoạn lão nguyên soái nhếch miệng nói:

“Lưu Long là chiến tướng từng trải trăm trận, kinh nghiệm, lịch luyện, tài năng đều không phải hạng vắt mũi chưa sạch đã đòi cầm binh có thể so sánh. Hắn làm như thế ắt có lý do, các ngươi nhiều chuyện làm gì? Đánh đêm sao?...” Nói đến đây lão cười gằn bảo:

“Được, vậy thì đánh đêm đi. Người đâu!!!! Lập tức thắp nến, soi sáng cả đoạn sông này cho bản soái!!!!”

“Tuân lệnh!!!!”

Bùng bùng bùng…

“Phụ… phó soái, nguyên soái cho người đốt đuốc. Ngài xem…” Ở trên một chiếc lâu thuyền khác gần chiến tuyến hơn, Lưu An nhận thấy ánh sáng hừng hực từ sau lưng hắt tới thì lập tức nghiêng hướng cha mình, Phù Nhạc Hương Hầu Lưu Long bẩm báo.

“Đã biết, không cần quan tâm. Ngươi hãy lo nhìn kỹ phía trước cho ta.”

Lưu Long mặt không đổi sắc đáp lời, thế nhưng lòng bàn tay đang nắm thật chặt cán đại đao lại thoáng buông lỏng không ít. Hà hà, ít ra lão nguyên soái còn khá tin tưởng Lưu Long hắn, còn nguyện ý để hắn mặc sức chủ trì trận chiến này. Đốt đuốc? Xem ra lão ta cũng đoán được dự tính của mình, hơn nữa… tuy không phản đối, xong cũng có phần thúc giục. Nghĩ đến đây Lưu Long nheo mắt nhìn về phía đối địch.

Quân Nam chống trả có rất quyết liệt, rất cương mãnh. Điều này cũng không có gì quá bất ngờ đối với đa số Hán tướng. Lưu Long cũng không hề xa lạ, đương nhiên cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Vì thế mà ở giai đoạn đầu của trận chiến, sau khi quân Hán đã thành công thiết lập hệ thống cầu thuyền vững chải, cũng hoàn toàn có đủ quân số đối đầu với man tặc, tên Hán tướng già dặn lại không quyết định đẩy mạnh thế công mà lại chọn lựa tỏ ra yếu thế hơn khi vừa đánh vừa thoáng lùi nhẹ về sau. Hắn nhường hẳn cho quân Việt một khoảng không trên boong chiếc thuyền đầu tiên làm chỗ tập trung binh lực, tổ chức quân trận để so kèo dây dưa cùng mình.

Thoạt đầu, động thái này gây khó hiểu đối với nhiều tên tướng trẻ như Đặng Hồng, Lưu An…, cũng để cho quân Việt có thêm thời gian tập trung thêm nhiều binh sĩ, trong nhất thời khiến quân Hán từ nhường nhịn biến thành hơi có xu hướng thất bại, phải lùi lại không ít. Thậm chí có thời điểm Thánh Thiên cùng ông Cai đã có thể đẩy quân Hán về tận chiếc thuyền thứ hai, xém chút là cắt đứt được dây xích liên kết hai chiếc chiến thuyền, phá hủy được cầu.

Xong dường như Lưu Long đã đoán trước điều này nên trên chiếc thứ hai lão bố trí rất nhiều cung tiễn thủ cùng cả hai giường trọng nỏ. Không những thành công chặn đứng đà xung phong của quân Việt mà còn đẩy về lại chiếc thuyền đầu tiên.

Cứ như vậy, Lưu Long cùng Thánh Thiên trổ hết tài nghệ. Hơn hai canh giờ liền quân Hán cùng quân Việt cứ như hai người tiều phu siêng năng không ngừng đưa đẩy nhau trên chiếc thuyền lớn. Họ chém giết, họ giằng co, lúc thì người này thắng thế nhưng vẫn chẳng thể đẩy nổi đối phương lên bờ, khi thì người kia bộc phát lại vẫn không cách nào công phá được chiếc thuyền phía sau. Máu tươi do chém giết đổ thành một vùng đỏ thẫm loang lổ nơi chiếc thuyền đầu bị mắc kẹt, sàn thuyền cũng đã sớm có đầy vết chém, lỗ thủng do bị vô số người dẫm đạp, thế nhưng màn kéo cưa vẫn dai dẳng không hề chấm dứt.

Đương nhiên về phía quân Việt, Thánh Thiên tuy cho rằng mình cù cưa thế này tuy có thể kéo dài thêm thời gian cho Vua rút bớt người dân, cũng có thể khiến càng lúc càng có nhiều binh sĩ đến đây trợ chiến, xong trong lòng nàng thủy chung vẫn có chút gì đó không an lòng cho lắm. Lưu Long là một tên tướng xảo quyệt lại sâu sắc am hiểu chiến thuật chậm mà chắc, vì thế càng đánh, nàng càng cảm thấy khó khăn. Đã không ít lần Thánh Thiên cắn răng ra lệnh cho quân sĩ lùi lại để quân Hán tràn lên nhằm bẫy chúng nhưng đều bị lão cáo già tinh mắt nhận ra. Dù cho theo thời gian kéo dài, số lượng lính Nam kéo đến ngày một đông, nàng vẫn cảm thấy không tốt cho lắm. Cường công không được, dẫn dụ không thành; nàng chỉ còn nước vừa tham gia trò kéo cưa, vừa âm thầm suy tính đường khác.

Trực tiếp phá hủy cầu thuyền cũng là một phương pháp. Dù sao với một chiếc cầu gỗ dài hằng dặm lại chứa đầy quân giặc bày ra trước mắt như thế thì không thể nào không khiến nàng nảy sinh ý định dùng một mồi lửa đốt trụi được. Nàng rất muốn, và cũng đã thử không ít lần. Đáng tiếc thay dường như quân Hán cũng có kẻ đoán được ý định này của nàng nên đã ra sức ngăn chặn. Kẻ đó không ai khác ngoài tên giám quân mới được Mã Viện tin cậy là Ban Siêu.

Ban Siêu không hề hổ thẹn là kẻ được Mã Viện hết lòng tài bồi. Tuy rằng thân là một tên Trung Lang tướng, dù cho mang chức đại soái, Mã Viện không thể gia phong bất kỳ quan chức to lớn nào cho Ban Siêu, thậm chí phong làm giáo úy hay quân trưởng như cách lão hay mua chuộc hàng binh Việt cũng không thể. Xong như thế không hề làm giảm đi quyền lực thực tiễn mà lão trao cho hắn. Và với sự nhạy bén cùng tính quyết đoán của mình, Ban Siêu đã chứng minh tầm nhìn của Mã Viện là hoàn toàn xứng đáng.

Thánh Thiên lệnh cho Chu Thống dùng thuyền nhỏ ra đánh lén cầu thuyền, Ban Siêu đã sớm cho quân sĩ cung tên sẵn sàng đón chặn.

Thánh Thiên lại cho Phạm Võ mặc kệ hiểm nguy giữa lòng sông sâu, dẫn theo thợ lặn tìm cách đục thủng thuyền. Ban Siêu lại cho quân thả bè, bủa lưới cá khiến thợ lặn khó lòng đến gần.

Thậm chí Phạm Võ, Chu Thống liều mạng làm bè lửa muốn xông lên tìm điểm đột phá, Ban Siêu cũng khiến nỗ lực của họ hóa dã tràn.

Có Ban Siêu tại, dù cho không trực tiếp giúp quân Hán phá tan bức tường phòng thủ của quân Việt, xong lại góp phần khiến cầu thuyền vững chãi như bàn thạch. Mặc cho Thánh Thiên làm đủ mọi thứ vẫn không sao phá hủy được, đã vậy còn bồi cho quân Hán không ít thuyền con. Cho đến khi số thuyền còn lại quá mức ít ỏi không đủ sức đe dọa giặc nữa, Thánh Thiên mới ngờ ngợ cảm giác bản thân đã mắc sai lầm.

“Giám quân, Lưu Hầu vừa ra lệnh, có thể tiến hành bước tiếp theo rồi.”

Một tên binh sĩ cúi đầu, hết sức cung kính hướng Ban Siêu bẩm báo. Những gì tên Ban giám quân này thể hiện hôm nay hoàn toàn đã thu được sự kính trọng của họ. Ban Siêu tuy là văn thần, xong trong mắt quân lính nhà Hán, hắn đã thể hiện ra tài năng chói lọi vượt xa đám tướng trẻ đồng lứa.

“Được!” Ban Siêu xiết chặt nắm tay, vẻ mặt hết sức bình tĩnh chẳng hề giống một kẻ đang liều mạng giữa chiến trường nguy hiểm một chút nào. Cũng khác xa với hình ảnh tên giám quân trẻ vừa non nớt vừa thiếu bản lĩnh buổi đi đánh Lê Thị Hoa tháng trước. Hắn bước lên, rút cặp song kiếm vốn được giá trên kệ trước mặt ra chỉ về phía bờ sông mà lệnh:

“Thời điểm đã đến, quân Nam đã ra hết át chủ bài. Đánh trống, thuyền con tiến lên, đổ bộ. Giết!!!!!!”

Tùng tùng tùng….

Tùng tùng tùng tùng…..

Trống lệnh vừa tuôn ra, những chiếc thuyền con vốn được dùng làm rào chắn bảo vệ cầu thuyền liền lập tức động. Bọn chúng khua nhanh mái chèo, lấy tốc độ khó ai ngờ tới ào ào tiến về phía hai đầu bờ sông nơi mà quân Việt vốn đã rút đi phần nhiều binh sĩ nên để lại kha khá khoảng trống. Ngoài ra một bộ phận khác của chúng ngoặt về phía hai bên mạn cầu thuyền, không ngừng bắn tên áp chế quân Việt.

Lúc này, mưu kế của Lưu Long liền hiện rõ.

Thì ra hắn cố tình cò cưa với Thánh Thiên chỉ nhằm mục đích thu lấy chú ý của nàng. Cố tình làm cô thống soái đâm đầu vào guồng suy nghĩ rằng quân Hán sẽ lấy cầu thuyền làm điểm đột phá, làm nàng kêu gọi thêm nhiều quân sĩ đến hỗ trợ. Mặt khác, Lưu Long cũng đã sớm nắm rõ sức mạnh thủy quân của Lĩnh Nam đã bị đào gần như rỗng tuếch nên chẳng ngần ngại tạo giả tượng rằng quân Hán đang liều sống cố chết bảo vệ cầu thuyền để dụ Thánh Thiên phái ra bằng hết số lượng thủy quân ít ỏi còn lại. Kết quả đạt được hết sức khả quan; chỉ ít lâu sau khi giao chiến, thủy quân của Lĩnh Nam nhanh chóng rơi vào trạng thái tê liệt.

“Đánh trận này, thắng thua nằm ở chỗ cơ động linh hoạt. Lấy sở trường của chúng kéo thành điểm mạnh của ta, ép chúng phải theo nhịp độ của ta, bòn rút tinh lực của chúng để tạo thành cơ hội của ta. Đó mới là cách một tên thống soái ba quân cần phải nắm rõ.” Lưu Long vừa hài lòng vuốt râu nhìn quân Hán thong dong đổ bộ lên bờ sông, vừa tự đắc hướng con trai của mình dạy dỗ.

“Đánh trận cốt lõi là ở giảm đi sai lầm của bản thân, khuếch đại sai lầm của địch. Chậm mà chắc cũng được, cơ hội không dễ có, càng không thể để lỡ. Mà việc bảo vệ quân cờ chủ chốt của mình, không thể gây sai lầm làm mất tính chủ động chính là điểm mấu chốt nhất. “ Ở phía sau không xa, Ban Siêu ưỡn ngực chắp tay sau lưng đứng đón gió sông lồng lộng, tự mình nói, tự mình tổng kết.

“Ngay từ lúc quân Việt không thể làm chủ được mặt sông rộng này thì, số phận chúng đã được quyết định. Chư vị, điểm này mọi người nên ghi nhớ. Dục tốc bất đạt, sau này đừng nên dùng từ ngữ non nớt nhạt nhẽo đi giảng giải cho bản soái cách đánh trận nữa.” Mã Viện chống hờ tay lên lệnh bài, ánh mắt như băng lạnh đối với đám mưu sĩ đang run sợ cúi đầu phía sau dạy dỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.