Úc Kim Hương lĩnh nhân khẩu có chừng 1270 danh. Trong đó phần lớn là ở trong trấn Thải Hồng. Các loại quán trọ, tửu quán, trong trấn Thải Hồng là có 53 nhà. Thuế vụ hàng năm của lãnh địa thu vào ước chừng 3 vạn đồng vàng. Thu nhập này cũng không nộp lên hoàng thất mà dùng để trả cho quan viên lãnh địa cùng binh sĩ vệ đội…
Mà đóng quân trong trấn Thải Hồng là một chi quân đội có chừng 90 người. Vệ đội lãnh địa có ba kỵ sĩ, 20 võ sĩ cùng một pháp sư, dưới sự chỉ huy của đội trưởng trấn vệ đối Thụy Nạp Đức Tạp bảo hộ bình an cho lãnh địa. Nếu như trong trường hợp khẩn cấp, vệ thành quân đóng trên chiến thần sơn mạch có thể đi xuống trợ giúp.
Ngoại trừ nhân khẩu cùng vệ đội ra, thổ địa của Úc Kinh Hương lĩnh hiện tại tổng cộng có 1010 hecta. Đây cũng không bao gồm cả Thải Hồng trấn cùng tòa thành Úc Kim Hương. Trong đó đại bộ phận đều là đất canh tác màu mỡ.
-Nông dân hộ trong lãnh địa của chúng ta cũng không có nhiều lắm. Rất ít người có thể khai khẩn được mạch điền, hầu như đều là đào tạo hoa tươi, trồng rau dưa, cây ăn quả, còn một số thì làm rượu. Bởi vậy đại bộ phận thổ địa đều bị để hoang phế.
Hạ Lạc nam tước cuối cùng nói rằng:
-Nói thật, những thổ địa này nếu để trồng lúa mạch, không chỉ có lãnh phía, hơn nữa những người định cư bên cạnh trấn cũng không phải rất thích.
Trong phòng làm việc của trưởng trấn ở Trấn vệ sở. Hàn Phi cùng Hạ Lạc nam tước dưới sự chứng kiến của vệ đội trưởng Thụy Nạp Đức Tạp cùng quan thuế vụ Tô Dương đã hoàn thành thủ tục giao tiếp lãnh địa. Sau đó Hạ Lạc nam tước ba người kể lại tình huống của lãnh địa cho Hàn Phi.
Hạ Lạc nam tước nói xong có chút tiếc nuối. Nhưng Hàn Phi nghe thấy hiểu rất rõ, Úc Kim Hương lãnh địa tuyệt đối là một tồn tại khác biệt. Tuy rằng nó có thổ địa mầu mỡ cùng vị trí gần đế đô tuyệt hảo. Thế nhưng bởi vì quan hệ với tòa thành Úc Kim Hương mà bị bỏ quên nhiều năm.
Nhưng mà chính bởi vì thời gian dài hoang phế, đã làm cho Úc Kim Hương lĩnh trở thành một nơi có phong cảnh tuyệt vời khó nơi nào có được. Nơi này rừng rậm liên miên, những hồ nhỏ mỹ lệ như bảo thạch, những vườn hoa xanh rì trải rộng khắp vùng quê. Hầu như những động vật nhỏ sinh sống ở trong đó, mà ở trong tất cả những vùng khác chung quanh đế đô đều không thể nhìn thấy được chúng. Những nơi khác đều bị những lĩnh chủ khai phá nhiều lần, chặt cây rừng khai khẩn đồng ruộng, san lấp hồ nước tạo thành trấn hoặc các xưởng kiến tạo.
Cho nên những quý tộc này mới có thể xây dựng những biệt thự ở bên trong trấn Thải Hồng, nghỉ ngơi lúc nhàn rỗi săn thú thả lỏng tâm tình. Bởi vì Úc Kim Hương thành mỹ lệ tự nhiên. Nếu như vẻ mỹ lệ này bị người phá đi, nhất định sẽ khiến bọn họ bất mãn. Mà những biệt thự quý tộc này hằng năm nộp thuế đất ít nhất chiếm bảy thành thu nhập của lãnh địa.
Hàn Phi gật đầu, dự định kế hoạch trong lòng lập tức bị phủ định đi một bộ phận lớn.
Úc Kim Hương lĩnh là vốn liếng để hắn trọng chấn lại Thánh Kinh Hàn Thị. Trước đây hắn nghĩ muốn giải quyết vấn đề ở tòa thành Úc Kim Hương xong, trắng trợn chiêu mộ nhân thủ khai phá lãnh địa, khai khẩn kinh doanh giống như các lãnh địa khác. Như vậy thu nhập hàng năm ở lãnh địa sẽ có thể chống đỡ được gia tộc lớn mạnh.
Nhưng mà hiện giờ khi đã hiểu được tình huống thực tế ở lãnh địa. Hàn Phi đã có cách nghĩ khác, đương nhiên lúc này không thích hợp nói cho Hạ Lạc nam tước.
-Ta hiểu rồi, cảm tạ nhắc nhở của ngài.
Hàn Phi mỉm cười nói.
Thuế vụ quan Tô Dương đứng bên cạnh do dự một chút nói rằng:
-Lĩnh chủ đại nhân, mọi người đều biểu thị với ta. Nếu như ngài có thể bảo trì hiện trạng bây giờ của lãnh địa. Bọn họ nguyện ý sửa chữa khế ước tiền thuê đất cao hơn phân nửa.
-Lãnh địa chúng ta hiện nay thu nhập sau khi chi ra còn lại tới bây giờ cũng không sai biệt lắm khoảng 20 vạn đồng vàng. Tiền thuế đất đề cao mà nói, tồn trữ hàng năm cũng có thể tăng lên rất lớn.
“Mọi người” ở đây khẳng định là quý tộc trong trấn này. Tiền thuế đề cao phân nửa cũng là thu nhập khá tốt, nhưng số thu nhập này đối với kế hoạch của Hàn Phi mà nói hoàn toàn như muối bỏ biển.
-Tô Dương tước sĩ, nhờ ngài chuyển cáo với mọi người.
Hàn Phi suy nghĩ một chút nói rằng:
-Khai phá lãnh địa ta khẳng định sẽ làm. Nhưng mà ta sẽ không chặt rừng cây, san lấp hồ nước để kiến tạo xưởng hay đồng ruộng. Phong cảnh của Úc Kim Hương lĩnh sẽ vĩnh viễn bảo lưu lại thế này, nhưng sẽ càng thêm mỹ lệ.
-Về phần tiền thuê đất, khế ước như thế này vẫn sẽ để nguyên như thế không thay đổi. Nhưng mà từ hôm nay trở đi, thổ địa của Thải Hồng trấn tạm thời không cho người khác thuê nữa.
Tô Dương mấy người hai mặt nhìn nhau, không rõ làm thế nào đồng thời khai phá mà có thể bảo trì được phong cảnh mỹ lệ của lãnh địa. Hạ Lạc nam tước có chút suy nghĩ hỏi thăm:
-Lĩnh chủ đại nhân ngài muốn kiến tạo một mục trường sao?
-Cũng không phải, cái này sẽ bàn sau.
Hàn Phi cười nói:
-Đầu tiên ta muốn giải quyết vấn đề ở tòa thành Úc Kim Hương đã.
-Tòa thành Úc Kim Hương rất nguy hiểm, lĩnh chủ đại nhân nhất định phải cẩn thận, tới buổi tối ngàn vạn lần không nên đi vào.
Trấn vệ đội đội trưởng Thụy Nạp Đức Tạp lớn tiếng nói rằng:
-Mấy năm qua tuy rằng không còn người mạo hiểm tiến vào trong tòa thành nữa. Thế nhưng bên cạnh tòa thành cũng không yên bình, thường thường có người lén lút đi tới, ta đã nhận được rất nhiều báo cáo.
-Ừ, ta đã biết rồi, ngày hôm nay tới đây thôi, chuyện này chúng ta sẽ chậm rãi thương lượng sau!
Hàn Phi vỗ vỗ vai Thụy Nạp Đức Tạp nói rằng:
-Sau này, an toàn lãnh địa toàn bộ nhờ ngươi rồi!
Thụy Nạp Đức Tạp mở miệng cười, gật đầu không ngừng.
Vị kỵ sĩ hơn ba mươi tuổi có thực lực đại địa võ sĩ đỉnh này tính tình ngay thẳng hào sảng.
Gia tộc của hắn mặc dù ở trong đế đô, nhưng bản thân hắn ở đây vài chục năm, đồng thời cũng lấy một người địa phương làm vợ.
Cho nên lúc Hàn Phi đưa ra quyết định để hắn tiếp tục nhậm chức đội trưởng trấn vệ đội của trấn. Thụy Nạp Đức Tạp phi thường khoái trá lập tức đáp ứng, bằng không hắn chỉ có thể trở về đế đô bắt đầu lại từ đầu.
Đồng thời đồng ý lưu lại cũng có cả Tô Dương, tiếp tục đảm nhận thuế vụ quan của Úc Kim Hương lĩnh. Những người này cũng không có rụt rè như Hạ Lạc nam tước, bọn họ đã cắm rễ ở nơi này từ lâu, tất nhiên luyến tiếc phải rời đi.
Từ giờ phút này Hàn Phi chính thức tiếp quản Úc Kim Hương lĩnh. Trở thành lĩnh chủ thứ tư của Úc Kim Hương lĩnh. Về phần vận mệnh của hắn có giống như ba vị lĩnh chủ trước hay không, đây là vấn đề không chỉ ở trấn Thải Hồng mà không ít người ở đế đô Thánh Kinh cũng yên lặng quan tâm.
Lúc hoàn thành thủ tục tiếp nhận, Hàn Phi mang theo đám người Hàn Bích Tuyền bắt đầu đi dạo quanh lãnh địa.
Đại bộ phận Úc Kim Hương lĩnh là vùng quê bát ngát cùng cánh rừng rậm rạp. Phía bắc của nó là những gò núi rừng trùng trùng điệp điệp của chiến thần sơn mạch nguy nga hiểm trở. Phía tây là Thải Hồng trấn cùng tòa thành Úc Kim Hương. Trung nam bộ là bình nguyên lớn, phía bắc có một mảnh đồi núi phân chia với lãnh địa khác. Nhìn qua có chút giống như một tiểu vương quốc độc lập.
Mấy rặng núi nhỏ cùng dòng sông suối băng qua bình nguyên tạo thành một cái hồ nước nho nhỏ. Nó giống như một khối ngọc bích khảm lên thảm lục xanh, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần không gì sánh được.
-Thực sự quá đẹp!
Hàn Bích Tuyền cùng Hàn Phi cưỡi ngựa đi phía trước không kìm được mà tán thưởng nói. Tuy rằng hôm qua nàng đã tới một lần, thế nhưng cũng không có nhìn phong cảnh của toàn lãnh địa.
Đồng bằng nơi đây đều không có đường, cho nên không thích hợp cho xe ngựa chạy. Cũng may Hàn Bích Tuyền có chiến sủng của mình. Hàn Phi cũng triệu hồi ra Ốc Kim. Mỗi người mang theo một người, Phi Hỏa tặng cho Cảnh San để giải quyết vấn đề tọa kỵ.
Phong cảnh tươi đẹp như bức tranh mùa xuân, đoàn người hứng thú đi dạo rất lâu, hầu như vòng quanh lãnh địa một vòng, cuối cùng dừng lại bên hồ.
Hàn Phi sớm có chuẩn bị rồi, lấy trướng bồng từ trong chiếc nhẫn nạp vật. Nướng đồ ăn, hưởng thụ bữa cơm dã ngoại đầy phong vị.
Hàn Thiên Kình rốt cuộc cũng có cơ hội thi triển thân thủ, hắn phi thường thành thạo khơi lên hai đống lửa. Dưới sự trợ giúp của Hàn Bích Tuyền rửa một khối thịt xuyên thật lớn đưa lên trên đống lửa để thiêu. Không khí nhanh chóng tràn ngập mùi vị thịt quay đặc biệt, tiếng vui cười của các thiếu nữ lay động trong gió.
Đứng ở bên hồ nhỏ, Hàn Phi cúi người lấy một nắm bùn đất, thổ địa ở đây đen nhánh, niết ở trong tay dường như có thể chảy ra mỡ. Cỏ dại hai bên hồ cao tới nửa người. Thực sự mà nói không cần phải canh tác cũng có cảm giác phát triển vô cùng.
Đột nhiên, trong lòng hắn mọc lên một tia báo động, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía bắc. Hai tròng mắt đen kịt của hắn hiện lên một tia sát khí.
Cách hồ nhỏ khoảng chừng không tới hai dặm là một khu rừng rậm rạp, kéo dài bao trùm lấy một tảng lớn sơn lĩnh xa xa. Gió núi thổi qua vùng đồng bằng này phát ra những tiếng âm hưởng xoát xoát, nhìn qua rất yên bình.
Thế nhưng Hàn Phi rất rõ ràng cảm thấy ánh mắt rình rập trong rừng phóng tới, dĩ nhiên còn mơ hồ mang theo một tia sát khí. Nơi bình nguyên trống trải này, thần thức của hắn vô cùng nhạy cảm.
-Hàn Phi, thế nào rồi?
Hàn Bích Tuyền phát hiện ra Hàn Phi khác thường vội vã hỏi:
-Xảy ra chuyện gì sao?
-Có người không có mắt!
Hàn Phi cười cười, đôi mắt hiện ra vẻ băng lãnh.
-Bích Tuyền, nàng ở nơi này nhìn mọi người, ta qua bên kia xem thế nào.
-Ừ, vậy chàng phải cẩn thận!
Hàn Bích Tuyền gật đầu nói rằng, đối với năng lực của Hàn Phi nàng đương nhiên vô cùng tín nhiệm.
-Ốc Kim!
Hàn Phi quát khẽ một tiếng, nhảy thẳng lên. Ốc Kim đang ngặm một khối thịt, dựng lên nhảy thẳng tới trước người, làm cho Hàn Phi vừa vặn rơi lên trên lưng nó.
Nó gầm lên một tiếng, bỗng nhiên phát lực giống như tên rời khỏi cung hướng về phía sơn lâm phía trước chạy đi. Trong thời gian ngắn đã phát huy tốc đột tới cực hạn, mang theo Hàn Phi như thiểm điện vút qua bãi cỏ, lưu lại tàn ảnh không chút rõ ràng.
Gần như không tới nửa phút, Ốc Kim đã nhảy vào bên trong rừng rậm. Bởi vì có cây cối che lại, tầm nhìn chung quanh ảm đạm vô cùng, mặc dù như vậy Hàn Phi chỉ liếc mắt một cái nhìn thấy các đó hơn mười mét. Trong rừng cây, vài bóng đen đang lén lút lui về phía sau.
-Người nào?
Hàn Phi trầm quát một tiếng, tay trái hất về phía trước, mạch đao sắc bén không gì sánh được thình lình hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
Trong rừng cây u ám chợt hiện lên hàn mang sáng như tuyết, không khí chợt trở nên lạnh lẽo, trong rừng cây nhất thời tràn ngập sát khí.
Tiếng quát con chưa tan dư âm, Ốc Kim đã liên tục nhảy lên xuống, tới gần bên cạnh một người rình mò.